Thầm Ý Hoan trở về sau khi cùng Niên Tích Thành ngồi trong phòng thẩm vấn với viên thanh trà gần 3 tiếng. Cô đói muốn chết mà vẫn phải đến chăm sóc Thịnh Thư. Bạn thân dù gì cũng quan trọng hơn đồ ăn.
Vừa bước vào nhà cô đã thấy Thịnh Thư đang ngồi đối diện một người đàn ông.
" Thư Thư"
" Ý Hoan"
Cô liếc nhìn người đàn ông kia
"À, đây là bạn của Tích Thành. Giám đốc tập đoàn Khang thị, Khang Trịnh Trường."
Người đàn ông đó quay lại nhìn cô, cả hai đứng hình. Người đàn ông này... là cái tên ngủ cùng cô hôm bữa đây mà.
" Cô là luật sư à?"
"Ừ"
Là cái tình huống éo le, hoàn cảnh gì thế này hả? Cô chỉ muốn hét lên với ông trời rằng ông tàn nhẫn quá. Thẩm Ý Hoan tự hứa với lòng từ nay về sau không dám ăn chơi sa đoạ nữa, cô nguyện thành tâm sám hối.
Đột nhiên Khang Trịnh Trường đưa tay ra
"Rất vui được gặp"
"À..à, hân hạnh" Cô lúng túng đáp trong lòng thầm cầu nguyện rằng anh ta hãy quên mình đi.
Khang Trịnh Trường ra về vì có việc cần giải quyết, cuối cùng Thẩm Ý Hoan cũng thoát nạn. Cô vội vàng sà vào lòng bạn thân.
" Kiếp nạn thứ tám mốt đã qua, từ nay tôi sẽ thành tâm sám hối, tích đức làm việc thiện"
"Gì thế?" Thịnh Thư hỏi
"Ác mộng đó..."
"Khùng quá tránh ra coi, đã mệt còn gặp cậu. Khó chịu quá"
"Này, tôi đến là để chăm sóc cậu đó, đồ vô ơn"
" Công đức vô lượng, tôi thành tâm đa tạ"
Thịnh Thư nói rồi đẩy Thầm Ý Hoan ra, cô đứng lên đi vào nhà bếp.
"A, mới gặp chồng xong là sắc mặt tươi tỉnh lên ngay. Đừng có quên cậu gặp được anh ta là nhờ ơn bà đây đó nha"
"Dạ, cảm ơn bà" Thịnh Thư cười khẽ
Tần Hồng Loan đang ở Niên gia xem kịch hay, trên dưới các chi đều đang rất nhốn nháo. Gia chủ thì đang bị bắt tạm giam còn Thịnh Thư thì đóng cửa không chịu gặp ai.
" C-cái cô họ Thịnh đó rốt cuộc là muốn gì đây? Phải...phải nhanh chóng bầu lại một gia chủ mới điều hành tập
doan chu"
" Dieu hanh gi nua? Nien thi sup do den noi roi"
" Thôi đi, ta lo cho Tích Thành lắm rồi đây" Tần Hồng Loan lên tiếng khiến mọi người im lặng.
Người thân cận bên cạnh Tần Hồng Loan chạy vào bên trong, ghé vào tai bà ta nói nhỏ.
" Anh Nhien da bi bat roi thua phu nhan"
"Cái gì?!!!"
Tần Hồng Loan đứng bật dậy, gương mặt vốn điềm tĩnh của bà bỗng chốc tái mét, ánh mắt lộ rõ sự bất an. Không ai trong phòng biết được người phụ nữ kiêu sa này đang nghĩ gì, nhưng những lời thì thầm của người thân cận đã khiến bà hoàn toàn mất bình tĩnh.
" Cô ta bị bắt khi đang chuyển tin cho chúng ta ở Thịnh gia..."
Tần Hồng Loan nắm chặt bàn tay, các khớp ngón tay trắng bệch.
" Là ai đưa đi?"
