Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 111: Băng sương và đại địa




Chương 111: Băng sương và đại địa

“Ngươi... dùng độc. Nhân loại hèn hạ!!!”

Nữ thú nhân ngưu tộc cặp mắt sung huyết, hướng về phía Alan kêu gào, nhưng giọng nói lại lộ ra là như thế vô lực, thân thể cảm giác tê dại, động tác không còn được lưu loát như trước.

“Vacuum Slash!”

Tóm lấy thời cơ khó được, không chút lưu tình vung kiếm, một cái đầu lâu trong chớp mắt lăn xuống.

“Hèn hạ? c·hiến t·ranh nào có định nghĩa hèn hạ để bàn luận. Đây cũng không phải thi đấu công bình. Sống sót, mới là thắng lợi! ” Gương mặt nam tử tóc đen như cũ lạnh lùng.

Độc mà hắn sử dụng tất nhiên không giống với kịch độc dùng để á·m s·át bá tước, thấy máu phong hầu. Mà là độc dược tự chế từ thế giới Goblin Slayer, một dạng khí thể vô sắc, mùi giống với cồn.

Đối với thể chất của siêu phàm giả, còn có ma lực bảo vệ thì cực kỳ khó có thể tất sát, nhưng chỉ làm cơ thể địch thủ hơi bị t·ê l·iệt, vậy là đã đủ.

Ma Pháp Kỵ Sĩ tuy có màn phòng hộ ma lực, nhưng thông thường vẫn cần phải hít thở dưỡng khí. Đây cũng là điểm yếu có thể lợi dụng. Trong trận chiến hung hiểm như vậy, Alan làm sao có thể chưa có chuẩn bị, tuy mục đích ban đầu khi học tập mấy thứ này chỉ là để đề phòng bị người khác ám toán a.

“Tộc... tộc trưởng! ”

Đám thú nhân ngưu tộc còn lại rống lên giận dữ, tiếp đó vứt bỏ đối thủ đang dây dưa, toàn bộ xông về phía Alan.

Mười mấy siêu phàm giả cùng lao tới, hơn nữa đều là tinh nhuệ, Chiến Thuật Cấp bình thường sợ rằng cũng chỉ có kết cục b·ị t·hương nặng hoặc đồng quy vu tận, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói, kiến chưa đủ nhiều, là không thể nào cắn c·hết voi.

“Chú ý!!!” Alan hét to, hơi đưa lên cao thanh kiếm, năng lượng trong cơ thể cấp tốc tiêu hao.

Đội viên sau nhiều lần phối hợp đã có ăn ý, đều nhanh chóng lui ra xa, có người lấy đà nhảy lên cao, có thân hình hơi khom xuống.



Giữa chiến trường, ma lực khuếch tán trên thân lưỡi kiếm đen tuyền khiến đại khí phải rên rỉ. Màu lam hình bán nguyệt thoáng hiện, chiều dài cũng phải rộng tới gần trăm mét.

Tam nguyên tinh khí thần, toàn bộ tập trung vào ma lực trảm kích. Một đòn này đã là Alan dùng toàn lực.

Siêu phàm giả bên thú nhân đang lao tới, tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, toàn bộ thân hình kể cả v·ũ k·hí đều bị xé rách như trang giấy mỏng.

Mấy chục chiến sĩ thú nhân gần đó đều bị lan đến, lập tức ngã gục. Còn về binh lính bình thường phe mình bị vạ lây, xem như xui xẻo a. Xử lý một tiểu đội siêu phàm giả phe địch, bên mình dù có c·hết vài chục người phàm thì thế nào, đây... chính là c·hiến t·ranh!

...

“Không thể để bọn chúng tiếp tục tiến tới!” Một vị quan chỉ huy khàn giọng gào thét.

“Cung tiễn thủ xạ kích!”

“Đại pháo, chuẩn bị!”

Từng tiếng pháo kích nổ lên, thảo nguyên bừng cháy làm cho bầu trời chiều lại lần nữa sáng lên rực rỡ. Mưa tên như không cần tiền liên tục phóng xuống, trong đó còn xen lẫn nhiều mũi tên đặc chế từ luyện kim, còn có một chút đặc tính phá ma chuyên dùng để đối phó màn phòng hộ ma lực.

Tiếc rằng đối diện bọn họ không phải là q·uân đ·ội bình thường. Chỉ trong phút chốc, hàng trăm ma lực trảm kích và ma pháp thi nhau nện ra ngoài, thế không thể đỡ.

“Aaaaaaa!” Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng.

Phòng ngự nhìn như kiên cố nhanh chóng bị phá vỡ, thanh âm thô cuồng của đám thú nhân cách doanh trại càng ngày càng gần.

“Ha ha, xông lên, g·iết sạch bọn chúng!”

“Giết!!!”



Tuy nhiên, bước tiến của đội quân thú nhân chú định sẽ bị chặn lại.

Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống như tuột dốc không phanh, hàng loạt chiến sĩ thú nhân và siêu phàm giả đang lao tới, thân hình cứng lại. Ngọn lửa đang cháy âm ỉ trên thảo nguyên, phút chốc là bị vô tình dập tắt.

Cường giả Chiến Lược Cấp, Ma đạo sư Tobias ra tay rồi.

“Khục... Thân thể của ta. ” Một thú nhân báo tộc phun ra một ngụm huyết dịch, ngỡ ngàng khi chứng kiến từng khối máu đã bị cô đặc lại không khác gì sỏi đá.

