Chương 22: Nhân loại quang huy
"Black Fang các hạ, đã sắp tới thị trấn!" Đảm nhiệm người đánh xe, Basch lên tiếng.
Tất nhiên nơi đây không phải thành trấn Venice nơi Alan tiếp nhiệm vụ về Goblins, mà là nhà của vị chủ thương đội xui xẻo nào đó, ngài Carter quá cố.
Dinh thự nhà Carter,
Đây xem như là một biệt thự nhỏ, chỉ có hai tầng. Dáng vẻ lâu đời nhưng hoa cỏ phía ngoài được cắt tỉa ngọn gàng, phía trước còn xây một cái bể nước phun trông thật xinh xắn.
Tất cả dấu hiệu cho thấy một nhà Carter bốn người trước đó là thế nào thường xuyên trải qua hàng ngày hạnh phúc.
Đáng tiếc...
Lần này thương đội không những bị mất phần lớn hàng hóa, người cũng c·hết gần hết. Sợ là phải đền hộc máu, không khéo còn chịu một đống nợ nần.
Alan có thể tưởng tượng được cuộc sống tiếp theo sẽ khó khăn thế nào đối với hai đứa trẻ, cũng như Phu nhân Carter, vị quả phụ xinh đẹp kia.
"Nhưng mà, còn sống vẫn tính là tốt. Không phải vậy ư?" Alan tự nhủ.
Phu nhân Carter để lại đoàn người của Alan nghỉ ngơi tại dinh thự, sau đó vội vàng ra ngoài đi xử lý hậu sự cho thương đội.
Basch cũng lễ phép cáo từ, có lẽ là tới báo tin bất hạnh với người nhà của đồng đội đi.
“Tên mạo hiểm giả này thật sự không tệ. ” Nghĩ tới Basch, Alan nhẹ giọng than thở.
...
Một ngày trước đó,
Basch vẫn luôn vội vàng thúc giục ngựa lao nhanh trên đường cái.
Không biết đã chạy bao lâu, xe ngựa đã hoàn toàn ra khỏi khu rừng, đập vào mắt là mảnh thảo nguyên chỉ lưa thưa vài cây cổ thụ.
Tiếng gầm gừ thuộc về con Arachas khổng lồ từ lâu cũng đã không nghe thấy.
Thiếu nữ tư tế nhẹ nhàng an ủi Carter một nhà, đồng thời lại bắt đầu thấp giọng cầu nguyện.
Basch tay nắm dây cương dùng sức tới nỗi trắng bệch. Tiếng lộc cộc của bánh xe lẫn vó ngựa v·a c·hạm vào mặt đường liên tục vang lên. Không khí bên trong trầm mặc tới đáng sợ.
"Ta đúng thật là tên hèn nhát." Trong nội tâm hắn oán hận lấy chính mình.
Dù lấy cớ thế nào cũng không thể chối bỏ sự thật rằng bản thân bỏ Alan lại chạy trốn.
Nhớ tới thân ảnh khổng lồ dữ tợn, và tình cảnh đồng đội của mình bị đám Arachas s·át h·ại rồi ăn hết, dù đã trải qua nhiều năm làm mạo hiểm giả liếm đao uống máu, trong nội tâm Basch cũng không tự chủ được nổi lên sợ hãi thật sâu.
"Basch... Đội trưởng. Xin hãy thả ta xuống đi." Lúc này, giọng nói của thiếu nữ tư tế bất ngờ cắt đứt nội tâm hắn suy nghĩ.
"Ngươi điên rồi!" Hơi quay đầu lại trừng mắt nhìn thiếu nữ, Basch thấp giọng quát lên.
"Ta... Ta biết mình không giúp được gì, nhưng... nhưng cũng không thể bỏ lại hắn một mình chiến đấu rồi."
"Hơn nữa, ta nghĩ ... nếu hắn chiến thắng con quái vật thì cũng có thể b·ị t·hương, rất cần có người trợ giúp a! "
Thanh âm thiếu nữ tư tế nức nở vang lên, tuy non nớt nhưng Basch lại cảm thấy trong giọng nói mang theo kiên định.
Tay đang đánh dây cương đột nhiên khựng lại một chút, hắn cười khổ.
"Chiến thắng con quái vật to lớn đó, làm sao có thể?"
Dù cho Alan chính là mạo hiểm giả Rank Silver cao cấp, dù cho Alan đã một mình giải quyết hết một đàn Arachas trước đó, hắn dùng kinh nghiệm mạo hiểm của mình cũng cảm thấy là không thể nào.
Chênh lệch sức mạnh thực sự quá to lớn!
