Tố Nghiêm sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, lòng nóng như lửa đốt. Đã hẹn nó ngày cưới phải gặp nhau ở phòng thay đồ, sao đến giờ nó vẫn chưa có mặt? "Diệp tiểu thư! Tiểu thư mau mang váy cưới vào...". Đám thợ trang điểm gần đó cũng sốt sắng không kém. Vương thiếu gia đã giao vợ lại cho đám người này, nếu làm không ra hồn thì... "Đợi đi!"
Cô lạnh nhạt cất tiếng. Một người cười gượng: "1 tiếng nữa là làm lễ rồi. Tiểu thư mau mau mang váy cưới, trang điểm cũng rất là lâu nữa!" Cô không nói không rằng, phóng tầm mắt nguy hiểm sang phía bọn họ. Cả bọn nín thin thít, da gà da vịt nổi hết cả lên. Người gì đâu mà ghê gớm dữ vậy trời! Cùng lúc đó, bên ngoài cửa có một tay đàn em của hắn chạy vụt đi. Tên đó chạy đến phòng của chú rể, kính cẩn:
" Phu nhân đang loay hoay trong phòng chờ em gái mình. Hơn nữa phu nhân nhất định không chịu thay đồ!" Vương Thiếu Quân mỉm cười đắc thắng, giọng hí hửng: "Cứ tiếp tục theo dõi cô ấy! Để tôi xem cô ấy mạnh miệng được bao lâu!" "Diệp tiểu thư! Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi..." Đám thợ trang điểm lí nhí nói, thở không ra hơi. Cái cô tiểu thư này tính kì! Chịu không nổi nữa, cô quyết định rời khỏi phòng mặc cho bọn họ la hét í ới. Nhưng bất chợt cánh cửa mở ra trước, một người phụ nữ trung niên bước vào.