Cả Thịnh gia ngày hôm sau họp khẩn. Niên Tích Thành và Thịnh Thư ngồi trên bàn ăn với bầu không khí ngột ngạt. Bà nội cô sang Pháp rồi nhưng ở đây vẫn còn ba mẹ, chú, thím và các chi khác nữa.
Niên Tích Thành thấy cô khó xử thì khẽ nắm lấy tay cô
“ Ở đâu ra vụ tái hôn vậy? Ba không chịu đâu”
“ Ba à” Thịnh Thư đứng lên muốn phản bát thì ông Thịnh đập bàn.
“ Con...con giờ muốn cãi lời ba sao?”
‘Trong lúc con mất trí nhớ mọi người ép ly hôn chớ bộ. Con đâu có muốn, con còn yêu chồng muốn chết..”
Cả căn phòng rơi vào sự im lặng đầy căng thẳng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thịnh Thư, ánh lửa trong lời nói của cô khiến ai cũng bất ngờ. Ba cô, ông Thịnh, trừng mắt nhìn cô, tay vẫn giữ chặt mép bàn như để kiềm chế cơn giận.
“Yêu?” Ông cười nhạt, giọng đầy mỉa mai. “Con nói yêu, nhưng con có biết cái giá mà gia đình mình đã trả để bảo vệ con khỏi những rắc rối của Niên gia không? Giờ con muốn quay lại, thì có nghĩ đến danh dự của Thịnh gia không?”
* Ba...sóng gió qua hết rồi. Không còn thứ gì có thể đe doạ con nữa...ba cho con tái hôn đi”
“ Không có chuyện ly hôn vài ngày lại tái hôn đâu nhé” Bà Thịnh ngã người ra phía sau nói.
“ Lúc cưới con cũng đùng một cái lấy sổ hộ khẩu đến cục dân chính có ai nói gì đâu? Mẹ ơi... cô năng nỉ mọi người nhưng bất thành. Anh kéo cô ngồi xuống rồi tự mình đứng lên.
Niên Tích Thành từ tốn đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tự tin lướt qua từng gương mặt trong gia đình Thịnh. Giọng anh trầm nhưng rõ ràng, vang lên giữa bầu không khí nặng nề:
“Con biết, hôn nhân của chúng con đã gây ra nhiều phiền phức cho gia đình. Nhưng xin mọi người nhớ, đây không chỉ là chuyện của Thịnh gia. Đây là cuộc sống của Thịnh Thư và của con.
Anh dừng lại một chút, để lời nói của mình thấm vào không khí trước khi tiếp tục:
“Lần ly hôn đó, không phải do chúng con muốn. Đó là quyết định của mọi người, khi Thư mất trí nhớ và không thể tự bảo vệ quyền lợi của mình. Nhưng giờ đây, Thư đã lấy lại trí nhớ, và chúng con đều rất rõ ràng về tình cảm dành cho nhau. Vậy tại sao mọi người lại phản đối?”Cả căn phòng im lặng rồi mọi người từ từ rời đi, cần thêm thời gian để ông bà Thịnh suy nghĩ. Căn phòng chỉ còn lại hai người, Thịnh Thư tựa vào người anh thở dài.
“ Hay giờ anh làm em mang thai đi”
"Hȧ?"
“ Mang thai là ba mẹ em cho cưới ngay, anh làm em mang thai thêm lần nữa đi anh”
“ Mới xảy thai đó cô nương”
“ Anh...vậy bây giờ anh nói xem có cách gì hay hơn không?”
" Hay em giả mang bầu đi”
Thịnh Thư phì cười đánh vào vai anh. Bà Thịnh đi được một lát rồi lại quay lại
“ Hoài Lan, quay về phòng gấp. Còn Niên tổng cũng nên về nhà rồi đó”
"D-da..."
Cô lẽo đẽo đi theo mẹ về phòng không quên nháy mắt vớiNiên Tích Thành.
“ Mai anh đến đón em đi ăn sáng” Niên Tích Thành thì thầm vào tai cô
“ Anh nhớ đến đó” Thịnh Thư mĩm cười rồi hôn anh một cái
vào má"
“ Hoài Lan” bà Thịnh gắn giọng
"Daaaaaa"
Thế là cả tháng trời anh ngày nào cũng đưa Thịnh Thư đi ăn sáng, ông bà Thịnh thấy mà lo. Ý là lo cho cái ví tiền của Niên Tích Thành.nhưng anh không lo mấy, anh giàu mà. Thịnh Thư được anh thương yêu nên càng ngày càng trở nên vui vẻ. Trở về bên anh, cô tăng hẳn hai kí cũng coi như là bù đắp cho khoảng thời gian anh vắng nhà.
