Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 115: Gánh nặng mà đường xa




Chương 115: Gánh nặng mà đường xa

Thị trấn Boone,

“Nam tước đại nhân! Hức... Ngài rốt cuộc trở lại a. ” Chris dường như muốn khóc lên, nhưng chưa đợi giả nam hài này kịp hành động, thì đã có người nhanh chân hơn.

Cảm thụ được thân thể mềm mại của Roseline dựa sát vào lòng, Alan hơi vỗ vỗ bờ vai của nàng xem như an ủi, nhẹ giọng thì thầm.

“Ta đã trở về... ”

Cách đó không xa, ánh mắt Veronica cũng lấp lóe vẻ vui mừng rõ rệt, tình cảm chất chứa như muốn toát ra khiến cho trong lòng Alan ngứa ngáy một trận.

“A... ” Cảm thụ được khí tức nam tử nồng nặc đập vào mặt, hiện tại Roseline mới ý thức được hành động của mình có nhiều lớn mật, còn là trước mặt một đám người quen và binh lính.

“Xin lỗi, do ta quá xúc động... ” Roseline cuống quýt đẩy ra Alan, gò má bắt đầu đỏ bừng.

Giang rộng cánh tay, nam tử tóc đen vui vẻ đáp lại.

“Ha ha, có cần tới thêm vài lần? Tiểu thư xinh đẹp. ”

“Hừ, ta mới không hiếm lạ đâu. ” Giọng nói như tình nhân hờn dỗi, nhưng nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt Roseline làm sao cũng không che giấu được.

Trong phòng ăn,

Hôm nay nơi này bất ngờ đông đúc, ngoài thêm vài khuôn mặt quen thuộc thì kể cả Tyler và Garret cũng đã có mặt.

“Lãnh địa không có vấn đề gì đi?”

“Đại khái vẫn ổn, nam tước đại nhân, tuy nhiên... ” Tyler nói tới đây lại trù trừ một hồi.

“Có chút xung đột giữa lãnh dân và... các nữ thú nhân mà ngài mang về. ”

Những thiếu nữ khác của Charming Scarlet đều được Tyler phân phối cho đi làm tại các sản nghiệp của gia tộc Lawrence như cửa hàng, tửu quán, quản lý của bọn họ thì thống nhất do Gibson phụ trách. Đương nhiên đều là công tác đứng đắn. Có điều công việc ít nhiều thì vẫn phải tiếp xúc với dân chúng, chút ma sát xảy ra cũng là đã được dự đoán trước.



“Có chuyện này?” Alan quay sang phía Garret tỏ ý hỏi thăm. Trị an của lãnh địa, trước giờ đều do vị lão kỵ sĩ này toàn quyền phụ trách.

“Nói đúng hơn là... tiểu thư Veronica ra tay dạy dỗ vài tên bình dân và cả đám binh lính một trận, đại nhân. ” Garret đành nhắm mắt lên tiếng.

“A!” Alan ngoạn vị nhìn về thiếu nữ Half-Elf trước mặt mình, người từ đầu tới giờ vẫn giữ im lặng.

Ánh mắt chăm chú khiến Veronica lập tức ngượng ngùng cúi thấp đầu.

“Ai bảo bọn họ nói lời khó nghe... còn động tay động chân. ” Thiếu nữ Half-Elf nhẹ giọng lẩm bẩm, toàn toàn không có tự giác hành vi của mình đã khiến nhiều người phải nằm liệt giường đến cả tháng.

Alan, trong nội tâm cảm thấy thật bất đắc dĩ. Xung đột chủng tộc, không phải vài ba lời là có khả năng lập tức điều hòa, mà còn cần thời gian lên men, nhưng Veronica ra tay cũng quá nặng đi. Giờ nên làm gì, trách phạt? Địa điểm thời điểm đều không phù hợp.

“Được rồi, cô nàng này làm du hiệp làm quen đi. Gặp chuyện bất bình trực tiếp thượng... Chỉ tội cho Garret bị kẹp ở giữa.”

