Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 28: Swamp Dragon




Chương 28: Swamp Dragon

Lại đi tới một đoạn đường,

Đôi tai bỗng nhiên nhúc nhích, hắn quay đầu nhìn về phía ở giữa dòng nước.

“Alan tiền bối?”

“Suỵt!” Alan đột nhiên đưa tay ra hiệu cho thiếu nữ giữ yên lặng.

Trong cảm giác của hắn, tiếng v·a c·hạm với mặt nước và tiếng gào càng ngày càng tới gần.

Đập vào mắt là con thuyền gỗ cỡ trung, mà trên đó đứng đầy một đám Goblin, ước chừng cũng phải hơn hai mươi, trang bị đầy đủ, có cả cung tên và áo giáp.

“Thuyền?” thanh âm thiếu nữ tư tế mang theo chút kinh ngạc.

“Goblin có nhiều cá thể sở hữu năng lực học tập không kém, chỉ cần có người làm mẫu cho chúng đóng thuyền, bắt chước thì chẳng phải việc khó!” Alan lại giải thích.

“Vậy nên... chắc chắn có sinh vật trí tuệ cao dẫn đầu đám Goblin này.”

“Ví dụ như... Nhân loại.”

Nghe tới đó, sắc mặt Lily cũng hơi trắng bệch.

“Không.. Không thể nào đi...”

“Hoặc dị tộc khác đầu phục cho ma vương quân.” Alan liếc mắt nàng một cái, em gái ngươi làm ơn nghe ta nói hết câu a.

“Vậy chúng ta phải làm sao đây, Alan tiền bối?”

Nghe tới Ma vương, thiếu nữ bắt đầu gấp gáp. Giai đoạn đang c·hiến t·ranh này, hai chữ ‘Ma vương’ thật sự đủ phổ biến để dọa trẻ em ban đêm nín khóc.

“Còn có thể làm gì, làm thịt bọn chúng!”

Nói xong từ túi đeo bên hông móc ra vài cái bình quen thuộc, dùng bó đuốc châm lên dây dẫn nổ. Sau đó, hướng về phía chiếc thuyền ném mạnh.

“Oanh!!!”

Lần nữa biểu hiện cái gọi là ‘nổ tung chính là nghệ thuật’. Chiếc thuyền gỗ chỉ trong vài giây bị phá tung thành từng mảnh nhỏ.

Dưới ánh mắt nhìn trân trối từ thiếu nữ, tiếng kêu gào của lũ Goblin thi nhau vang lên.

Tất nhiên v·ụ n·ổ vẫn không có khả năng g·iết c·hết toàn bộ, chưa được bao lâu, chừng vài thân ảnh lại leo lên hai bên bờ.



Rất tiếc, như vậy cũng chẳng có nghĩa là chúng thoát được. Ở trên bờ đối với Alan là sân nhà quen thuộc .

“Gobroohhh.!!!!”

Lại từng tiếng kêu thảm, mỗi một con Goblin đều tặng một kiếm hoặc là bị phi đao tiễn đưa. Cổ họng, hốc mắt, trái tim, những vị trí yếu hại lần lượt bị cắt đứt, chọc thủng. Huyết dịch phun ra như suối.

Đợi Lily lấy lại tinh thần thì chiến đấu cũng đã tới hồi kết thúc.

“Alan tiền bối... Xin lỗi ta không giúp được gì!”

Lúc này mới chậm chạm tiến đến, thanh âm thiếu nữ có phần xấu hổ. Nàng lần nữa cảm thấy mình thật vô dụng. Bước chân bất giác cũng trở nên nặng nề.

Động tác nhanh nhẹn vẩy đi còn dính trên thân kiếm v·ết m·áu, Alan đối với Lily khẽ lắc đầu.

“Chiến đấu với lũ nhãi nhép như vậy mình ta là đủ. Lát nữa chắc chắn sẽ có dịp cần tới ngươi giúp sức! Phước lành trước hết phải cần thiết giữ lại.”

“Tỉnh táo một chút a!” Hắn hướng về phía thiếu nữ nở nụ cười.

“Vâng!” Cảm xúc Lily trở nên khá hơn, con ngươi màu xanh lam lần nữa trở nên rạng rỡ. Trong đầu thiếu nữ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

“Alan tiền bối quả thật quá ôn nhu.”

...

Đây đã là con thuyền thứ tư bị Alan đánh chìm. Giết c·hết Goblins cũng đã khoảng gần một trăm con.

