Anh Yêu Phải Boss Lạnh Lùng

Anh Yêu Phải Boss Lạnh Lùng - Chương 12




- Đây là đâu?

Cô nhàn nhạt lên tiếng, lại ngạc nhiên khi thấy xung quanh mình là một dải đen kéo dài đến vô tận. Cô mơ hồ nhớ lại mọi chuyện.

Vương Thiếu Quân và Diệp Nguyệt Ngân bị bắt cóc, cô đến giải cứu họ, thật không may bị đâm một nhát vào bụng.

Cô khẽ xoay người, cười nhạt nhòa:

- Hóa ra cũng có bên kia thế giới thật!

Cô cho rằng bản thân đã chết. Vết dao đâm sâu như vậy, không chết vì bị nội thương cũng chết vì mất máu quá nhiều.

Nhưng khi xoay về phía sau, cô liền trừng mắt, cực kì bất ngờ.

Trong nền không gian đen thẳm, xuất hiện bao la những tấm ảnh lớn. Mà đặc biệt hơn, toàn là ảnh của cô và...Vương Thiếu Quân!

Nhìn xem! Bên cánh tay phải, là ảnh chụp lần đầu tiên cô và hắn gặp nhau. Vẻ mặt của cô và hắn đều rất lạnh lùng, chỉ liếc đối phương một cái rồi bỏ đi.

Kia nữa! Ở góc trái, tấm ảnh đám cưới của cô đang hiện hữu một cách sắc nét. Vương Thiếu Quân và cô đứng trên lễ đường, hai người hôn nhau cực kì say đắm!

Nhưng đối diện với cô là một đoạn video lớn nhất, rõ ràng Vương Thiếu Quân đang ở đó. Còn cô thì đang ngủ rất say. Hình như hôm đó...là hôm hắn bắt cô uống rượu!

Hắn ôm lấy cô đã chìm vào giấc mộng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ven vén mái tóc rũ xuống khuôn mặt nhỏ:

- Xin lỗi! Anh không tự chủ được bản thân mà chạm vào em rồi!

"..."

Hắn nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng, mắt lóe lên tia ôn nhu:

- Lúc ngủ em ngoan như vậy, sao ban ngày lại là người phụ nữ mạnh mẽ như thế?

"..."

Hắn say đắm ngắm cô, ngắm một Diệp Tố Nghiêm làm hắn rung động. Cuối cùng qua rất lâu rất lâu, lại mới không tự chủ được mình, cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô một cái:

- Nghiêm! Hi vọng một ngày nào đó em hiểu được, trên thế giới này không có người đàn ông nào yêu em hơn anh!

Cô thảng thốt, đưa tay bịt miệng, nhìn hắn qua đoạn video kia đang từ từ ôm cô mà ngủ. Hai người nằm trên chiếc giường lớn, cuộn vào nhau, tạo thành cảnh tượng ấm áp đến khó tin.

Tố Nghiêm vẫn không thoát khỏi cơn bàng hoàng, khóe mắt cay dần lên. Một giọt...rồi hai giọt...từng giọt nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt diễm lệ. Kinh ngạc, đau đớn, thống khổ...mọi cảm xúc dường như òa về trong một lúc.

Trên thế giới này không một người đàn ông nào yêu em hơn anh...

Không một ai...

Cô xúc động đưa tay quẹt nước mắt, nhưng càng quẹt nước mắt chảy càng nhiều.

Tại sao? Tại sao cô lại khóc? Lí do gì để cô khóc? Cô khóc vì điều gì? Vì Vương Thiếu Quân sao? Vì những lời mà hắn nói với cô sao?

Lần đầu tiên trong đời cô thấy mình yếu đuối đến mức đó. Cô chao đảo quỵ xuống, nấc nghẹn.

Lúc này, bức thành trì mà bấy lâu nay cô xây dựng cũng đã sụp đổ. Mọi cảm xúc dường như được giải phóng ra bên ngoài qua làn nước mắt dày đặc.

Không một ai trên đời yêu em hơn anh...

Đúng vậy! Không một ai yêu em hơn anh!!!

***

Vương Thiếu Quân mỏi mệt nhìn cô, mắt lóe lên tia đau khổ:

- Hai tháng trôi qua, em vẫn nằm ở đây như vậy. Ngày ngày thở oxi, đêm về lại có anh. Em thật ác độc! Nỡ lòng hành hạ trái tim anh như vậy! Em làm anh đau từ tâm hồn đến thể xác, đau đến mức chỉ muốn chết một lần để giải thoát. Nhưng không! Em sẽ sống, nên anh cũng sẽ sống! Vì vậy em tỉnh lại đi, để anh tiếp tục sự sống của mình được không?

Hắn gục đầu xuống tay cô, nước mắt lả chả tuôn rơi.