Thực tế, lão kỵ sĩ cũng không ưa gì dị tộc. Chiến tranh với thú nhân, trong quá khứ hắn từng tham gia qua vài trận. Chứng kiến đồng đội bị toi mạng biết bao nhiêu lần, thế nên bắt Garret phải trừng phạt bình dân và binh lính khi thấy bọn họ h·iếp đáp một đám nô lệ thú nhân? Nói giỡn đi.

Trái lại, một dị tộc nếu ra tay với lãnh dân thì lại trở thành một chuyện khá nghiêm trọng, nhưng khổ nỗi...

Hơi đảo mắt sang khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ Half-Elf, người mà được Alan thông qua thư bổ nhiệm làm kỵ sĩ, Garret chỉ cảm thấy im lặng một trận.

Trông nom Alan từ nhỏ tới lớn, Garret còn không biết nam tước đại nhân nhà mình có cái gì tính tình sao? Thiếu nữ với ngoại hình bắt mắt như vậy mà không cùng Alan có một chân, Garret thề với tối cao thần rằng tên họ bản thân sẽ viết ngược lại.

Bên cạnh đó, một đám nữ tính bán thú nhân... tính ra vẫn vô cùng dễ nhìn, hắn chỉ cảm nhận theo thực lực tăng cao, khẩu vị chủ quân mình càng ngày càng lớn. Lần trước ra ngoài thì c·ướp về một vị tiểu thư nhà quý tộc, lần này tốt lắm, Half-Elf, mấy chục bán thú nhân... Và điều mà lão kỵ sĩ quan tâm nhất là, Veronica sở hữu sức mạnh vượt xa với mình.

Nghĩ tới đây, Garret chợt nhận ra rằng bản thân... có lẽ đã già.

Dù không có Veronica xuất hiện, việc đảm bảo trị an lãnh địa cũng như hộ vệ cho Alan, hắn tự nhận thấy năng lực của mình đã khó mà đảm nhiệm được nữa.

“Nam tước đại nhân, ta nghĩ công việc của mình... từ nay về sau nên giao lại cho tiểu thư Veronica... ” Nét mặt hiện lên vài tia thất lạc, lão kỵ sĩ khó khăn lắm mới lên tiếng.

Alan tất nhiên cũng có thể hiểu được rối rắm trong nội tâm Garret, ánh mắt nam tước trẻ tuổi trở nên vô cùng nghiêm túc:

“Garret, dân chúng và cả ta nữa, vẫn còn rất cần ngươi! ”



Về thực lực, lão kỵ sĩ Garret thật sự thua kém Veronica, chỉ có thể chống lại loại Ma Pháp Kỵ Sĩ dỏm như Gibson. Nhưng thực tế không phải việc gì cũng nên vận dụng sức mạnh. Quản lý và huấn luyện binh sĩ, tuần tra hay giao tiếp với dân chúng, uy vọng của Garret trong lãnh địa hoàn toàn thích hợp với những việc như thế hơn.

Quan trọng hơn, đối phương mà nản bỏ việc về hưu, chẳng lẽ nam tước đại phân phải sai phái nữ kỵ sĩ của mình suốt ngày chạy ngược chạy xuôi bận rộn đi... nghĩ tới có nhiều đau lòng.

Mỹ thiếu nữ, là dùng để thương yêu đó a!

“Nam tước đại nhân... ” Garret cảm động hồi đáp, con ngươi u buồn lại bắt đầu sáng lên hữu thần.

Lúc này, những món ăn cuối cùng đã được bà Carmen mang lên. Mùi hương từ thịt và rau củ bốc lên nồng nặc khiến Alan cũng cảm thấy đói bụng.

“Nào, mọi người cùng dùng bữa đi!”

“Để chúng ta nâng cốc, vì hòa bình! Trong thời gian dài, Halmiton nhất định sẽ không tiếp tục có c·hiến t·ranh. ”

“Cạn ly!!!”

“Ta cũng muốn uống nữa rồi.”

“Không được, Chris, ngươi còn quá nhỏ... ” Bà Carmen đoạt lấy cái ly trong tay giả nam hài, khẽ thấp giọng trách mắng.

“Ha ha... ” Alan và mọi người đều cười rộ lên.

Bữa tiệc nho nhỏ được tổ chức tràn đầy ấm áp, một tí không thoải mái nhanh chóng bị quét sạch.