Nói thật cũng không tốn quá nhiều sức, Alan, tên đại gia này có tiền chơi thuốc nổ chính là thoải mái.

“Tiêu diệt ma vật cũng có thể như vậy làm???” Lily theo bản năng tự hỏi, tam quan của thiếu nữ tư tế ngây thơ quả thật bị cà mới một đợt.

Phần lớn người ở thế giới này quá ỷ vào tiện lợi của ma pháp, còn chưa ý thức được ‘khoa học mới là sức mạnh’.

Đưa mắt về vài Goblin còn sót lại học thông minh tính toán xuôi theo dòng nước bơi trốn, Alan tính toán phóng vài cái phi đao làm chấm dứt, có điều tay phải của hắn vừa mới giơ lên cao thì đột nhiên khựng lại.

“Gaorrrrrrhhhhh.”

Một bóng dáng khổng lồ đột ngột phá vỡ mặt nước xông ra, đôi hàm to khỏe mở rộng hướng vài con Goblin còn đang vẫy vùng trong nước táp xuống.

“Cá sấu!!!” Thiếu nữ tư tế thét lên kinh hãi. Nàng cũng nhận ra con ma vật to lớn vừa xuất hiện.

Trên thế giới này, chủng loại ma vật đó còn hay được gọi là ‘Chiểu long’ (Swamp Dragon). Alan trong nhiệm vụ cũng từng săn g·iết qua một đám, tuy nhiên không có to như vậy. Swamp Dragon trưởng thành chỉ có thể dài tới chừng tám mét là cùng.



Còn trước mắt gia hỏa này, nhìn qua cũng phải đạt tới hơn mười lăm mét, ở thế giới ma huyễn biến dị đúng là đâu đâu cũng có.

“Quả thật có thể tính là tự nhiên kỳ tích.” Alan nhẹ giọng cảm thán, trong nội tâm lại hoàn toàn không có tí hoảng hốt nào.

Vảy ngoài của loại ma vật này vô cùng cứng rắn, không đủ lực lượng thì dù đao kiếm sắc bén nhất cũng chỉ có thể cạo đi vào cái.

Tuy kém xa con Arachas khổng lồ nhưng đối với hầu hết mạo hiểm giả dù là Rank Bronze, hay Silver đã có thể xem như một cơn ác mộng, nhất là khi gặp gỡ chúng ở sân nhà dưới nước.

Tuy nhiên, đối với Alan hiện giờ mà nói...

Đứng yên theo dõi con quái vật từ từ tới gần bên bờ đá, trong nội tâm Alan lại cực kỳ tỉnh táo.

“Alan tiền bối... Chúng ta chạy mau a!” Lily thực sự là đã quýnh lên. Đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy vạt áo của Alan dùng sức giật giật, giọng nói hơi có chút phát run.

Thiếu nữ cũng đã tính là rất can đảm khi không quay đầu bỏ chạy một mình.

Tuy nhiên, mặc kệ nàng thế nào kêu gọi, nam tử tóc đen vẫn là đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt chăm chú nhìn về bóng dáng khổng lồ đang từ từ tới gần.

Lily cũng đã thấy rõ được răng nanh sắc bén và chiếc hàm dần dần mở to thuộc về con quái vật.

Bất chợt, cặp mắt Alan hơi nheo lại. Một cỗ khí tức khó mà nói rõ cảm giác từ hắn trên người dâng lên.

Sát ý hình thành từ săn g·iết vô số ma vật lan tỏa, không khí xung quanh như đặc sệt lại, vô tình làm cho thiếu nữ tư tế đang liên tiếp lên giọng cũng phải rùng mình.

Sợ hãi!! Nam nhân trước mắt trở nên có vẻ đặc biệt xa lạ, trong nội tâm thiếu nữ là có cảm nhận rõ rệt như thế.

Swamp Dragon đang mở to miệng cũng đột ngột khựng lại, tiếng gầm gừ im bặt, thú đồng màu vàng co rút.

Nguy hiểm!!!

Động vật cảm giác đôi khi so nhân loại còn nhạy bén. Bản năng sinh tồn cho nó biết rằng chỉ cần tới gần cái nhân loại nhìn như nhỏ bé này...

Nó rất có thể... sẽ c·hết!

Gầm lên vài tiếng đe doạ, nhưng lần này tiếng gầm gừ có vẻ như thế cố sức. Hàm răng tự động khép lại, tia máu trong mắt dần dần rút đi, ánh mắt con vật từ hung hãn lại dần bất ngờ chuyển sang có chút... ủy khuất.

