Chương 65: Người trong đồng đạo
Tiếng ồn ào náo động vang vọng không ngừng.
Nơi này là hội trường thi đấu chính thức duy nhất tại Hagun, với sức chứa lên tới hàng chục vạn người.
Khán giả đầy ắp từ khắp nơi kéo đến, thậm chí nhiều hãng truyền hình còn tới hiện trường quay chụp, tất cả cho thấy cuộc thi đấu hôm nay được công chúng chờ mong thế nào.
Kỵ sĩ cường đại nhất tại học viện Hagun, Lôi Thiết Toudou Touka.
Và kẻ trước giờ luôn được xem là yếu nhất, kỵ sĩ lưu ban, Kurogane Ikki.
Mặc dù sau khi Ikki chiến thắng mười mấy trận liên tiếp đạt được vị trí đại diện, đã không một ai trong học viện dám xem thường hắn. Nhưng số đông người ngoài không biết chuyện... thì vẫn còn khá nghi ngờ.
Trên khán đài tầng cao nhất,
Alan đi tới khu vực dành riêng cho giáo viên để gặp mặt nhóm người của Kurono, thì bất ngờ gặp được một thân ảnh xa lạ.
Thân hình gầy còm với mái tóc bạc trắng, tay chống gậy, nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài mà xem thường đối phương thì lầm to.
Chiến thần, Torajirou Nangou.
“Alan lão sư, vất vả cho ngươi. ” Kurono dẫn đầu chào đón. Miệng theo thói quen rút vài hớp khói, chỉ trong vài giây, một điếu thuốc đã bị cháy sạch.
Chứng kiến thần kỹ được đánh giá phải ít nhất là lv3, Alan lần nữa sợ hãi thán phục.
Nữ sĩ, ở nhà bị người thân cấm h·út t·huốc, sợ làm gương xấu cho con gái nên tới chỗ làm điên cuồng hút bù đi?
“Kính ngưỡng đã lâu, chiến thần Torajirou. ” Alan hơi cúi người hành lễ, dáng vẻ khiêm tốn lịch sự.
“Ồ, ngươi hẳn phải là hoàng tử Alan Vermillion, cả ba tên đệ tử của ta đều từng nhắc tới ngươi. Khó được khó được! ” Nangou vuốt cằm đáp lại.
“Ngài quá khen! Không những Dạ Xoa Cơ, cả Touka lẫn Asagi đều vô cùng có thiên phú. ” Alan tiện thể thổi một đợt theo thói quen xã giao.
Tính ra, bản thân hắn đúng là gặp qua toàn bộ các đệ tử của Nangou. Ba vị mỹ thiếu nữ, quả thật làm cho người khắc sâu ấn tượng.
Từ từ đã...
Sao lại toàn là nữ? Hoàng tử điện hạ sửng sốt.
Loli Saikyou Nene, đại tỷ tỷ nhà bên Toudou Touka, thiếu nữ năng động Asagi Momiji... mỗi người mỗi vẻ.
Ánh mắt Alan lần nữa quan sát thật kỹ lão tiên sinh trước mặt mình.
Gương mặt hiền lành, tràn đầy chính phái, trên môi treo một nụ cười như có như không.
Hóa ra... đều là người trong đồng đạo a! Thất kính thất kính! Alan hiện tại chợt hiểu ra.
Chiến thần có khác, đây là kế hoạch ‘dưỡng thành’ đi? Đúng thật biết chơi.
Xem thái độ của con giả loli thích b·ạo l·ực ở trước mặt thì biết...
“Hắc, lão già ngươi không ở nhà dưỡng lão, còn tới chỗ này làm gì a, coi chừng trượt chân nhập viện. ” Nene hơi nhe ra hàm răng đe dọa.
Nangou cũng chưa hề tức giận, mà lại cười rộ lên.
“Vẫn ác miệng như hồi nào, đệ tử yêu quý nhất của ta, thật đáng yêu đó. ”
“Yêu.. Đáng yêu cái gì. Ai cần ngươi khen nữa rồi! ” Tiểu loli quá hạn bắt đầu nói năng lộn xộn.