"Người của Lệ Thuy Viên"
Cô ta nói gì chưa?" Tần Hồng Loan thì thào, giọng thấp hẳn đi như muốn giấu giếm điều gì đó.
"Chưa rõ, nhưng cô ta đang bị giam giữ ở nơi do Thịnh gia kiểm soát. Rất khó để tiếp cận."
"Đồ vô dụng!" Bà gắt lên, tay quét mạnh ly trà trên bàn, làm nó rơi xuống vỡ tan. Sự hoảng loạn tràn ngập trên khuôn mặt của bà, nhưng Tần Hồng Loan nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, quay về vẻ ngoài bình thản.
Bà quay sang đám đông đang tụ tập trong phòng.
" Biến hết đi!!"
Đám đông xung quanh nhìn nhau đầy lúng túng, không ai dám lên tiếng trước sự giận dữ của Tần Hồng Loan.
Một số người khẽ cúi đầu rồi nhanh chóng lảng đi, không muốn trở thành mục tiêu tiếp theo của cơn thịnh nộ. Chỉ còn vài người thân tín nán lại, ánh mắt lo âu nhìn bà.
"Tôi nói BIẾN HẾT!" Tần Hồng Loan quát lớn, giọng bà vang vọng khắp gian phòng, uy nghiêm đến mức không ai dám cãi lại.
Từng người một rút lui, để lại bà đứng giữa căn phòng rộng lớn, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của chính mình. Tay bà run run siết lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, như thể cố giữ bản thân không mất kiểm soát.
Khi chỉ còn lại một mình, Tần Hồng Loan buông người xuống ghế, ánh mắt hướng về cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu vào. Gương mặt bà, từ giận dữ, chuyển sang u tối.
"Anh Nhiên bị bắt..." bà lầm bẩm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình bà nghe thấy. "Tất cả kế hoạch... đều sắp đồ vỡ..."
Tần Hồng Loan nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Bà biết mình không còn nhiều thời gian để xoay chuyển tình thế. Nếu Anh Nhiên khai ra bất kỳ điều gì, mọi công sức của bà trong suốt nhiều năm qua sẽ tan thành mây khói.
"Không... không thể để chuyện đó xảy ra."
" Phu nhân, chúng ta...chỉ cần trả thù Thịnh gia thôi là đã xong rồi. Thịnh Thư..."
"Đúng..chỉ cần xử một mình Thịnh Thư nữa là xong chuyện"
Ở Thịnh gia lúc này, Anh Nhiên bị đẩy lên phóa trước. Cô ta đứng không vững mà khuy xuống sàn, bà Thịnh nhìn thấy mặt mày cô ta trầy xước thì bất ngờ đến nỗi phải che miệng lại.
" là... là Niên thái phu nhân ép tôi...bà ta ép báo lại hết tin tức ở Thịnh gia cho bà ta nghe..."
"Nói cho đúng, cô là bị mua chuộc" Người thân cận của thái phu nhân gắn giọng " Kể ra hết đi"
"bà ta dùng chu sa có mùi trầm hương rồi nói tôi đốt nó trong phòng của nhị tiểu thư. Chu sa gặp nóng chảy ra thủỷ ngân.. nhị tiểu thư chết là.. là vì bà ta hại"
Bầu không khí trong phòng như đông đặc lại khi những lời cuối cùng của Anh Nhiên vang lên. Bà Thịnh đứng chôn chân tại chỗ, bàn tay che miệng run rẩy.
"Thủy ngân.?" Bà lặp lại, giọng nói nghẹn ngào như không tin vào tai mình.
"con nhìn đi... đây điều là chuyện con tạo ra... nếu năm đó con không đẩy bà Tần thì sẽ không có cớ sự ngày hôm nay..." Thái phu nhân lên tiếng
"M-mẹ..."
