Sau hai tuần, Thịnh Thư được đưa về Lệ Thuỷ Viên trước khi sang Pháp. Trong hai tuần nay cô chưa từng gặp lại
Niên Tích Thành. Cô vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh như thế với ông bà Thịnh bởi trong trí nhớ của cô, cô chưa từng gặp lại họ.
Trên dưới các chi nhận được tin, ai cũng đã đến thăm nhưng không gặp được cô chỉ gặp được lão phu nhân.
Thịnh gia chi ba có một đứa cháu gái, tên là Thịnh San, tự là Tuyết Tâm. Dù là trưởng nữ của chi ba, nhưng khi có được cô ba mẹ đã già yếu, không lâu sau cả hai qua đời vì bệnh. Thịnh San được lão phu nhân chi trưởng mang về Thịnh trạch nuôi dưỡng. Năm nay cô bé mới bốn tuổi, ở Thịnh trạch thì cô bé là đứa cháu mà Thịnh Thư thương nhất.
" Cô ơi..."
Cô bé đứng nấp sau cánh cửa, khẽ nhìn vào trong. Thịnh San nghe nói Thịnh Thư không khỏe nên cô bé sợ làm phiền cô.
" San San, là con sao?"
"Dạ..."
Cô vấy tay gọi Thịnh San lại, cô bé đi đến bên giường của cô. Thịnh Thư bế cô bé lên ngồi cạnh mình.
Thịnh Thư nhẹ nhàng ôm Thịnh San vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của cô bé. Một chút xúc động thoáng qua trong đôi mắt cô, dù ký ức vẫn còn mờ nhạt, nhưng dường như tình cảm đặc biệt dành cho đứa cháu nhỏ vẫn còn đó, không cần đến trí nhớ.
"San San, sao con không chơi với bà nội mà lại đến đây?" Thịnh Thư hỏi, giọng nói dịu dàng hơn thường lệ.
"Con nghe bà nội nói cô không khỏe, nên con muốn đến xem cô thế nào..." Thịnh San cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nghịch vạt áo của Thịnh Thư, lí nhí nói thêm, "Con nhớ cô..."
Thịnh Thư khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu lại. Cô nhẹ vuốt tóc cô bé, cảm nhận được sự chân thành và ngây thơ từ
San San.
"San San ngoan qua. C6 on, con khong can lo lang. Nhung lan sau dung tron ba noi nhu vay, biet chua?"
"Dạ, con biết rồi." Cô bé gật đầu, nhưng ánh mắt lấp lánh của cô bé cho thấy cô rất vui vì được ngồi cạnh Thịnh
Thư.
"Cô ơi..." Thịnh San ngước nhìn cô, vẻ mặt hơi ngập ngừng.
"Hửm?"
"Dượng đâu ạ? Dượng không ở với cô sao?"
"D-dượng nào..?"
"Dượng Tích Thành"
Mot lan na cai ten " Tich Thanh" lam long nguc Thinh Thu dau nhoi. Co cam thay cai ten do via quen via la
Cái tên ấy như một âm thanh vọng lại từ một góc sâu thằm nào đó trong tâm trí Thịnh Thư, nơi ký ức bị khóa chặt.
Tim cô khẽ nhói lên, nhưng cô không thể hiểu vì sao.
"San San, con nói dượng nào cơ?" Cô hỏi lại, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói lại khẽ run.
"Dượng Tích Thành!" Thịnh San lập lại với vẻ chắc chẵn. "Dượng là chồng của cô mà! Bà nội nói dượng thương cô lắm, lúc nào cũng bảo vệ cô. Dượng còn hay bế con nữa, dượng rất tốt với con!"
"Dượng thương cô thế nào?"
" Hm...con thấy hai người lúc nào cũng đi cùng nhau, dượng hay nhìn cô bằng ánh mắt khó nói lắm...nhưng mà giống như ánh mắt mà ba của con nhìn mẹ"
"San San, vậy con có nhớ gì nữa không? Dượng Tích Thành... thường nói gì với cô?"
Thịnh Thư nhẹ giọng, cố gắng tìm kiếm một tia sáng trong màn sương mù của ký ức.
Cô bé suy nghĩ một lúc, đồi mắt sáng lên khi nhớ ra điều gì đó.
