Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 6: NTR cái gì, ta cũng không ngại rồi




Chương 6: NTR cái gì, ta cũng không ngại rồi

Công Hội Mạo Hiểm Giả,

Hôm nay vẫn là tấp nập như mọi ngày, một đám mạo hiểm giả tụ năm tụ ba trò chuyện trong khi chờ đợi phục vụ.

Thực tế, thành lập đội ngũ đi thảo phạt ma vật mới là thường thức trong giới mạo hiểm giả. Đảm bảo tính an toàn và đội ngũ có sở trường toàn diện, đặc biệt là kỹ năng Heal và ma pháp.

Đừng nhìn mấy cô nàng ma pháp sư trong nguyên tác bị Goblin một chiêu giây mà thấy ma pháp sư vô dụng, đó là vì số lượng Goblin quá đông trong khi ma pháp có số lần sử dụng hạn chế.

Đối với chinh phạt ma vật đẳng cấp cao, phòng thủ rất cứng rắn, chỉ có ma pháp hoặc đặc công là có hiệu quả. Cho nên ma pháp sư trong đội ngũ tính ra còn rất quan trọng.

Kẻ độc hành như kiểu Alan mới là khác lạ, tất nhiên không phải chỉ có một mình hắn là đi làm nhiệm vụ một mình.

Theo Alan để ý còn từng có không ít đâu, có điều chẳng phải ai cũng sở hữu đầy đủ thực lực, tay mới tâm cao khí ngạo không là số ít. Nhưng hầu hết đều treo sau một nhiệm vụ, nếu may mắn còn sống, thì cũng biến thông minh rồi tìm cách trà trộn vào một đội ngũ.

“Đây là xác nhận cho việc hoàn thành nhiệm vụ, tiểu thư Aubrey.” vẻ mặt Alan hơi có mệt mỏi.

Không mệt mới là lạ, chỗ nào thảo phạt Goblin cũng phải chạy xa tít tắp, đi ngựa đi đến xốc hông. Mà đường xá thời đại này... Thôi không nói cũng được, may là nhờ cái thể chất không đến nỗi nào mới khiến cho cơ thể hắn không tới nỗi tán giá.

“Vất vả cho ngươi, Alan.”

Từ lúc Alan liên tiếp nhận nhiệm vụ chinh phạt Goblin đã được 1 tuần lễ, hoàn thành hiệu suất lại cao. Aubrey đối với hắn thái độ càng thêm thân mật.



Nàng vẫn luôn lo lắng về một đống nhiệm vụ Goblin ở công hội không ai tiếp. Thậm chí Aubrey còn từng có ý nghĩ liên lạc 【Goblin Slayer】nổi tiếng sang Bedford trợ giúp.

Đương nhiên thân mật cũng chỉ là từ nhà hàng xóm trở thành cậu em trai như vậy. Không phải là mị lực của Alan không đủ, mà là vì ...

Liếc nhìn mu bàn tay của Aubrey, đôi tay trắng noãn mịn màng, móng tay cắt tỉa gọn gàng cho thấy chủ nhân là một người ngăn nắp kỹ lưỡng.

Chỉ tiếc là tại sao có một cái ‘chướng ngại vật’ vòng tròn đáng ghét ở ngón áp út đó a.

“Cái này gọi là gì? Một đóa hoa lài cắm bãi phân trâu.” Alan âm thầm than thở.

Vị hôn phu của Aubrey lần trước hắn cũng may mắn gặp qua sau giờ tan việc, hình như là một thư ký trong tòa thị chính, dáng vẻ so với Alan kém đâu chỉ một vạn tám ngàn dặm.

Sức bền càng không cần nói, thể chất 7 điểm không phải là thổi, ước chừng gấp 4 lần người bình thường, hơn nữa kỹ thuật của hắn là tinh hoa từ hiện đại, quăng người thời đại này không biết mấy con phố.

Nhưng nghĩ lại tình huống ở thế giới này thì cũng dễ hiểu, nữ nhân có lý trí thường là không bao giờ chính thức cặp kè với một mạo hiểm giả, trừ phi thích ở góa.

Mạo hiểm giả cái ngành nghề này năm nào cũng có người ngủm đó a, từ cấp Silver tới cấp thấp nhất Porcelain một không bỏ sót.

Thành thật mà nói, NTR nhà hàng xóm một chút... hắn cũng không ngại. Nghĩ nghĩ còn thật kích thích, nhưng mà khổ nỗi... Thực lực không đến a.

Bị sài đao hay đ·ánh g·hen với một kẻ mà cả cấp độ siêu phàm cũng chưa sờ tới biên như Alan quả thực không đỡ nổi.



