Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 74: Máu tươi, là sẽ phải chảy




Chương 74: Máu tươi, là sẽ phải chảy

Gia tộc Lawrence,

Trên bàn ăn, ánh nến đã được thắp lên làm cả đại sảnh sáng ngời rực rỡ. Hàng loạt những món ăn nóng hổi được bày biện, có thịt cá lẫn súp rau củ, trông khá đặc sắc.

Tuy gia tộc Lawrence đã xuống dốc, nhưng mỗi ngày đều có bữa ăn phong phú cũng không phải chuyện gì to tát.

Đây dù sao cũng là thế giới ma huyễn, đối với một vị quý tộc, đắt tiền, và quý giá nhất vẫn luôn là hàng cao cấp có liên quan tới ma lực, hay vật phẩm mang lực lượng thần bí, mà không phải đồ ăn bình thường.

“Ăn chậm một chút, Chris. ” Hầu gái lớn tuổi Carmen nhỏ giọng khuyên nhủ.

Tiếp đó quay đầu về phía Alan, khuôn mặt già nua hơi lộ ra một chút mỉm cười.

“Alan đại nhân, hoan nghênh trở về. ”

Nàng tuy cũng khá ngạc nhiên khi thấy Alan thay đổi rõ rệt, nhưng cũng không dò hỏi nhiều, niềm vui khi thấy hắn có vẻ trưởng thành thắng hơn tất cả.

“Cảm ơn, bà Carmen.” Alan cũng lịch sự đáp lại, sau đó thì khẽ húp một muỗng canh.

“Hương vị đậm đà, nấu thịt cũng vừa mềm, rất tốt!” Alan không keo kiệt khen ngợi, làm cho tâm trạng của Carmen rõ ràng cũng hiện lên một tia vui vẻ.

Đối với vị hầu gái lớn tuổi vẫn tận tụy này, năm nay đã ngoài 60, so Garret còn lớn tuổi hơn nhiều, Alan cũng dành riêng cho nàng một phần kính trọng.

Carmen không chỉ luôn trông nom hắn, mà còn cả phụ thân của hắn Wyatt lớn lên.

Nhớ tới hồi nhỏ bị lão phụ thân Wyatt la mắng, Alan cũng hay tìm Carmen để tâm sự. Ánh mắt vị hầu gái lớn tuổi nhìn về phía hắn vẫn là như cũ tràn đầy từ ái. Quả thật làm cho nội tâm người cảm thấy có chút ấm áp.

“Chắc chắn nàng là cùng vị gia gia quá cố mà mình không nhớ tên có một chân!” Trong lòng Alan cho ra khẳng định.

“Ngô, nam tước đại nhân... ” Đang ăn say sưa, Chris bỗng nhiên rụt rè lên tiếng.

Ngắm nhìn nữ hài tử giả nam trang trước mặt mình, trên khóe miệng vẫn còn mảnh vụn đồ ăn chưa lau sạch, Alan chỉ cảm thấy buồn cười.

“Chuyện gì, lại muốn tăng lương?” Alan cũng bị khơi dậy hứng thú, trêu chọc một câu. Hắn nhớ thiếu nữ còn là một cái tiểu mê tiền, tiêu xài vô cùng tiết kiệm.

Lời nói quả thật làm Chris, tên giả tiểu tử này hiện lên vẻ bối rối, lập tức gông cổ lên phản bác.

“Không phải không phải! Ta muốn hỏi là chuyện nam tước đại nhân ngài... không còn làm nam tước nữa. Chúng ta sẽ phải dọn nhà a!!!”

Nói đến đây, Chris bỗng nhiên ngừng một nhịp, đôi mắt xanh lam hơi hiện lên vẻ ngượng ngùng.



“Mặc dù... ta cũng rất muốn được tăng lương nữa rồi... ” Thiếu nữ nhỏ giọng lầm bầm, gò má nóng lên.

Alan trợn trắng mắt, lập tức lại cảm thấy có chút im lặng.

“Ngươi rốt cuộc... quan tâm thì ra cũng chỉ là chỗ ở a... ”

Thở dài một hơi, Alan hơi liếc mắt nhìn về người đang ngồi ở bên cạnh.

Hắn cảm giác được rõ ràng việc Carmen cũng lộ ra cảm xúc lo lắng, dường như nàng đã mấy lần muốn lên tiếng nhưng lại thôi.

Hắn hiểu vị hầu gái lớn tuổi này, là thật lòng quan tâm chính mình, cũng như tương lai của Chris. Tuổi tác Carmen cũng sắp gần đất xa trời, chẳng lẽ còn có thể lo lắng cho tiền đồ gì của bản thân.