"Quay lại không phải là để vị các hạ kia hy sinh vô ích sao. Việc duy nhất mình có thể làm chính là... chạy trốn mà thôi."
Basch là như thế liên tiếp thuyết phục mình.
"Nhưng mà... Nhưng mà..."
"Ta vẫn có chút không cam lòng a!"
Một suy nghĩ khác thường chợt nổi lên trong lòng.
Basch cũng đại khái đoán được tại sao mình đột nhiên lại có ý niệm ngu ngốc như vậy.
Thiếu nữ trẻ tuổi như vậy, tay trói gà không chặt còn có thể lấy hết can đảm đối mặt con quái vật. Hắn, một tên mạo hiểm giả lâu năm chẳng lẽ còn không bằng tiểu cô nương kia sao.
"Đồng đội của ta... không phải lúc trước cũng còn anh dũng chiến đấu tới cùng với đám ma vật đó ư." Basch lâm vào chút hồi ức đau buồn.
Tất nhiên tên cung thủ đào binh nào đó là ngoại trừ... Có điều, Basch lúc đó b·ất t·ỉnh nên không đượcchứng kiến.
Cắn chặt răng, hắn dùng dây cương cho xe ngựa vào một lối rẽ.
"Basch đội trưởng!!" Hai nữ nhân bất ngờ kêu lên.
Nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, dùng sức tiếp đất làm cho v·ết t·hương cũ trên cơ thể nhói lên một trận, nhưng hắn giờ cũng không quan tâm chút đau đớn này.
Móc ra bên hông túi nhỏ, rải đều xuống đất thành một hình tròn. Basch lúc này mới ngẩng đầu lên giải thích.
"Phân của phi long, hầu hết các loại dã thú lẫn ma vật ngửi được đều sẽ tránh lui."
"Chúng ta đi được cũng đã rất xa, con quái vật chắc chắn là không đuổi theo tới đây."
Dừng một chút, Basch mới nhìn về phía Phu nhân Carter.
"Đây đã rất gần thị trấn, thoát khỏi khu rừng, ta tin chắc rằng đã không còn nguy hiểm."
"Ban đêm lên đường rất không sáng suốt, các ngươi cứ đợi ở chỗ này. Sáng sớm ngày mai hãy về thị trấn. Ta tin rằng ngươi cũng biết rõ đường."
Basch là liên tiếp nghiêm túc dặn dò.
Không đợi Phu nhân Carter tiếp lời, hắn nhanh nhẹn tháo một trong hai con ngựa từ chiếc xe, vươn tay phát ra mời đối với thiếu nữ tư tế còn đang sững sờ.
"Đi thôi, cũng không nên để cho vị kia chờ lâu!"
"Vâng." Thiếu nữ hơi nở nụ cười, nhanh nhẹn đáp lại, còn lấy tay xóa đi một chút nước mắt trên khuôn mặt.
Nhớ tới hành vi dũng cảm của Alan vì bọn họ cản đường, Basch cảm thấy dành cho nam tử trẻ tuổi đó chút niềm tin thắng lợi cũng xem như có qua có lại.
Đồng đội đều đã mất, giờ chỉ còn lại một mình lại không còn người thân, liều chút cũng là có thể, biết đâu lại chứng kiến được kỳ tích hiếm có.
Trên khuôn mặt nghiêm khắc của Basch, bờ môi hơi nhếch lên. Tuy biết rằng chuyến này quay lại rất có thể là chịu c·hết, nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn lại xuất hiện vui vẻ đã lâu chưa từng có.
...
Từ thiếu nữ tư tế nghe lại trải qua đại khái, Alan cảm thấy khá bất ngờ, đổi lại là hắn thì cũng không chắc làm được như vậy.
Nữ tư tế thiện lương trước mặt khoan đề cập tới, mạo hiểm giả, hắn gặp qua không ít, nhưng dù lý do gì liều mạng vì người khác thật sự vẫn rất hiếm gặp.
"Nhân loại đa số thường là ích kỷ, xấu xí, vì chút danh lợi đã tranh đấu không ngớt. Nhưng ... dù nhỏ bé thế nào, cũng có lúc có thể cháy lên rực rỡ linh hồn quang huy." Alan thấp giọng cảm thán.
Như Basch, một cái mạo hiểm giả long sáo trong nguyên tác còn chưa từng đề cập, mà vẫn có được phẩm tính như vậy.
Giờ phút này, Alan thật sự cảm thấy cái thế giới trước mắt mình là như vậy chân thật... là như vậy... làm cho người ta cảm mến.
...