Tối hôm nay, Niên Tích Thành hết chịu nỗi rồi. Anh nhớ cô lắm, ngủ một mình không có cô anh rất cô đơn nên anh tìm đến Thịnh gia. Đứng dưới khu nhà, anh đang suy nghĩ cách lẻn vào. Thịnh gia có an ninh vô cùng nghiêm ngặt, anh mà sơ hở bị bắt được thì nhục lắm.
Nhưng mà anh nhớ cô lắm...một ngày không gặp tựa ba thu. Anh bị bệnh tương tự!Anh nghĩ một lúc lâu rồi mới quyết định hành động. Anh leo rào vào bên trong, Niên Tích Thành cẩn thận rón rén qua khu vườn, tránh xa các khu vực có camera, di chuyển nhanh như chớp để không ai phát hiện.
Anh nhìn lên phòng của Thịnh Thư ở tầng ba, Niên Tích Thành thở dài một hơi rồi nhanh chóng leo lên ban công phòng của cô. Anh mệt muốn ná thở, sao phòng cô trên cao thế? Lỡ anh té xuống một cái là cả đời này cô ở giá.
Rất may là Niên Tích Thành mạng lớn, anh thành công leo vào được ban công phòng Thịnh Thư. Lúc này, cô từ phòng tắm đi ra trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm. Cô nhấc máy lên nhận cuộc gọi từ Thẩm Ý Hoan.
“ Làm sao?” Thịnh Thư hỏi
“ Kể cho cậu nghe tin chấn động, ban thân cậu sắp cưới chồng”
“ Hả?!!! Cưới ai? Ý tôi là.....ai thèm cưới cậu” đến Thịnh Thư còn cảm thấy bất ngờ
“ Khang Trịnh Trường”
“ Hả?” Quá sốc, rõ ràng hai người đó mới gặp nhau có một lần. Tự nhiên hôm nay Thẩm Ý Hoan thông báo cưới làm côđau hết cả đầu.
“ Cưới chạy bầu...tôi mang thai rồi”
" Hả?!!!!” Thịnh Thư hét to hơn khi có một bàn tay kéo mình
từ phía sau. Niên Tích Thành lấy tay che miệng cô lại, anh cầm điện thoại của cô tắt cuộc gọi rồi vứt nó sang một bên.
“ Là anh, em la cái gì?”
“ Sao anh vào đây được hay vậy?"
“ Anh leo tường”
“ Anh nhớ người ta đến vậy hả?”
‘em nói nhỏ thôi, lỡ bị ai phát hiện thì sao? Anh cũng là vì nhớ em nên mới leo lên đây, bị đuổi xuống thì tội anh lắm”
Thịnh Thư nhìn Niên Tích Thành, không khỏi ngỡ ngàng và chút lo lắng. Cô đưa tay lên miệng, cố gắng kiềm chế tiếng cười nhưng vẫn không thể ngừng được. Việc anh leo tường vào phòng cô thật sự quá bất ngờ.
“Anh leo tường? Anh không sợ bị người khác thấy à? Đã nói là ngớ ngẩn mà còn cố gắng.... Thịnh Thư trêu chọc.“Anh không sợ đâu” Niên Tích Thành nhẹ nhàng cười, ánh mắt sâu lắng nhìn cô. “Anh chỉ sợ em không nhớ anh nữa thôi” Anh nói rồi lại kéo cô lại gần hơn.
Thịnh Thư lúc này có thể cảm nhận rõ sự lo lắng ẩn chứa trong từng câu nói của anh. Đã bao lâu rồi cô không thấy anh gần gũi như vậy? Cảm giác ấm áp khi anh ở cạnh khiến cô không thể nào không cảm động.
“Nhớ em sao? Em tưởng anh chẳng có thời gian để nhớ ai đó.” Cô nháy mắt tinh nghịch, nhưng rồi lại thấy lòng mình ấm áp khi nhìn vào đôi mắt anh.
“Anh luôn nhớ em” Niên Tích Thành thì thầm, không để ý đến sự giễu cợt trong lời nói của cô. Anh cúi xuống, gần như không thể rời mắt khỏi cô, như muốn thổ lộ hết mọi cảm xúc mà anh đang che giấu.