Khẽ mỉm cười, Alan nâng tay xoa lấy mái tóc vàng óng của ‘giả nam hài’ đáng yêu trước mặt, mãi cho đến khi mặt mũi nàng đỏ bừng, cặp mắt long lanh như muốn toát ra hơi nước.

“Nam tước.. đại nhân... ” Giọng nói thiếu nữ trở nên mềm nhũn.

A, cảm giác giống như còn thật quen thuộc, làm hắn nhớ tới nữ tư tế nào đó vẫn hay thẹn thùng.

“Yên tâm, chúng ta sẽ không đi đâu hết! Ta hứa với ngươi!” Giọng nói ôn hòa, nhưng không ai nghi ngờ nghiêm túc trong đó.

...

Sau bữa tối,

Thức ăn nói thật cũng không tệ, tuy không sánh bằng thời gian sung sướng ở tại Thế giới Goblin Slayer, bó lớn ma vật thịt cho vào miệng, uống rượu ngon Dwarf làm ra, ăn món điểm tâm đặc sắc của tộc Elf. Nhưng vị hầu gái lớn tuổi kia nấu ăn cũng rất có một tay, làm hắn thật sự cảm giác như trở lại nhà.

Đang ngồi suy tư trong thư phòng, Alan bỗng nhiên mở miệng:

“Tiến vào đi!”

Hắn tất nhiên nhận thấy Garret đã bồi hồi trước cửa được một đoạn thời gian.

“Nam tước đại nhân, tại sao lại phải đồng ý điều kiện mà bọn họ đưa ra?!! Ngài cũng đã là một vị ma pháp kỵ sĩ, hơn nữa còn có lão sư ngài.” Luôn trung thành như Garret, lần này quả thật không nhịn được lớn tiếng chất vấn.

“Hắc, ai bảo ta đồng ý. ” Alan bĩu môi.

Garret sửng sốt, ký kết khế ước mà còn không gọi là đồng ý. Đây rốt cuộc thế nào...

“Ngươi cảm thấy cho bọn họ biết được ta đã trở thành ma pháp kỵ sĩ, là mọi việc ổn thỏa?” Alan hơi lắc đầu, đầu óc lão kỵ sĩ này vẫn là như vậy... thẳng thắn.

Sợ rằng đến tận bây giờ, hắn vẫn còn chưa ý thức được việc đám sơn tặc xuất hiện là có liên quan đến gia tộc Leighton a.



Thở dài một tiếng, Alan đành phải giải thích với Garret một chút.

Thực hiện giống theo ý nghĩ của Garret, quả thật lập tức có thể giải quyết nguy cơ, Tử tước Leighton cũng sẽ lệnh cho đám sơn tặc rút về, dĩ hòa vi quý.

Nhưng làm vậy thật không phải là lựa chọn tối ưu.

“Những lãnh dân và binh lính đã bị toi mạng thì tính thế nào?” Trong lòng Alan cười lạnh liên tục.

C·ướp bóc lãnh địa, g·iết người của hắn. Ra sức đánh mặt hắn đau rát như vậy, đám ‘sơn tặc’ kia còn muốn bình yên rời khỏi, quay lại đóng vai ‘binh lính’. Gia tộc Leighton không chịu tổn thất nào?

A a, làm sao có khả năng, Alan chỉ có thể tặng cho bọn họ hai chữ:

“Nằm mơ!”

Máu tươi, là sẽ phải chảy, tưới lên dưới chân vùng đất, mới đủ để làm dịu đi cơn phẫn nộ trong lòng hắn, đồng thời an ủi một chút vong hồn của dân chúng vô tội.

Nếu không thực lực một thân Alan vất vả đạt được dùng để làm gì?

Hơn nữa,

Ma pháp kỵ sĩ gia tộc Leighton không có sao? Có, còn nhiều nữa là đằng khác.

Nếu từ chối cầu viện, tự mình xử lý, sau đó việc bản thân trở thành ma pháp kỵ sĩ khẳng định là không giấu được.

Việc này chắc chắn sẽ khiến cho Tử tước Leighton cảnh giác, trường hợp đối phương hạ được quyết tâm, xé rách da mặt, còn có thể vận dụng toàn bộ lực lượng đem Alan bóp c·hết, không cho hắn trưởng thành tiếp.

Dù Alan đã đạt tới Chiến Thuật Cấp, Ma Pháp Kỵ Sĩ thông thường tới cũng chỉ tặng đầu người, nhưng vấn đề là... Tử tước Leighton không biết điều đó a.