Alan lặng lẽ nhìn hai thầy trò tương tác.
Chân mang chiếc guốc cao với kiểu dáng y hệt, gương mặt đỏ lên vì xấu hổ khi được người khen. Ngươi nói cho ta đây là dạ xoa cơ?
Torajirou lão ca, tiểu đệ bội phục! Điều giáo... thật sự quá thành công rồi.
Không tiếp tục trêu chọc đệ tử, Nangou dời lực chú ý sang hai thân ảnh bắt đầu bước lên sàn đấu.
“Thiếu niên kia dù sao vẫn là hậu nhân của Ryouma, lão già ta chắc chắn phải đích thân tới xem. ” Ánh mắt híp lại, Nangou thản nhiên nói.
Nene cũng hăng hái cho ra nhận xét.
“A hắc, chàng trai Ikki mà muốn thắng được Touka-chan, khẳng định phải đối đầu trực diện với tuyệt kỹ Raikiri rồi. ”
Đáng thương cho thiếu niên trẻ tuổi, chỉ có thể dùng kiếm để chơi cận chiến, là khổ bức như vậy.
Kurono trầm ngâm một hồi, cũng tiếp lời.
“Raikiri tuy mạnh, nhưng không phải là không tồn tại điểm yếu... Thời điểm xuất chiêu bắt buộc phải cho kiếm vào vỏ. Nếu như cầm cự một đoạn thời gian, dẫn dụ được Touka lộ ra sơ hở, Ikki vẫn có khả năng thắng lợi. ”
“Hô hô, nói không sai. ” Chiến thần Torajirou Nangou tỏ vẻ tán thành, nhưng chỉ trong phút chốc ánh mắt biến thành sắc bén.
“Nhưng mà, ta lại cho rằng cuộc đấu... sẽ kết thúc nhanh chóng mà thôi, có lẽ chỉ cần một đòn. ” Lấy kinh nghiệm của hắn, thông qua quan sát thần thái là biết ngay được ý định của Ikki.
Torajirou Nangou, một bậc thầy trên lĩnh vực võ thuật, cùng Kurogane Ryouma từ nhỏ vừa là bằng hữu, vừa là đối thủ, hai người trước sau đều trở thành Desperado. Ân oán tình cừu chất đống đủ để làm thành phim truyền hình nhiều tập, cũng xem như một giai thoại đặc sắc tại Nhật Bản.
Alan thậm chí suy đoán cả hai lúc trẻ có khi còn cùng yêu thích một thiếu nữ.
Kết quả... kết quả cần phải nói sao, khẳng định là đại anh hùng Ryouma ôm mỹ nhân về, con cháu thành đàn rành rành ra đây.
Về phần lão gia độc thân trước mặt mình, hẳn là đã phẫn uất tới mức chạy sang Thần Long Tự đi tu, vớt cái danh hiệu Chiến Thần chỉ là tiện thể a.
Không biết phải chăng cảm nhận được ‘ác ý’ từ Alan, Nangou đột ngột hỏi thăm.
“Hoàng tử Alan Vermillion, ngươi nghĩ như thế nào?”
Alan hơi cau mày.
“Ngài hỏi ta, chẳng lẽ vì không có niềm tin vào đệ tử của mình, Torajirou các hạ. ” Đáp lại lần này bất ngờ cũng không còn cung kính như trước.
Nghe được câu trả lời chẳng khác gì gây hấn, khí thế trên người Nangou thay đổi rõ rệt. Thân hình già nua dần đứng thẳng.
“Ô hô... người trẻ tuổi, luôn là phải tràn ngập bất ngờ sao?”
Trong phạm vi vài chục mét quanh khán đài, áp lực tỏa ra làm hít thở cũng trở nên trầm trọng.
“Này... các ngươi đừng làm bậy. ” Nhận ra được tinh thần giao phong giữa một già một trẻ, Kurono hơi đổ mồ hôi.
Trái lại, Nene thì vui vẻ ở bên xem kịch. Còn kém phất cờ reo hò.
Lão già, mau đánh cho tên hoàng tử keo kiệt đó một trận! Tiểu loli gào thét trong lòng.