“Nam tước đại nhân, mời dùng! ”

Một tiểu loli bán thú nhân rất mạnh dạn mà tới bên cạnh Alan, nhanh nhẹn rót thức uống.

“Ngươi là... Fie?”



“Đại nhân đại nhân! Ngài còn nhớ rõ tên của ta!!!” Răng nanh hơi nhô ra, con ngươi màu vàng cũng sáng lên rực rỡ cho thấy tâm trạng thiếu nữ có bao nhiêu vui vẻ.

“Có thể quên được sao... ta còn không như vậy vô tình, lần trước mấy cái kêu rên to nhất trong đó có ngươi a. ” Alan âm thầm trợn mắt.

Thiếu nữ bán thú nhân trước mắt là một ‘tai hổ nương’ hiếm thấy. Làn da có phần ngăm đen nhưng lại bất ngờ mịn màng, càng làm nổi bật thêm con ngươi màu vàng cam, tản ra mị lực độc đáo.

Alan phải công nhận rằng thêm vào vài vị thiếu nữ thanh xuân tràn đầy sức sống, không khí của dinh thự trở nên vui vẻ hẳn lên, tuy nhiên... một vài vấn đề cũng là không thể nào tránh khỏi.

“Hừ... ” Trông thấy Alan trên bữa tiệc thân mật cùng nữ nhân khác, Roseline cảm thấy khá là không quen.

Vì nhỏ tuổi, có độ uy h·iếp thấp cộng thêm nhanh nhẹn tháo vác, Roseline quyết định giữ lại Fie, và cả thiếu nữ tai mèo Paula ở lại để giúp đỡ công tác hàng ngày trong dinh thự.

Nói đến thì thật bất đắc dĩ, nàng còn có tiệm hoa cần chăm sóc. Bà Carmen đã lớn tuổi nên khó có thể lo cho hết mọi việc nhà, thêm chuyện Chris có tay chân vụng về thế nào... Roseline trong khoảng thời gian này cũng có nhận thức rõ ràng.

Veronica là một vị Ma Pháp Kỵ Sĩ cao quý, cả Tyler và Roseline đều không có biện pháp tác động đến đối phương, nhưng mấy tên hồ ly tinh còn lại, muốn ở tại dinh thự? Roseline tỏ vẻ mình còn chưa có như thế rộng lượng.

“Tiểu thư, chẳng lẽ món ăn không hợp khẩu vị của ngươi?” Thấy Roseline trầm tư, Veronica dường như rất quan tâm mà hỏi thăm, nhưng lại khiến cho đôi mi thiếu nữ khẽ nhíu lại.

“Kỵ sĩ Veronica, không cần ngươi quan tâm, so với Half-Elf tôn sùng ăn chay, ta nghĩ mình còn là chưa biết kén chọn. ”

“A, quá thô lỗ, đây là cách đáp lại người khác hỏi thăm ư, ngươi thật sự là một vị tiểu thư nhà quý tộc? ” Giọng nói êm ái nhưng lại mang theo đâm kích.

“Ta... hừ, ít nhất ta còn biết chăm sóc một chút khu vườn và làm việc nhà, đỡ hơn vị kỵ sĩ cao quý nào đó suốt ngày chỉ ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi thì lại đi đánh người khác b·ị t·hương.”

“Ngươi... ”

Hai người thi nhau đánh xé, khiến cho ngồi sát gần đó nhát gan như Paula tỏ ra kh·iếp đảm.

“Thật đáng sợ... ” Nếu không có bà Carmen quan tâm gắp cho một chút đồ ăn, thiếu nữ tai mèo đáng thương này sợ là suốt cả bữa cũng sẽ mang theo một cái bụng đói meo.

Đối diện,

“Vấn đề tới... Tối nay, ta nên đi nơi nào nghỉ lại?”

Chứng kiến hai nữ nhân yêu mến t·ranh c·hấp, Alan chỉ cảm thấy ‘gánh nặng mà đường xa’ con đường hậu cung hài hòa phía trước, xem ra còn cần cố gắng nhiều.

Lại nhìn sang tiểu loli Fie vẫn đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình, thỉnh thoảng nhấp nháy đôi mắt to, trong lòng hắn đã có quyết định.

...