“C·hết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu” Câu này nghe thì nghe cho vui tai một chút thôi, ai thật tin đó mới là ngu ngốc. Bị chém c·hết thì cái gì cũng không có.

Một tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên làm cho Alan lấy lại tinh thần. Aubrey đặt một cọc đồng bạc trên khay nhẹ nhàng đưa về phía hắn.

“Đây là thù lao, tổng cộng 12 đồng bạc.” Alan lặng lẽ nhận lấy.

Chinh phạt 4 đợt goblin trong một ngày mà Thù lao còn kém xa làm thịt một đám sói hoang, dù có chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Alan đúng là có chút dở khóc dở cười.

Thương đội người ta ra thù lao quét dọn bầy sói trên thương đạo ít nhất phải 100 đồng bạc. Cũng may là hắn thực lực đủ cứng để chinh phạt lũ Goblins, chứ tay mới khác tới thì a a, chỉ có thể cạp đất mà ăn.

Nhưng mà, những ngày vất vả tới nay rốt cuộc cũng phải kết thúc...

“Đúng rồi! Quên chúc mừng ngươi thăng cấp lên thành mạo hiểm giả cấp Steel ...” Aubrey cười khẽ nói, lại đẩy ra một cái mới huy chương với tên Alan Lawrence, thuận tiện lấy tay vỗ nhẹ bả vai hắn xem như chúc mừng.

“Rank 8 Steel? không phải Rank 9 Obsidian sao?” Sửng sốt một chút, Alan mang nghi hoặc.

Buổi sáng hắn đã được thông báo rằng mình đủ tiêu chuẩn thăng cấp, tất nhiên đối với mạo hiểm giả cấp thấp thì quá trình chỉ là đi qua một cái thủ tục có sẵn, thông báo một câu là xong.

Nhưng Alan chưa từng biết là mình được thăng lên đến mạo hiểm giả cấp Steel.

Aubrey tỏ vẻ hăng hái, nàng khẳng định đang chờ lấy Alan thắc mắc đâu.



“Đúng vậy, buổi sáng nay ngươi quả thật tấn thăng lên Rank 9 Obsidian. Nhưng xét thấy biểu hiện sau đó, công hội đặc cách cho ngươi lên thêm một rank nữa rồi!” Aubrey ranh mãnh nói.

“Ngươi nói nguyên do là ta sau đó tiếp tục nhận lấy nhiệm vụ chinh phạt Goblins?”

“Chính xác!” Nàng cho ra khẳng định, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

“Mạo hiểm giả thăng cấp chủ yếu là xét về chiến công nhưng phẩm tính cũng rất quan trọng! Như vị nào đó nổi tiếng Goblin Slayer, lên rank Silver mà vẫn còn nhận lấy nhiệm vụ Goblin. ”

“Còn Alan ngươi, khi lên cấp nhưng vẫn còn cố gắng tiếp lấy những nhiệm vụ chinh phạt Goblin còn lại dù thù lao thấp. Vậy nên, công hội quyết định cổ vũ và lấy ngươi làm tấm gương. Hi vọng ngươi về sau vẫn luôn tiếp tục phấn đấu!”

Alan vô b·iểu t·ình khẽ gật đầu tỏ ý đã biết nhưng trong lòng thì điên cuồng ói cái rãnh.

“Sao ta cứ cảm giác như lại phải đối mặt với những tên sếp nhà tư bản ở kiếp trước. Khích lệ vài câu mà muốn người khác bán mạng làm thêm giờ. Ít ra khen thưởng một ít thứ hữu dụng có được hay không. ”

Hơn nữa Alan biết rõ Aubrey còn một câu chưa nói.

Thăng cấp một phần cũng là vì thực lực của hắn đạt chuẩn, đây đều là nhờ vào ban đầu thời điểm hắn từng đánh bại khảo thí quan. Thực lực không đủ mà lại thăng cấp cao chỉ có thể làm hại mạo hiểm giả c·hết uổng mạng.

Thế giới này chung quy vẫn phải dựa vào thực lực mới có quyền nói chuyện.

Lại liếc nhìn Aubrey mu bàn tay chiếc nhẫn một lần nữa mới quay người đi ra khỏi Công Hội Mạo Hiểm Giả. Alan lần nữa thầm than đáng tiếc.

“Thông thường mà nói, kịch tình lúc nãy bỏ vào trong galgame quả thật là tiết tấu hảo cảm đã đầy, còn kém điểm hẹn bắn pháo...”.

Đường đời còn dài a, cần thêm cố gắng ...