" Khẩu cung đã lấy xong rồi thưa thái phu nhân"
" Đề cô ta đi đi"
"Dạ"
"Mẹ" Bà Thịnh quỳ xuống kéo lấy chân mẹ chồng
"Ta đến chỉ để thông báo cho con, Thư Thư còn phải uống thuốc. Ta đến chỗ nó, con ở đây nghỉ ngơi đi"
"Mẹ ơi, mẹ"
Nhìn thái phu nhân rời đi, bà Thịnh sợ hãi. Thịnh Khanh, bị kéo vào cuộc chiến này là vị bà, Thịnh Thư bị giày vò bởi nó cũng vì bà. Tất cả là do một tay Dương Ngọc Viên làm ra.
Bà Thịnh quỳ sụp xuống, đôi tay run rẩy bám lấy mép ghế, ánh mắt rối bời không còn giữ được vẻ cứng cỏi thường ngày. Những lời của thái phu nhân như một tảng đá đè nặng lên ngực bà, khiến bà không thở nổi.
"Thịnh Khanh..." bà lẩm bẩm, giọng nghẹn lại. "Con bé chết oan uồng như vậy, là vì... ta..."
Những ký ức cũ ùa về, từng mảnh ghép của quá khứ như một cuốn phim quay chậm, tái hiện những ngày tháng
Thịnh Khanh còn sống.
Ngày bà bắt gặp con gái đang nói chuyện cùng với mối tình đầu, ban đầu Thịnh Khanh chỉ muốn nói lời từ biệt cuối cùng thôi nhưng bà Thịnh hiểu lầm mà làm quá lên. Ép cô gả cho Niên Vĩnh Huy, Thịnh Khanh dống trong sự quản lý nghiêm ngặt của bà mấy chục năm. Lần này đã bị đả kịch nặng nề rồi sinh ra sự phản khán. Vậy là đứa bé trong bụng cô xuất hiện...
Rồi bị Tần Hồng Loan phát hiện. Bà ta trả Thịnh Khanh về nhà mẹ đẻ nhưng vẫn làm ra vẻ vị tha, nói:
" Chỉ cần đứa bé biến mất, Thục Lan vẫn là con dâu của Niên gia"
Chính bà một lần nữa đẩy con gái mình xuống vực thằm tuyệt vọng khi ép cô phá thai. Bà cứ nghĩ vì Thịnh Khanh mất con mà sinh bệnh....
Mỗi quyết định, mỗi nước cờ mà bà đi đều là để bảo vệ Thịnh gia, nhưng hóa ra lại vô tình đẩy chính con gái mình vào chỗ chết.
Bà siết chặt bàn tay đến mức móng tay cắm vào da thịt, nhưng bà không cảm nhận được cơn đau. Tất cả chỉ là sự trống rống và gánh nặng của tội lỗi.
"Dương Ngọc Viên..." bà thì thầm tên mình, giọng đầy cay đắng. Người đời nhìn vào, tưởng bà cao quý, quyền uy... nhưng hóa ra, chính bà là kẻ tàn nhẫn nhất.
Còn cô con gái út của bà...đứa đang dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ nữa....
Hình ảnh của Thịnh Thư hiện lên trong tâm trí bà, rõ ràng đến đau đớn. Đứa con gái út từng vui tươi, hoạt bát, giờ đây lại mang trên vai gánh nặng của gia tộc, gánh nặng của những sai lầm từ thế hệ trước. Bà nhớ đến ánh mắt của Thư Thư, ánh mắt luôn ngời sáng khi còn nhỏ, nhưng nay chỉ còn lại sự lạnh lùng, dè dặt, và đôi khi là một nỗi
dau kho giau.
Thịnh Trường Lưu...đứa con trai cả của bà. Vì bị bà ép chia tay với người mình yêu mà giờ đây sống không bằng chết, ngày nào cũng bia rượu.
Là một tay Dương Ngọc Viên gây nên. Là nghiệp báo.
Sau cùng, người còn sống là người đau khổ nhất. Thịnh Khanh dù được nâng niu đến đâu cũng không khỏi kết cục là phương tiện để ba mẹ mình củng cố địa vị gia tộc.