Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 19: Tiếng Xúc Xắc




Chương 19: Tiếng Xúc Xắc

Chỉ trong phút chốc, đám sương trắng tan đi. Đập vào mắt vẫn là con Boss Arachas gầm thét. Có điều tình cảnh của nó có vẻ như không ổn lắm. Con quái vật đang cố giãy giụa thân hình to lớn thoát khỏi một cái hố to.

Không sai, chính là cái hố khổng lồ lúc đầu nó đã đào lúc tập kích Alan.

Alan biết muốn đảm bảo con quái vật c·hết c·háy, thì phải tìm một cách hạn chế hành động. Trả cái giá khá cao, chân của Arachas hơn phân nửa đã phế, nó mà đào đất trốn đi được thì hắn cũng phục.

Cho nên, việc bây giờ cần làm chỉ phải là...

“Carbunculus… crescunt… iacta!" 【Fireball】

Hỏa cầu to bằng đầu người nhưng cũng đủ để làm toàn thân con vật b·ốc c·háy. Chỉ chốc lát thôi, là hàng loạt ánh lửa bốc lên hừng hực.

Alan tên đại gia này còn điên cuồng móc một bình lại một bình luyện kim thuốc nổ liên tiếp quăng vào, lại mất thêm chừng ...100 đồng vàng.

“Đây có tính hay không bại gia tử?” Liên tiếp khắc kim đánh Boss khiến cho chính Alan cũng có chút đau lòng.

“Kre..Kreeehhhhh.” Tiếng kêu của con Boss Arachas vẫn the thé khó nghe như trước, nhưng lần này Alan có thể cảm nhận được đây là do quằn quại vì đau đớn.

Mảng lớn đất cát cũng bị xới lên, tuy nhiên vô dụng. Tiền nào của nấy, cái loại luyện kim xăng đặc chế này dính còn hơn keo dán sắt.

Tiếng giãy giụa và tiếng kêu dần dần yếu đi...

“Vậy là đã giải quyết!” Thở ra một hơi, Alan đứng nhìn con boss Arachas miễn cưỡng vùng vẫy trong hố lửa, hơi có chút cảm thán.

Nghĩ cũng phải, hắn, Alan Lawrence là ai?

Cao cấp ma vật thợ săn, Black Fang danh tiếng lừng lẫy. Xử lý một con to lớn một chút Arachas không phải là điều bình thường.

Tiếng tự nhủ trong lòng làm Alan cũng hơi có vẻ đắc ý.

Lửa cháy đến gần 10 phút sau mới tắt, con Boss Arachas khổng lồ đã hoàn toàn ngừng vùng vẫy. Trên thân thể hầu hết các chỗ đã bị nám đen, một mùi thịt khét lan ra trong không khí.

Xem ra là nó đ·ã c·hết! Nội tâm lần nữa vang lên khẳng định thanh âm.

Alan hăm hở đi tới trước người con quái.



Nga, đã tới lúc ta nên đi xem xét một chút chiến lợi phẩm. Con quái vật này thực sự quá yếu đi!

Lại một lần tự nhủ, Alan bước chân lại tiếp tục đi tới.

... Từ từ, chừng nào mà hắn có cái suy nghĩ khinh địch như vậy.

“Con quái vật này hoàn toàn không phải là kẻ yếu gì.” Alan lẩm bẩm.

To lớn không nói, tốc độ phản ứng cũng khá nhanh, hơn nữa sinh mệnh lực cực kỳ cường đại.

“Sinh mệnh lực cường đại?” Alan có vẻ như sắp liên tưởng tới thứ gì đó.

Nhưng mà nó đ·ã c·hết! Không phải sao?

“Thì ra là nó đ·ã c·hết a!” Hắn tin tưởng phán đoán trong lòng chính mình .

Bước chân vẫn tiếp tục.

“Ngươi thực sự cho rằng nó đ·ã c·hết sao?”

Lại một lần, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, tựa như độc thoại tựa như nỉ non, nhưng thời khắc này, cảm giác xa lạ là rõ ràng đến vậy.

Lúc này Alan cước bộ mới cứng lại. Hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh xông thẳng lên sống lưng.

Tinh thần của hắn trở nên hoảng hốt, suy nghĩ miên man. Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, giọng nói này chắc chắn không phải là của hắn.

Còn chưa kịp cho Alan làm tiếp theo phản ứng, Tám đôi mắt khổng lồ đã nhắm chặt của con quái vật đột nhiên mở lại, màu vàng sẫm xen lẫn vài tia máu và nét điên cuồng.

Tiếng thở chói tai trỗi dậy, mặt đất lại một lần rung động.

Con vật tưởng chừng đ·ã c·hết vươn người dùng bốn chiếc chân trước đập về phía Alan như dùng dùi cui đập một con kiến.

Bốn cái bóng đen thật lớn dần dần che lại tầm mắt...



Nguy hiểm!

Trái tim hắn đập lên thình thịch, mồ hôi không bị khống chế cấp tốc rỉ ra. Adrenaline trong máu lần nữa liên tục lên cao.

Thời khắc sinh tử, Alan dùng răng cắn thật mạnh lên môi, lực đạo mạnh mẽ làm cho máu tươi bật ra.

Cổ họng lập tức trào lên một mùi tanh mang theo chút hương vị rỉ sắt. Đau đớn và vị giác kích thích khiến cho Alan ngay lập tức tỉnh táo lại. Còn sót lại chút ma lực lập tức lan tràn tới toàn thân, cường hóa cơ bắp của hắn.

Tụ lực né tránh là đã không kịp, giờ khắc này hắn chỉ có thể làm mỗi một chuyện. Đó chính là ...

