Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh

Chương 36: Nhục nhã




"Đùng"

Trong căn phòng ở lầu 2, tiếng sấm chớp làm Trương Bối Vy giật mình. Trời bên ngoài mưa vẫn rơi.

Trương Bối Vy trở mình. Nhìn đồng hồ đã là 3 giờ sáng. Toàn thân ả đau nhức. Không ngờ ngoài mặt Tam Thần nói không muốn nhưng lúc làm rồi mới thấy hắn chỉ được cái miệng.

Bối Vy định vươn tay bật đèn đầu giường nhưng như vậy thì hỏng mất. Cô ta mò mẫm trong đêm tối để mặc lại quần áo. Sau đó bước nhanh ra khỏi phòng. Chờ cơ hội này đã lâu, đứng ngoài cửa Tam Phát đang ngủ gục bị tiếng mở cửa của cô ta đánh thức.

Hắn gấp gáp hỏi:

"Thành công chứ?"

Cô ta gật đầu.

Ánh mắt hắn sáng lên, hai tay hắn đặt ở trên miệng rồi la lớn:

"Trời đất ơi, xem chuyện gì kìa..."

"Mọi người xuống đây nhanh lên! Chuyện lớn rồi!"

Lúc chưa có người đến, Tam Phát nhìn về phía Bối Vy nói:

"Anh thấy như vậy cũng không đúng lắm."

Cô ta tròn mắt hỏi:

"Là sao? Em không hiểu?"

Hắn cười một cái sau đó vung tay cao lên rồi giáng xuống mặt cô ta:

"Chát!"

Bối Vy ôm gương mặt bị sưng một bên. Còn chưa kịp hiểu thì thêm một cú giáng nữa.

"Chát"

Thấy ả bật máu, Tam Phát mới hài lòng.

"Nhìn như vậy mới giống là không tình nguyện!"

Cô ta hiểu ý cố rặn ra nước mắt là lên:



"Huhu... Em phải làm sao bây giờ?"

Mà tiếng của hai người đó lại kinh động đến Tam lão gia. Ông ta bực bội chống gậy đi xuống lầu xem.

Hơn nữa, thuộc hạ trong nhà đã nhanh chóng có mặt.

"Có chuyện gì mà nửa đêm hét um sùm vậy?"

Câu hỏi của lão Huy kèm theo tiếng sét đánh khiến Trương Bối Vy khẽ rùng mình.

"Nói!"

"Huhu..", chỉ thấy Trương Bối Vy khóc lớn.

Tam Phát chen ngang:

"Ba, con thấy cô ta vừa đi ra từ phòng của thằng Tam. Ba coi xử lý thế nào?"

"Trời ạ!"

Lão phu nhân đỡ ông ấy:

"Lão gia bớt giận. Có chuyện gì từ từ nói!"

Tam Huy ôm ngực thở hổn hển. Không biết khi nào lũ súc sinh mà ông sinh ra mới thôi làm ông tức chết.

Mà hơn hết, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của Tam gia để đâu?

Người hầu trong nhà nghe xong ngạc nhiên không kém nhưng bọn học chỉ có thể vờ như không nghe, mắt nhắm mắt mở.

Trương Bối Vy quỳ ở dưới đất vừa khóc vừa nói:

"Con cam tâm tình nguyện không có danh phận. Chỉ cần ở bên cạnh Thần Thần là được! Chuyện này là chúng con tình nguyện. Không phải lồi của anh ấy... Huhu."

"Bối Vy, lời này mà con cũng nói được sao?"

"Tam lão gia, bác phải làm chủ cho con. Con chỉ muốn ở cạnh Thần Thần mà thôi!"

Tam lão gõ gậy thật mạnh xuống mặt đất.

Lão phu nhân ở bên cạnh nói nhỏ:

"Lão gia nếu không cho Bối Vy một danh phận, cô ta sẽ đem chuyện xấu nhà chúng ta đi nói ra bên ngoài. Đến lúc đó nói không chừng thằng bé Thần còn bị tống vào tù..."



"Tức chết ta mà!", lão Huy nhăn mặt lắc đầu.

Tam Lộc ở bên trong đi ra hóng xem kịch vui.

"Ba chuyện này quá nghiêm trọng rồi. Còn phải xem Tam Thần nói gì?"

"Súc sinh! Mau lôi tên súc sinh đó ra đây cho ta!"

Người hầu trong nhà nghe theo lời của Tam lão gia đẩy cửa đi vào bên trong phòng. Lúc cánh cửa mở ra, Bối Vy và Tam Phát đánh mắt nhau. Trong lòng vui lên cực độ.

Trương Bối Vy nắm chặt lòng bàn tay nghĩ thầm:

"Hai cái tát vừa rồi không oan uổng."

Đột nhiên tiếng nói ở trên tầng cắt đứt ý nghĩ của Bối Vy.

"Ba? Có chuyện gì mà ồn ào thế nhỉ?"

Tam Thần từ cầu thang chậm rãi bước xuống. Hắn khó hiểu nhìn cả nhà. Hắn còn nghĩ có phải vừa rồi hắn cùng

Tiểu Phương gây tiếng động mà đánh thức đám người này?

"Á... Tam Thần? Sao anh lại ở trên tầng áp mái?". Bối Vy mở to mắt ú ớ hỏi.

Tam Thần nheo đôi mắt phượng của hắn lại nhàn nhạt đáp:

"Có gì lạ lắm sao?"

Đúng lúc, thuộc hạ của Tam Huy lôi ra một người đàn ông trần như nhộng:

"Lão gia, người trong phòng không phải làm Tam gia!"

Câu nói như cú đánh mạnh làm cho Trương Bối Vy ngất xỉu tại chỗ.

Người đàn ông bị đánh thức một cách thô bạo khó chịu nói:

"Các người sao lại lôi tôi ra đây?"

Tam Phát tức giận nhào đến đấm vào mặt của người đàn ông:

"Mày là ai? Sao lại ở trong phòng của thằng khốn kiếp đó?"