“Tốt nhất đập bán sống bán c·hết, tiếp đó... Hắc, tất nhiên là đến phiên lão nương đóng vai người tốt ra tay can thiệp. Chắc chắn sẽ được trừ nợ nữa rồi! ”
Cảm thụ được ma lực nồng nặc như núi lửa sắp sửa bộc phát, con ngươi hổ phách hiện lên tinh mang.
Này cũng không phải vô cớ sinh sự, bị người liên tục dùng kỹ năng dò xét, Alan quả thật cũng có chút khó chịu. Tuy luôn ưu tiên cẩu tới đại kết cục nhưng không có nghĩa là khi chịu khiêu khích, hắn phải ráng nhẫn nhịn chẳng dám rên một câu.
Nên nhớ giờ phút này, đứng tại khán đài chính là đế vương của t·hế g·iới n·gầm, bạo quân, cai trị vô số thế lực lớn nhỏ, thống lĩnh lên tới hàng triệu lực lượng vũ trang, mấy chục vạn Blazer.
“Lão tiên sinh... vẫn rất hiếu chiến đi. ” Cảm nhận được chiến ý càng ngày càng tăng mạnh, Alan tất nhiên không chịu thua kém.
Crack!
Mặt đất dưới chân dường như không chịu nổi áp lực, nứt thành từng khe hở.
Torajirou Nangou, người hiện tại là Desperado mạnh nhất tại Nhật Bản, uy vọng khẳng định vượt xa Tsukikage hay Itsuki nhiều. Đáng chú ý hơn, năng lực của đối phương, điều khiển khái niệm âm thanh, được vận dụng tới một trình độ xuất thần nhập hóa, dễ dàng dùng sóng siêu âm dò xét vạn vật.
Kỹ thuật chiến đấu thì chẳng cần phải nói, danh hiệu Chiến Thần không phải thổi. Chẳng những vô ảnh bộ, tuyệt kỹ Raikiri lừng danh của Touka cũng là lấy dẫn dắt từ Nangou.
Nhưng mà so với Alan, tâm trạng của vị Chiến Thần này mới càng thêm đặc sắc.
“Thật sự... không tầm thường. ” Khác hẳn Nene lẫn Kurono, trải qua biết bao cuộc chiến sinh tử và cả thế chiến khốc liệt như hắn, ở khoảng cách gần mới càng cảm giác được nhiều.
Thân ảnh nam tử trẻ tuổi trước mặt mình, chẳng khác gì một hắc động hấp thu mọi thứ, u ám đến đáng sợ. Sóng âm lẫn tinh thần lực như đá chìm đáy biển, hắn thật sự không nhận lại được chút thông tin nào.
Nhiều lần muốn dâng lên sát ý tiếp tục dò xét, nhưng ngay lập tức lông tơ theo bản năng dựng đứng.
Cực độ... Cực độ nguy hiểm!
“Người trẻ tuổi bây giờ, kinh khủng như vậy. ” Nangou âm thầm cảm thán.
Thiên tài hắn thấy qua nhiều đi, như Nene đã là cá nhân với thiên phú tốt nhất mà hắn gặp được, e rằng chỉ cần vài năm sẽ vượt qua chính mình. Nhưng không ngờ bây giờ lại gặp được người như Alan.
Đúng là rất muốn đánh một trận a!
Nếu ở vào thời điểm khác, hắn đã sớm đưa ra đề nghị quyết đấu.
Làm một Desperado với thọ nguyên dài lâu, sống đến gần một trăm tuổi, hưởng thụ vật chất đối với Nangou đã sớm tẻ nhạt vô vị. Ngoài việc dạy bảo đệ tử, riêng chỉ có chiến đấu mới có thể khiến cho vị chiến thần này cảm giác được giá trị tồn tại của bản thân.
Và đối thủ đáng để cho hắn ra tay, không phải lúc nào cũng dễ dàng gặp được.
Bầu không khí vẫn chưa thấy có dấu hiệu hòa hoãn mà ngày càng căng thẳng, cho tới khi...
“Trận đấu, bắt đầu!” Âm thanh từ máy móc vang lên.
Cả khán đài bốn phía sôi trào.
...