Vung kiếm!

Tiếng va chạp như đập thép vang lên liên tục, ước chừng cũng phải hơn hai mươi kiếm. Huyết dịch, ma lực trong cơ thể lưu động cấp tốc, vắt kiệt từng tia sức lực.

Là người sở hữu kiếm thuật cấp độ tối cao, tá lực đả lực kiếm kỹ ở trong tay Alan dùng ra một cách tự nhiên như nước chảy. Dù trên cái thế giới này kiếm sĩ cường đại nhất nhìn thấy cũng phải trông mà than thở.

Công kích b·ị đ·ánh bật sang một bên, thân thể to lớn của con Boss Arachas hơi rung động.

Tuy vậy, sau một đợt vắt kiệt sức lực, cả đôi cánh tay Alan như đã mất đi tri giác. Hai bả vai vô lực rũ xuống, mũi kiếm chạm đất, lòng bàn tay cần chuôi kiếm cũng đã rướm máu.

“Kreeehhh.” Lại một tiếng gầm vang lên, lần này tuy nhiên nhỏ hơn hẳn, v·ết t·hương do cháy bỏng vẫn ảnh hưởng rất lớn tới con quái vật.

Con Boss Arachas khẽ há mồm, bụng hơi trướng lên. Khoảng cách gần Alan có thể nghe rõ ràng được tiếng dung dịch lộc cộc lưu động.

“Là dịch độc! Không thể để nó thành công thi triển.”

Thân thể đã gần như tán giá, cũng không bén nhạy như trước. Hoàn toàn né tránh một mảng lớn độc dịch là điều bất khả thi. Vậy chỉ còn có thể...

Suy nghĩ lướt qua đầu trong phút chốc. Thời gian vào giờ khắc này đây như vô hạn bị thả chậm.

Alan đôi mắt nheo lại, lập tức ném trong tay thanh trường kiếm Elucidator về phía bụng của con ma vật.

Tiếng lưỡi dao dâm xuyên vào lớp da dầy, tuy phần bụng không cứng rắn bằng lân giáp, nhưng cũng không phải đơn giản vung một lưỡi kiếm là có thể xuyên thủng.

Toàn bộ sức lực của Alan chỉ có thể làm lưỡi kiếm đâm vào lớp da bụng dầy con quái vật chừng một gang tay, thịt còn chưa đâm tới, có vẻ chẳng là gì so với hình thể khổng lồ của nó.

Nhưng như vậy cũng đủ!



Chớp lấy không dễ cơ hội, Alan nhảy lên trên thân kiếm đang cắm, tụ tập còn lại một số ít ỏi ma lực bật mạnh.

Tay phải nhanh chóng rút ra thanh đoản kiếm Mage Slayer bên hông lao về phía cái miệng đang mở to của con quái vật.

Hắc ám có vẻ như dần dần bao trùm mất hắn...

Đâm, đâm, rồi lại đâm xuống!

Alan không biết mình đã huơ thanh đoản kiếm trong tay bao nhiêu lần. Mục tiêu của hắn là phá hủy đầu não thần kinh của con quái vật to lớn này.

Đau đớn làm cho con Arachas khó có thể tập trung mà hoàn thành phun ra độc dịch.

Cơ thể Alan đã bị cào rách vô số vết hương bởi cọ vào răng nanh sắc bén, nhiều chỗ làn da bỏng rát vì dịch ăn mòn, nhưng một cái tay vẫn đâm sâu vào thành thịt để giữ cho mình không bị nuốt xuống.

Alan còn sót lại chút ý thức rõ ràng lại thầm cảm thấy may mắn việc mang mũ giáp vẫn là sáng suốt, nếu không cái khuôn mặt đẹp trai của hắn đã không có.

Chẳng biết qua bao lâu...

Một âm thanh trầm đục thật to vang lên kèm theo mảng lớn bụi đất, con quái vật cuối cùng cũng ngã xuống. Lần này, là nó thật sự đã quay về t·ử v·ong ôm ấp, để lại lượng lớn h·ôi t·hối huyết dịch chảy ra lấp đầy cả chiếc hố.

...

Kể từ khi đi đến cái thế giới này, Alan chưa từng bao giờ cảm thấy đau đớn và mỏi mệt đến mức này.

Chống lấy thanh trường kiếm đen nhánh quen thuộc, từng bước từng bước lại là như thế cố sức. Hắn dùng tay trái lột xuống chiếc mũ giáp đã có chút hư hại, rồi vô lực thả xuống đất.

Mũi miệng hấp lấy hấp để luồng không khí nặc mùi tanh hôi nhưng mát mẻ. Toàn thân hắn nhầy nhụa như vừa mới tắm máu. Lồng ngực nóng ran, tay chân bủn rủn, hoa mắt, chóng mặt, ù tai... Những triệu chứng rõ rệt tượng trưng cho mất máu quá độ và tiêu hao thể lực.

Hắn đã sắp kiệt sức...

Đôi mắt mờ dần, nhưng trước khi nhắm lại Alan loáng thoáng thấy được hai cái thân ảnh quen thuộc đang chạy nhanh về phía mình ...

Bên tai mọi âm thanh bỗng nhiên biến mất. Tuy nhiên, có vẻ như ảo giác, hắn thoáng nghe được một thứ tiếng động khá đặc biệt, thanh túy mà lại rõ ràng.

Thứ tiếng động đó đối với Alan mà nói cũng không quen thuộc, nhưng mà, hắn vẫn có thể lờ mờ nhận ra được. Dường như đó là ...

Tiếng xúc xắc vang lên.