Thịnh Thư lúng túng, ngại ngùng trước sự chân thành của anh. Cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra, chỉ lặng lẽ để Niên Tích Thành kéo cô vào trong vòng tay ấm áp của anh.
“Vậy, anh vào đây chỉ vì nhớ em sao?” Thịnh Thư cười khẽ, như muốn thay đổi không khí một chút.
“Ừ, phần lớn là thế,” anh mỉm cười, ánh mắt vẫn không rờikhỏi cô. “Nhưng mà, không phải em cũng đang nhớ anh sao?”
Thịnh Thư không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Thật sự, cô cũng nhớ anh rất nhiều, nhưng lại không muốn thừa nhận quá sóm.
“Anh”
"Hum?"
“ Thẩm Ý Hoan mang thai con của Khang Trịnh Trường”
“ Hả?!!” Niên Tích Thành không tin nỗi
“ Suỵt! Nhỏ thôi, ba mẹ em lên là em không cứu nỗi anh”
“ Thư Thư, anh làm em mang thai nhé. Anh nhớ em lắm rồi, tối không có em anh ngủ không được. Em phải về nhà với anh, Khang Trịnh Trường chuẩn bị có vợ rồi anh không thể... không thể cứ như này mãi”
Thịnh Thư nhìn anh một lát rồi mĩm cười, cô rướn người hôn Niên Tích Thành.
“ Đồ ngốc, anh mà làm sớm thì giờ chúng ta chung một nhà rồi"
Cô vừa nói vừa thuần thục cởi nút áo sơ mi của Niên Tích Thành ra. Anh vuốt ve bờ vai trắng ngần của Thịnh Thư, đã lâu lắm rồi hai người chưa ân ái như thế này. Có chút...mạnh bạo.
“ Thư Thư, em có yêu anh không?"
“ Sao anh hay hỏi thừa thế nhỉ?”
“ Anh thấy anh như bị em bỏ bùa ấy...không dứt ra được”
“ Chắc anh không biết, em là tiểu hồ ly đó...còn anh là cáo. Em là tổ tông của anh”
Ừ, em là tổ tông của anh. Em nói gì anh cũng nghe.” Niên Tích Thành yêu chiều nhìn cô, anh để Thịnh Thư lên đầu mình còn được nữa là...
Niên Tích Thành đỡ lấy eo Thịnh Thư từ từ đặt cô xuống giường, còn anh thì tháo thắt lưng ra. Anh nhìn cô với ánh mắt thâm tình
“ Cho dù đứa con sắp tới có là con trai hay con gái anh vẫn sẽ yêu thương nó”“ Anh...
“ Anh đã làm một căn phòng thờ nhỏ cho Thư Dung...dù sao con bé cũng là một sinh mệnh, là con của chúng ta. Những đứa con sau này của chúng ta sẽ là con thứ...Niên Thư Dung mãi là con gái đầu lòng của anh”
“ Của em nữa...” cô mĩm cười nhìn anh.
“ Lần này anh chắc chắn chúng ta sẽ có con, em tin anh”
“ Biết rồi, người ta đợi nãy giờ đó...
Anh mĩm cười rồi cuối xuống ngậm lấy nhũ hoa của Thịnh Thư khiến cô khẽ rùng mình mà luồn tay vào tóc của Niên Tích Thành giữ chặt anh. Da thịt họ thiêu đốt lẫn nhau
“Anh cứ như thế thì em không chịu nỗi đâu..
" Mới xa nhau có mấy tháng...em chê anh sao?”
“ Không, em yêu anh”
Em ngồi lên trên nhé..”
Lần này không dùng biện pháp phòng tránh, cô cũng không uống thuốc tránh thai. Đúng như dự kiến, hai tháng sau Thịnh Thư phát hiện mang thai. Ông bà Thịnh hết cách chỉ đành để con gái mình cưới “ chồng cũ” mà còn là cưới chạy bầu.
Trên dưới Thịnh gia chỉ biết cười trừ cho tình huống này, người mà có thể xoay cả gia tộc vòng vòng thế này chỉ có thể là Thịnh Thư. Nhưng dù sao cũng tốt, Thịnh Thư về nhà chồng rồi thì Thịnh gia được yên bình...đứa cháu này nghịch
ngợm quá.