Anh Yêu Em Hơn Thế

Chương 21: Anh yêu em




Sau khi thay quần áo, Niên Tích Thành đưa Thịnh Thư về nhà. Cô mệt quá đã ngủ say rồi, anh một tay bế cô, một tay cầm túi xách của cô

"Thịnh Thư, em uống nước nhiều quá nên nặng lên hả?"

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhìn cô ngủ say anh phì cười, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lọn tóc rơi trước trán cô, ánh mắt dịu dàng.

" Sao khi ngủ lại ngoan đến thế nhỉ?" Niên Tích Thành mỉm cười, khẽ lắc đầu nhìn Thịnh Thư trong giấc ngủ.

" Um, dung co nhin nua" co ngoi day

" Sao em không ngủ tiếp đi, đang dễ thương mà"

" Đi tắm, lúc nãy té xuống hồ, tóc tai ướt hết rồi, em thấy ngứa hết cả người đây này"

" Vậy em đi tắm đi"

Niên Tích Thành bật cười, vẻ mặt pha chút bất ngờ khi thấy Thịnh Thư bừng tỉnh giữa giấc ngủ, không quên than phiền về cảm giác khó chịu do mái tóc còn ẩm.

"Được rồi, vậy em đi tắm đi cho thoải mái. Xong rồi ra đây anh sấy tóc giúp" anh nói, giọng trầm ấm và dịu dàng.

Thịnh Thư ngáp một cái, đôi mắt còn lờ đờ, nhưng cũng không nán lại thêm mà đi ngay vào phòng tắm. Anh đứng đó nhìn theo bóng lưng cô, thoáng mỉm cười khi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Khoảng một lúc sau, Thịnh Thư bước ra với mái tóc ướt mềm buông xõa, cô có vẻ tỉnh táo hơn, nhưng vẫn lộ nét mệt mỏi. Niên Tích Thành liền cẩm lấy khăn bông, nhẹ nhàng lau tóc cho cô rồi lấy máy sấy giúp cô sấy khô tóc.

" Ăn thì có người nấu sẵn, ngủ thì có người bế lên phòng, tới sấy tóc cũng có người làm giúp. Em xem có phải kiếp trước em giải cứu thế giới không hả? Thịnh Thư?"

Thịnh Thư bật cười, nhằm mắt tận hưởng làn gió ấm từ máy sấy. Cô lười biếng đáp, giọng đùa cợt:

"Có lẽ vậy"

Cô ngáp ngắn ngáp dài rồi lại nằm ra bàn trang điểm

"Ngồi yên nào"

" Dudc roi d6, em muon ngu"

Niên Tích Thành tắt mấy sấy



"Em đi ngủ đi, anh đi qua thư phòng làm chút xíu việc"

"Vậy hả?" Mắt cô đột nhiên sáng lên chạy đến chiếc giường êm ái của mình. Vậy là tối nay được ngủ một mình rồi, còn gì đã hơn. Mấy nay cô cứ sợ đang ngủ thì cô sẽ đi đường quyền lên người anh nên ngủ rất khép nép.

"Vui vậy sao?"

" Vui chứ sao không? Anh đi làm việc đi."

" Sao em vui thế"

" Đi đi mà, đi làm nuôi em"

Niên Tích Thành nhếch môi, cố nén cười. Anh cúi xuống nhìn cô, khẽ nói:

"Được rồi, anh đi làm đây, nhớ là nếu có gì cần cứ gọi anh."

"Dạaa"

Anh lắc đầu, bước ra khỏi phòng, vẫn còn nghe tiếng cô cười khúc khích từ phía sau. Trong lòng anh ngập tràn cảm giác ấm áp.

Thịnh Thư nằm xuống giường, cô cảm nhận sự êm ái của chiếc nệm rồi lăn qua lăn lại. Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là cảnh Niên Tích Thành bế cô lúc nãy thôi.

"Ơ, sao mình lại thế nhỉ?"