Huyết dịch trong cơ thể bị đông cứng, dù có ma lực hỗ trợ hóa giải cũng tuyệt không dễ chịu, vô số siêu phàm giả sắc mặt xanh xám, trên làn da nhiều chỗ bắt đầu trở nên tím bầm do huyết dịch bị chặn lưu thông.

Binh lính bình thường thì không cần phải nói, mảng lớn chiến sĩ thú nhân lập tức ngã xuống, lặng yên mà quay về t·ử v·ong ôm ấp.

“Có thể gọi là sương độc... ” Kỹ năng bá đạo còn hơn lấy độc rắn mà tiêm trực tiếp vào cơ thể, Alan dùng tâm nhãn có thể cảm nhận được từng hạt băng tinh nhỏ bé lan tràn trong không khí, len lỏi thấm qua cơ thể của từng tên thú nhân. Dù có ma lực phòng hộ ngăn trở, cũng mau chóng bị ăn mòn.

“Kỹ xảo khống chế ma lực, hoàn toàn không thua kém ta... Hơn nữa kỹ năng kia, ta bây giờ chắc chắn khó mà bắt chước... ” Trong lòng Alan chân thật cho ra nhận xét, lúc này hắn đã tạm lui về hậu phương để nghỉ ngơi hồi phục, không ngờ lại được chứng kiến ma đạo sư Tobias chiến đấu.

Chiến Lược Cấp, tùy tiện ra chiêu là dễ dàng tiêu hủy q·uân đ·ội gồm hàng ngàn chiến sĩ. Dù gặp phải hàng trăm siêu phàm giả, trong đó còn không thiếu Chiến Thuật Cấp, cũng có thể không tốn nhiều sức mà đối phó.

“Iceberg!” (Băng trôi)

Ma đạo sư Tobias thấp giọng ngâm nga vài âm tiết. Phía trên bầu trời, một tảng băng khổng lồ cấp tốc hình thành, che khuất tầm mắt, khí trời bỗng nhiên trở nên giống như mùa đông rét lạnh. Có thể tưởng tượng được khi nó rơi xuống là sẽ tạo ra như thế nào lực p·há h·oại đáng sợ.

“Không thể nào... ” Hàng loạt những âm thanh nuốt nước bọt, xen lẫn sợ hãi vang lên.



Dù thường ngày hung hãn không s·ợ c·hết như chiến sĩ thú nhân, cũng phải run rẩy trước sức mạnh áp đảo.

“Mơ tưởng!”

Trong lúc nguy cấp, ma lực cực kỳ nồng nặc bỗng chốc xuất hiện, một thân ảnh cao lớn mình trần, lưng đeo trọng kiếm từ trong đội ngũ thú nhân chợt tách ra, bay vụt lên cao.

Chưa tới vài giây, khối băng khổng lồ bị một nắm đấm nhìn qua nhỏ bé đánh nát thành từng khối mảnh nhỏ, rơi rụng như mưa đá. Chấn động vang lên đinh tai nhức óc.

May mắn là lực p·há h·oại sinh ra so với dự tính phải nhỏ hơn nhiều lắm. Siêu phàm giả bên thú nhân, xem như đại đa số được bảo toàn.

Phản kích tất nhiên chưa có đơn giản như thế mà kết thúc. Thuận thế từ trên cao lao xuống, Bjarki rút ra sau lưng trọng kiếm, hai tay nắm chặt.

Đại địa, bị rung chuyển như xảy ra địa chấn, mặt đất từ điểm tiếp xúc nứt ra từng khe rãnh sâu, đất đá sụp đổ chôn sống hàng trăm lại hàng trăm binh lính.

“Cứu ta... a a. ” Giờ đến phiên phe nhân loại kêu thét như bầy dê bị làm thịt, chỉ có chưa tới phân nửa số Ma Pháp Kỵ Sĩ là may mắn thoát khỏi.

“Bên thú nhân, khi nào mà cũng tồn tại cường giả như vậy. ” Con ngươi già nua của Tobias lâm vào trầm tư, nhưng không hề có chút nào e ngại.

Thú nhân đối diện tuy cường đại, nhưng muốn thắng mình? Thực lực trước không đề cập tới, một đống trang bị ma pháp tăng phúc sáng lấp lóe trên thân thể hắn xem như trang trí hay sao. Có tiền đôi khi cũng là một loại sức mạnh. Hơn nữa...

“Đã lâu rồi... bản thân ta chưa từng toàn lực ra tay. ”

Ma đạo sư Tobias từ khi đảm nhiệm ma pháp sư cung đình thủ tịch cho tới nay, cũng mau quên mất chiến đấu hào hứng có cảm giác gì. Chiến Lược Cấp, tuy vương quốc nào đều tồn tại, nhưng thường chỉ là dùng để chấn nh·iếp, rất hiếm khi xuất động.

Lão ma pháp sư cũng không có hứng thú cùng địch nhân làm quen, lập tức lần nữa giơ lên pháp trượng.

“Ice Arrow!” (Băng tiễn)

Lên tới hàng trăm, hàng ngàn mũi lao tỏa ra hàn khí mãnh liệt liên tiếp ngưng tụ, từng đợt lại từng đợt không chút lưu tình bắn phá về phía thú nhân hùng tộc. Tốc độ, vô cùng nhanh chóng.

“Trò vặt này, với ta là không có tác dụng! Lão già!”

Bjarki rống lên một tiếng, ma lực chấn động hình thành sóng âm, mảng lớn băng tiễn bị bể nát. Tiếp đó trực tiếp lao tới, vung vẩy trên tay trọng kiếm, hoàn toàn không có một mũi tên nào có thể chạm tới cơ thể hắn.