"Cô không nhớ gì nữa sao? Trong bữa tiệc mừng thọ của nhị thái phu nhân chi hai, dượng từng nói.."
Trong đầu cô đau nhói ' Là con may mắn khi cưới được Thịnh Thư. Giọng nói ấy vang lên trong đầu khiến đầu cô
dau nhu bua bo.
Những từ ngữ ấy vang vọng, như thể chúng đến từ một góc ký ức mà cô đã cổ tình quên đi hoặc bị ép buộc phải quên.
Thịnh San nhìn cô, đôi mắt tròn xoe lo lắng. "Cô ơi! Cô sao vậy? Cô đau ở đâu à?"
Thịnh Thư cố gắng kìm nén cơn đau, mỉm cười yếu ớt để trấn an cô bé. "Cô không sao... chỉ hơi mệt thôi."
Nhưng trái tim cô lại như bị ai đó siết chặt. Từng hình ảnh mờ nhạt dần hiện lên một cách mơ hồ rồi vụt tắt.
"Cô ơi để con đi gọi bà nội" Thịnh San chạy đi
Ở nhà riêng lúc này, Niên Tích Thành vừa tỉnh giấc sau cơn say ngày hồm qua. Người anh đầy hơi men, đêm qua anh đã uống rất nhiều với Khang Trịnh Trường. Niên Tích Thành xoay người theo thói quen muốn tìm bóng hình của Thịnh Thư nhưng anh lại không thấy cô đâu.
Bước xuống giường, anh loạng choạng đi tìm Thịnh Thư khắp nơi. Giọng Niền Tích Thành khàn khàn
" Thư Thư"
Niên Tích Thành đứng bất động trước cửa phòng tắm, bàn tay khẽ đặt lên tay nắm cửa lạnh buốt. Anh không mở cửa, chỉ đứng đó, ánh mắt trống rồng. Một ý nghĩ như cơn sóng trào xâm chiếm tâm trí anh.
Cô đã đi rồi.
Anh quên mất.
Ngực anh thắt lại. Ký ức về cô, về những lần anh gọi tên cô, những lần cô xuất hiện mỉm cười dịu dàng, giờ đây
nhu nhung bong ma nhat nhoa. Nhung gio.. khong con na.
Niên Tích Thành buông tay khỏi tay nắm cửa, lảo đảo bước vào phòng khách. Mọi thứ vẫn yên lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân loạng choạng của anh vọng lại trên sàn nhà.
Chăn gối trên sofa vẫn giữ hình dáng người từng cuộn tròn trong đó khi chờ anh về muộn.
Trên hộc tủ vẫn còn vài liều thuốc còn sót lại của Thịnh Thư, lúc nào cô cũng làm nũng với anh khi uống thuốc...
lúc nào cũng cần anh dỗ dành khi khóc.
Tất cả như đang giễu cợt sự mất mát của anh.
Anh ngồi phịch xuống sofa, gục đầu vào hai bàn tay.
"Thư Thư.." Giọng nói của anh khàn đặc, vỡ vụn như tiếng thở dài cuối cùng của một kẻ mất mát mọi thứ.
Anh nhớ ra rồi. Cô đã đi.
Anh biết rõ điều đó, nhưng mỗi sáng tỉnh dậy, anh vẫn hy vọng rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
"Là lỗi của anh..." Anh thì thầm, từng từ như lưỡi dao cứa vào trái tim mình. Là một tay Niên Tích Thành đẩy cô lên phía đầu ngọn sóng, là anh gián tiếp khiến con của họ mất mạng...
Khi bây giờ mọi chuyện bình yên trở lại, Niên Tích Thành không còn gì nữa. Đến cả một người thân trên đời này anh cũng không còn nữa.
Anh từng hứa sẽ che chở cho cô nhưng khi cô cần anh nhất thì Niên Tích Thành vẫn không có mặt. Anh không xứng làm chồng của cô, tốt nhất là đề Thịnh Thư quay về Thịnh trạch, sống một cuộc sống bình yên.
Ngày đó anh dùng trăm phương ngàn kế mới cưới được cô về, giờ lại tình nguyện để Thịnh Thư rời đi.
Niên Tích Thành buông tay trước thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.