Cô lăn qua lăn lại, cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ nhưng tâm trí lại chẳng chịu nghe lời, cứ mãi nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của anh khi sấy tóc cho cô. Thịnh Thư thở dài, chợt cảm thấy mình như cô gái mới lớn vừa biết rung động. Cô khẽ cười, kéo chăn che kín mặt, thì thẩm trong bóng đêm:

"Khong duc nghi nua, ngu thoi, ngu di..""

Nhưng càng cố ngủ, những hình ảnh về Niên Tích Thành lại càng rõ ràng hơn trong tâm trí cô. Sau một hồi lâu trằn trọc cô bật dậy trên giường, đến thư phòng tìm anh.

Niên Tích Thành đang làm việc bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh biết ngay là cô bởi chả có người làm nào dám lên phòng của anh giờ này.

" Em vào đi"

"Anh khi nào mới về phòng ngủ..."

Nghe câu nói đó anh ngước lên nhìn cô, khoe miệng khẽ cười

"Em nhớ anh à?"



"Không có nha. Thức khuya gây hại cho sức khỏẻ, em là đang sợ có một ngày anh chết sớm, em thành góá phụ, một mình chống lại Niên gia em không chịu nỗi thôi"

Niền Tích Thành phì cười

" Cái miệng nhỏ của em đó, lời hay ý đẹp thì không bao giờ nói"

" Đi ngủ đi mà" cô đi đến trước mặt anh

"Đợi anh một lát" Niên Tích Thành kéo cô ngồi xuống đùi của mình

Thịnh Thư bất ngờ khi bị Niên Tích Thành kéo ngồi xuống đùi anh. Cô định phản đối nhưng ánh mắt trầm ấm của anh khiến cô không nói nên lời.

"Em nói nhiều như vậy là để nhắc anh đi ngủ, hay là để ngồi cạnh anh lâu hơn chút nữa?" Niên Tích Thành trêu chọc, một nụ cười nhẹ nở trên môi.

Cô hừ nhẹ, cổ giữ vẻ thản nhiên:

"Đừng có tự mãn thế chứ. Em chỉ muốn về ngủ thôi."

Thịnh Thư cảm thấy hơi ngượng, định đứng dậy nhưng Niên Tích Thành lại nhẹ nhàng giữ lấy eo cô, ánh mắt đầy trìu mền.

"Ngồi yên nào, anh sắp xong rồi. Chỉ một lát thôi" anh nói, giọng khẽ khàng nhưng khiến cô an tâm.

Cả hai ngồi im lặng trong khoảnh khắc, Thịnh Thư khẽ thả lỏng, tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm và nhịp đập đều đều của trái tim Niên Tích Thành.

"Thư Thư.." Anh khẽ gọi cô nhưng cô không đáp lại. Anh nhìn xuống đã thấy Thịnh Thư ngủ say trong lòng mình từ lúc nào rồi.

Niên Tích Thành khẽ mỉm cười khi thấy Thịnh Thư đã ngủ say trong lòng mình, gương mặt cô dịu dàng, bình yên.

Anh nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho cô, tránh để chúng che khuất gương mặt đang say ngủ ấy.

"Thư Thư, em ngủ rồi à?" anh thì thầm, như muốn gọi nhưng lại sợ đánh thức cô. Nhìn cô say giấc như vậy, lòng anh tràn ngập sự dịu dàng và cảm giác muốn bảo vệ cô mãi mãi.

Anh ngồi yên thêm một lúc, để cô dựa vào vai mình, cảm nhận sự mềm mại và ẩm áp từ cô. Sau đó, anh nhẹ nhàng bế cô lên, bước chậm rãi về phía giường, cẩn thận đặt cô xuống mà không làm cô tỉnh giấc.

"Anh yêu em"

"Thư Thư à, bao giờ em mới nhớ ra anh đây hả?" Anh khẽ nói với giọng trách móc