Tinh thần lực đạt tới 10 thật sự đã đạt tới nhân loại cực hạn, chỉ còn thiếu một bước là có thể đột phá lĩnh vực siêu phàm, hình thành tinh thần lực tác dụng tới vật chất.

Tinh thần lực cao như vậy kết hợp với ý chí và ma lực kích thích, có thể hình thành loại lực tràng khí thế như thực chất tác động lên có sinh mạng vật thể, Alan tạm gọi nó là một loại ‘tinh thần uy áp’.

【Tinh Thần Uy Áp lv1】



Hắn gần đây đã từng thí nghiệm qua trên động vật bình thường, nhưng ma vật có đẳng cấp thì đây mới có thể tính là lần đầu, xem ra hiệu quả không tệ. Nhưng mà...

“Ngươi một con cá sấu dữ tợn mà có cái loại biểu cảm ủy khuất này là chuyện gì xảy ra... thật đúng là hổ thẹn cho lớn lên như thế hình dáng bá khí.” Alan cũng cảm thấy im lặng.

Nếu là thật muốn đánh g·iết con ma vật to lớn này, hắn cũng phải phí chút tâm sức. Trường hợp nó quyết tâm bỏ chạy lặn xuống, Alan khả năng cao là ngăn không được.

Nhưng không ngờ... tên to con trước mắt lại là nhanh như vậy... túng.

Hắn cũng có chút hiểu ra tại sao ma vật to lớn thế này, mắc chứng ‘bạch tạng’ lại trưởng thành lên được cho tới giờ, đúng là cũng biết như thế nào ‘cẩu’ a.

“Alan tiền bối, con cá sấu này...” Thiếu nữ tư tế hiện tại đã cảm giác được khác thường.

Tại nàng trước mặt, ma vật lớn lên dữ tợn dường như ngoài ý muốn... thân thiện?

“Con Swamp Dragon này rất có thể là một ‘Khế ước ma vật’! Nhiệm vụ có lẽ là tuần tra ở dưới lòng thành phố.” Trầm ngâm chốc lát, Alan mới nói.

“Chỗ hiểm yếu như vậy mà lại không có ai giá·m s·át. Ngươi không cảm thấy có gì đó quái lạ sao, Lily?”

“Không chừng bây giờ đang có người thông qua ‘cùng chung cảm giác’ quan sát chúng ta đâu!” Dứt lời Alan còn hướng về con cá sấu nháy mắt một cái.

Như nghe hiểu được lời nói của nhân loại, con vật lay động cái đầu khổng lồ, kêu nhẹ vài tiếng xem như hồi đáp, sau đó lại từ từ lặn xuống.

“Xem ra là muốn chúng ta đi theo nó a!”

Hai người một cá sấu chậm rãi ở trong bóng đêm di chuyển.

...

Ở đâu đó trong thần điện, Sword maiden vỗ vỗ lên bộ ngực.

“Ta cũng chỉ là tính hù dọa hắn một chút nữa rồi! Không ngờ lại bại lộ.”

Nàng phồng lên khuôn mặt, gò má hơi phiếm hồng. Sau đó lại ôm lấy gối bông lăn qua lăn lại như một đứa trẻ vì không nhịn được xấu hổ.

Không hiểu sao khi nghĩ tới vừa rồi, thân ảnh anh dũng liên tục tàn sát Goblin, cảm nhận khó chịu khi nàng ‘cùng chung cảm giác’ với Swamp Dragon và nỗi ám ảnh trong lòng dường như... cũng được xoa dịu đi phần nào.

Không một ai biết được bề ngoài nghiêm trang như Sword Maiden, cá tính thật ra vẫn còn có phần tinh nghịch hồn nhiên như thiếu nữ mới lớn.

Tất nhiên ngoại trừ một số vị bạn bè và người thân cận, tỷ như một vị lão tu nữ chuyên phụ trách chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày.

“Sword Maiden điện hạ! Ngài lại ngủ nướng nữa rồi, mau dậy dùng bữa a!!!” Một giọng nói vừa quen thuộc vừa nghiêm khắc là như thế vang lên, Sword Maiden cũng không tự chủ được khẽ mỉm cười.

Có lẽ chính vì cái giọng nói quan tâm này mà dù hàng đêm bị ác mộng h·ành h·ạ, nàng vẫn có thể gắng gượng cho tới giờ đi.

Đây là thánh nữ đại nhân sinh hoạt hàng ngày...