Ở trong suy nghĩ của đối phương hiện tại danh tiếng Alan chưa hiện, thực lực còn yếu, rất dễ xuống tay.

“Thù hận đã kết xuống, sớm muộn vẫn là phải làm một trận. ”

“Vì thế lúc này, địch ngoài sáng, ta trong tối mới là tốt nhất. Có thể cho ra một cú bất ngờ. ”

Alan mạnh thì mạnh, ma pháp kỵ sĩ trong cả gia tộc Leighton gộp lại cũng chưa đủ hắn chém.

Nhưng bây giờ cả lãnh địa cũng chỉ mình Alan là ma pháp kỵ sĩ, kế hoạch không ổn thỏa sẽ rất dễ khiến cho những người khác trong lãnh địa bị chiến cuộc lan đến.



Thực tế, trên cái thế giới mà vĩ lực quy về tự thân, nhược nhục cường thực thế này, luôn thỏa hiệp và xử sự ôn hòa chỉ tạo cho người khác cảm giác có thể lấn tới.

Thực lực mạnh lại bá đạo mới có thể nhận được kính sợ!

Alan sẽ chặt đôi tay tham lam của Tử tước Leighton con gà này, để cảnh cáo lũ khỉ xung quanh, cho mọi người thấy tác phong làm việc của hắn. Ngầm nhắc nhở rằng:

“Biết điều thì trước giờ ăn được bao nhiêu thì mau phun ra, cộng thêm cả tiền lãi. Nếu không gia tộc Leighton đó là tấm gương. ”

Một đống sản nghiệp vốn thuộc về gia tộc Lawrence bị chuyển tay cho ai, tưởng hắn không biết sao.

Tyler, vị thuế vụ quan với tước vị huân tước, cùng lắm thì chỉ có thể ở trung gian kiếm lời. Muốn trực tiếp chiếm đoạt sản nghiệp của một vị nam tước, trừ phi là chán sống, bất kỳ quý tộc chân chính nào biết chuyện cũng sẽ không tha cho hắn.

Về chuyện cụ thể thế nào làm,

Đơn giản sẽ là “ăn miếng trả miếng” thôi, Alan đã sơ bộ hình thành được kế hoạch.

Hồi nãy vở kịch cũng không hoàn toàn do ác thú vị phát tác, mặc dù đúng thật là chơi khá vui. Hắn ráng dành chút thời gian bồi Tyler thúc thúc thân yêu và lão quản gia từ gia tộc Leighton diễn một màn đặc sắc, mục đích chủ yếu là để giảm xuống cảnh giác trong lòng bọn họ.

Lừa qua được hai tên cáo già đó, không bỏ ra chút kỹ thuật chân chính là không được.

“Này, cũng quá mạo hiểm đi, nam tước đại nhân.” Garret tỏ vẻ lo lắng sau khi nghe Alan sơ bộ kể xong kế hoạch.

Nhìn lão kỵ sĩ trước mắt vẫn còn lâm vào do dự, Alan cho thêm cam đoan:

“Ngươi đừng quá lo lắng, Garret. ”

“Đóng dấu ký kết khế ước thì thế nào, chỉ cần một ngày lãnh địa chưa được bàn giao, thì khế ước cũng như tấm giấy lộn mà thôi. ”

“Ta cứ cắn c·hết không thừa nhận, con dấu cái gì, bị làm giả a! ”

“Hắc, hơn nữa, dù là ta thật sự đồng ý nhường lại tước vị và lãnh địa thì... ”

Nói đến đây, Alan bỗng nhiên vươn người, đứng dậy khỏi ghế.

“Bọn họ... dám... cầm... sao!!!”

Gằn từng chữ lên tiếng, như từng chiếc búa tạ đập vào nội tâm của Garret, khiến cho vị kỵ sĩ này lập tức thanh tỉnh.

Ma lực khuếch tán từ cơ thể làm không khí như đặc sệt lại, tinh thần uy áp lơ đãng tiết lộ, khiến cho người cảm thấy khó mà hô hấp.

Áp lực sinh ra so với vị lão quản gia kia mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần. Dù là một người bình thường tại đây cũng có thể phân biệt rõ ràng ra sự chênh lệch.

“Tụ tập lại dân binh, chờ ta ra lệnh!” Giọng nói vang lên dường như mang theo một tia lãnh ý nghiêm nghị.

“Tuân lệnh, nam tước đại nhân!” Garret dứt khoát đáp lại, thanh âm giờ phút này cũng ẩn ẩn mang theo một chút kích động.

...