Hình ảnh cô được đưa vào bệnh viện cấp cứu là một hình ảnh mà đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in. Cô nằm trên giường, mặt tái nhợt đi, cả cơ thể đâu đâu cũng dính máu. Đôi mắt sắc sảo, lạnh lùng nhắm nghiền lại, tựa như muốn yên tĩnh đến ngàn thu. Vẻ mặt của cô càng thanh bình đến bao nhiêu, hắn lại bần thần lo sợ đến bấy nhiêu. Hôm đó hắn giận dữ đến mức, về nhà đập hết mọi đồ đạc, còn làm cho một người hầu vô tội bị thương.

Vương Thiếu Quân lại lầm bầm một mình trong căn phòng lớn:

- Rõ ràng là mình anh đơn phương, em cũng đã tỏ rõ thái độ như vậy, nhưng sao anh mãi chỉ yêu mình em? Yêu một người con gái lạnh lùng quả thật đau hơn cả bị dính đạn. Một phát đạn đôi khi có thể giết chết anh, nhưng còn một Diệp Tố Nghiêm lại giết chết trái tim anh từng ngày từng giờ rồi!

Nước mắt rơi ra, thành dòng cảm xúc mãnh liệt. Người con gái mà hắn yêu, đã hôn mê đến tận hai tháng trời!

Đến bao giờ em mới mở mắt để nhìn anh đây?

***

- Con rể Quân! Mẹ có chuyện này...

- Mẹ cứ nói đi! Dù gì cũng là mẹ vợ, cũng là người một nhà, mẹ cứ tự nhiên!

Đến lúc này Diệp lão phu nhân mới thở phào, đưa ra một tờ giấy mỏng:

- Con kí vào đây được không?

"..."

Hắn đen mặt nhìn dòng chữ in nắn nót "Đơn li hôn"!

- Mẹ...

- Con rể Quân! Mẹ là đang nghĩ cho con! Tình trạng của Nghiêm Nghiêm không phải là con không biết. Con bé càng ngày càng yếu ớt, thời gian còn lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Công ty Diệp Á đang không có người quản lí nên nội bộ rất lục đục. Nhân cơ hội này, mẹ muốn con li hôn với con bé, rồi lại cưới Nguyệt Ngân. Sau khi cưới xong, con bé sẽ đại diện cho công ty, xác nhận việc công ty Diệp Á sẽ gia nhập với Vương Á của con. Chỉ cần con kí vào đây, sẽ là một lối đi mới cho toàn bộ mọi chuyện!

Hắn nghiến răng, tay cuộn lại, mất kiểm soát xé nát tờ giấy:

- Còn Tố Nghiêm thì sao? Cô ấy thì sao? Mẹ tính một lối đi mới hoàn hảo như vậy, nhưng sao lại không chọn giúp cho cô ấy luôn chứ? Cô ấy có phải con của mẹ không? Có phải là con của Diệp Gia mấy người không?

Diệp lão phu nhân run sợ, bất lực lên tiếng:

- Nếu tình trạng này kéo dài, công ty Diệp Á sẽ rơi vào tay người khác mất! Hơn nữa, con bé đang trong giai đoạn rất nguy hiểm, đâu biết chừng ngày mai nó sẽ...

Bà ngập ngừng, biết mình quá đáng nên hạ giọng:

- Nói tóm lại, con kí vào đơn li hôn đi! Cưới Nguyệt Ngân cũng được. Nguyệt Ngân là đứa tốt, cũng đâu phải là không xinh đẹp. Cầu xin con cứ coi cuộc hôn nhân này không có là được rồi!

- Nhưng tôi không yêu cô ta!

Hắn hét lên, mắt đỏ ngầu, chỉ hận không thể xé toạt đối phương ra.

- Tố Nghiêm vì Diệp Á mà gánh chịu bao nhiêu năm nay bà biết không? Cô ấy đã vào sinh ra tử bao nhiêu lần bà biết không? Cô ấy phải trở thành một người lạnh lẽo đến tột độ đó, là vì ai bà biết không? Cô ấy bị đe dọa tới mức, chỉ cần sẩy chân một cái thôi là hồn lìa khỏi xác rồi. Bao nhiêu năm nay cô ấy hi sinh cho Diệp Á, một lòng một dạ vì Diệp Á, để đổi lại được hôm nay sao? Cô ấy vừa gặp nguy hiểm đến tính mạng, bà liền hất cẳng cô ấy ra, đưa Diệp Nguyệt Ngân vào thay thế. Cô ấy chết thì sao chứ? Cô ấy mất đi thì sao chứ? Tôi có thể yêu cô ấy cho đến bây giờ, đương nhiên sẽ cùng cô ấy bước tiếp đoạn đường ở phía trước. Rốt cuộc một người mẹ như bà, lương tâm bị chó tha rồi sao?