Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh

Chương 43: Nghi ngờ




Huỳnh Tiểu Phương ôm bụng ngồi xuống. Vì đây là lần đầu tiên cô thấy máu chảy nhiều đến vậy.

Cô hoảng hốt gọi người:

"Cứu..."

Ngay sau đó Bối Vy chạy vào chạm vai cô:

"Bị sao vậy? Sao chảy nhiều máu vậy?"

Dứt lời cô ta giả vờ dìu Tiểu Phương đứng dậy nhưng ngay sau đó lại đẩy cô té ngã.

Lần này Tiểu Phương ngã rất đau. Răng cô cắn môi đến bật máu.

"Đau... Cứu.."

Nghe tiếng của Bối Vy thì thầm bên tai:

"Nói lời tạm biệt với con của mày đi!"

Tiểu Phương ngất ngay sau đó. Người hầu trong nhà hô hoán gọi cấp cứu mang cô đến bệnh viện.

..•

Lúc này ở bệnh viện, Tam Thần đã tỉnh lại. Bác sĩ nói với hắn về bệnh tình:

"Tình hình này không khả quan cho lắm. Các chức năng gan, thận, phối đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng."

Tam Thần kích động:

"Lặp lại lần nữa?"

Bác sĩ điểm tĩnh:

"Không phải là không có cách trị nhưng cần thời gian. Hơn nữa, ngài cần một quả thận!"

Đôi mắt Tam Thần đỏ ngầu, bàn tay quyện lại thành nắm đấm. Lời khó khăn bật ra.

Hắn đang bị tuyên án tử sao?

Ai đã hãm hại hắn? Bọn họ muốn hắn chết có đúng không?

Hắn đứng dậy tay vươn đến nắm cổ áo của bác sĩ:

"Bằng mọi cách phải chữa khỏi cho tôi. Nghe rõ chưa?"

"Dạ vâng thưa Tam thiếu! Tạm thời ngài nghỉ ngơi trước đã."

Cơ thể hắn rất mệt. Lúc định nằm xuống giường thì thư ký của hắn báo tin:

"Tam gia, thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi."



"Cái gì?"

Hắn gấp gáp tháo kim truyền dịch ném xuống đất. Vì tháo kim không đúng cách nên trên tay còn vươn chất lỏng màu đỏ thẫm.

Bác sĩ ngăn cản hắn lại:

"Tam thiếu, ngài chỉ vừa ổn, ngài đi như vậy thật nguy hiểm!"

"Ta mặc kệ!"

Trước khi thân ảnh cao lớn kia lao ra khỏi phòng, hắn nắm cổ áo bác sĩ.

"Bệnh tình của ta không ai được biết. Nếu không cái mạng của ngươi ta sẽ đem ném cho chó ăn!"

"Dạ."

Hắn gấp gáp chạy đến phòng cấp cứu. Đúng lúc nhìn thấy Trương Bối Vy đứng khoanh tay cười hả hê. Trực giác mách bảo chuyện này nhất định có liên quan đến cô ta.

Sẵn đang cơn nóng giận ở trong người. Hắn bước đến tát cô ta một cái rõ to.

"Chát."

"Khốn kiếp! Có phải em không nghe lời cảnh cáo của tôi?", cô ta ôm một bên má chối đây đẩy.

"Em không có! Em còn đỡ Tiểu Phương dậy mà?"

Hắn chỉ tay vào mặt của cô ta:

"Em ấy mà có chuyện gì, cô đừng hòng sống!"

Nghe xong ả nuốt nước bọt, đây là lần thứ hai hắn đối xử với cô ta như thế.

"Chắc chắn là vì con nhỏ Huỳnh Tiểu Phương đó bỏ bùa anh!"

"Cô nói cái gì?"

Hắn còn định xử lý cô ta thì bác sĩ từ trong phòng cấp cứu nói:

"Tam thiếu phu nhân có nguy cơ dọa sảy thai cần theo dõi."

Tam Thần nghe không rõ, hắn cau mày hỏi lại bác sĩ.

"Ông nói em ấy có thai?"

Bác sĩ vẫn đinh ninh.

"Dạ vâng ạ!"

Tam Thần sững sốt. Trong phút chốc hắn đúng yên như bị ai đó điểm huyệt.

"Tam thiếu phu nhân sẽ chuyển lên khoa sản. Ở đó có bác sĩ túc trực theo dõi. Tam gia, ngài an tâm!"



Hắn không tài nào tiếp nhận được thông tin vừa rồi.

Vẫn tưởng bản thân nghe nhầm.

Có con ư? Là khi nào? Không phải hắn đã bảo cô uống thuốc rồi sao? Làm sao có thể?

Mà lúc này Bối Vy ở bên cạnh níu tay hắn:

"Thần Thần, chẳng phải trước đây anh nói không thích có con sao? Có khi nào cô ta cùng người đàn ông khác....".

"Câm miệng cho tôi!"

Hắn hất tay Bối Vy ra. Sau đó đi theo điều dưỡng về phòng bệnh của Tiểu Phương. Còn căn dặn thuộc hạ không cho ai làm phiền.

Mà suy nghĩ một chút, Tam Thần muốn xác minh một chuyện. Hắn quay trở ra. Không nói không rằng xông thẳng vào phòng trực của bác trưởng khoa.

Thấy hắn hung hăng đi tới, Bác sĩ chỉ vừa kịp đứng dậy đã bị tiếng đập bàn của hắn dọa sợ:

"Rầm!"

"Ông không muốn làm bác sĩ nữa có đúng không?"

Bác sĩ lùi về sau xanh mặt hỏi:

"Tam gia, ngài nói gì tôi không hiểu?"

Hắn ngồi xuống ghế chéo chân, giọng hắn tựa như mũi dao nhọn doạ người đối diện.

"Tại sao báo cáo kết quả kiểm tra sức khoẻ không ghi nhận vợ tôi mang thai?

"Cái này... Tam gia chờ một chút tôi xem lại."

Không biết vị bác sĩ trưởng qua đã liên lạc với ai. Chẳng mấy chốc, bác sĩ siêu âm giúp Tiểu Phương đã có mặt giải thích.

Mà khi hắn biết được sự thật, càng tức giận hơn.

"Cô ấy nói muốn cho tôi bất ngờ? Hừ?"

Tam Thần hừ lạnh rồi cười khẩy một cái:

"Hay là cô ấy muốn giấu tôi? Đứa con này có phải của tôi?"

Hắn đưa 5 ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn:

"Tôi muốn làm kiểm tra DNA?"

"Tam gia, huyện này e là sẽ nguy hiểm cho cả hai mẹ con. Ngài suy nghĩ kỹ chưa?"

"Nếu là con của tôi sao cô ta phải giấu?"

Nghe đến đây bác sĩ giải thích phương pháp xét nghiệm và mức độ nguy hiểm. Sau khi nghe xong, Tam Thần không do dự mà ký tên đồng ý thực hiện.