Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh

Chương 29: Có phải là thương hại?




Tam Thần nắm cổ tay của Trương Bối Vy:

“Không ai dạy em cách xin lỗi hả? Hơn nữa, người em cần xin lỗi là Tiểu Phương không phải anh.”

Trương Bối Vy vùng vằng miễn cưỡng nói:

“Xin lỗi cô, Huỳnh Tiểu Phương!”

Tiểu Phương không trả lời mà kéo tay Tam Thần:

“Tôi muốn rời khỏi đây!”

“Được!”

Hắn nắm lấy tay cô hiên ngang bước ra khỏi nhà hàng. Trước khi đi hắn còn ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu:

“Về sau chúng ta đừng ăn ở chỗ này!”

“Tại sao?”

“Không hợp khẩu vị!”, hắn lười biếng đáp.

Lúc Tiểu Phương ngồi vào trong xe, sắc mặt cô tỏ vẻ không vui. Mà khi Tam Thần ngồi vào ghế lái đã phát hiện ra ngay:

“Không phải em ấy đã xin lỗi em rồi sao?”

Huỳnh Tiểu Phương nuốt ngược nước mắt, miệng khó khăn bật thành lời:

“Có phải mạng của tôi chỉ đáng bằng một câu xin lỗi?”

Nhưng cô là một người rất hiểu chuyện. Tình cảm của bọn họ tốt như vậy mà. Nếu càng nói chỉ bất lợi cho chính bản thân mình. Tiểu Phương nói sang chuyện khác:

“Tam Thần, anh có thể đưa tôi đi làm răng không?”

Hắn gật đầu đưa cô đến nha khoa đi làm răng. Sau đó hai người cùng nhau về nhà.

Ăn tối xong, Huỳnh Tiểu Phương đứng ở ban công ngắm nhìn sao trời. Mà ở biệt thự của Tam gia, ánh đèn ngoài sân hắt lên làm cô không nhìn rõ. Tiểu Phương thở dài than vãn.

Từ phía sau cô, Tam Thần tiến đến ôm eo cô nói khẽ vào tai:

“Em năn nỉ tôi đi. Tôi sẽ cho em ngắm sao.”

Cô vươn vai cố tình phớt lờ hắn:

“Ôi thật là buồn ngủ quá đi!”

Dứt lời, hắn vác ngược cô lên vai:

“Huỳnh Tiểu Phương, tôi đổi ý rồi. Không cần em năn nỉ. Tôi sẽ cho em biết thế nào là sao trời!”

Lúc vác cô xuống lầu, hắn còn vỗ mông cô mấy cái. Đến bây giờ, cô còn không tin người đàn ông đó có thể thích cô.

Chuyện này có phải là mơ? Mà người ta thường nói, hạnh phúc vốn dĩ không lâu dài. Huỳnh Tiểu Phương vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.

Lúc nhỏ, mẹ đối xử tốt với cô. Đến cuối cùng, mẹ bị hãm hại nằm một chỗ.

Liệu Tam Thần có như vậy? Đến đây, Tiểu Phương không dám nghĩ nữa.

Tam Thần đem cô gái nhỏ nhét vào trong xe. Hắn chở cô chạy lên đỉnh đồi. Hai người cùng ngồi trên mui xe. Ở chỗ này nhìn xuống trung tâm thành phố rất đẹp. Những ánh đèn lung linh huyền diệu lấp lánh mang theo không khí se lạnh lãng mạn. Ngẩng đầu lên, Huỳnh Tiểu Phương nhìn thấy những ngôi sao đang tỏa sáng giữa không trung.

Khoé miệng cô gái nhỏ nở nụ cười xinh xắn. Mà vết thương ở miệng khiến cô chững lại.

“Á… Đau!”

Cô đưa tay xoa xoa khoé miệng. Tam Thần xoa đầu cô. Hắn nhảy xuống vào trong xe tìm kiếm cái gì đó.

Lát sau, hắn lấy ra một hộp đựng thức ăn. Bên trong có vài quả trứng gà nóng hổi. Hắn đưa nó cho cô.

Tiểu Phương xua tay từ chối:

“Vừa rồi tôi ăn còn no!”

Tam Thần đưa tay búng trán cô:

“Đồ ngốc! Tôi đâu bảo em ăn. Lấy nó lăn lên vết bầm.”

Cô cười nhận lấy:

“Hoá ra anh còn biết cách này cơ chứ?”

Hắn chóng hai tay ra phía sau, người ngẩng lên nhìn sao trời:

“Lúc nhỏ tôi hay nghịch phá. Có lần leo lên cái tủ cao rồi xếp gối bên dưới nhảy xuống. Không cẩn thận va trúng cằm. Bầm một vệt lớn. Sau đó, mẹ tôi thường lăn trứng gà nóng cho tôi.”

Hắn nói đến đây thì thở dài, hàng mi rũ xuống. Âm thanh trong cổ họng trầm xuống:

“Chỉ tiếc là đến lớn bị thương không ai làm như vậy!”

“Chắc do anh lớn nên giữa anh và mẹ có khoảng cách. Mà mẹ anh cũng thương anh lắm nhỉ. Tôi nhớ khi vừa vào làm dâu nhà anh còn phải kiểm tra trinh tiết.”

“Cô nói bà ta sao?”

Hắn hừ lạnh một cái:

“Bà ta không phải là mẹ ruột của tôi. Mẹ của tôi mất từ khi tôi còn nhỏ!”

Bây giờ Tiểu Phương mới hiểu lúc cô mới về nhà có nghe Tam Phát chết giễu hắn là đứa con hoang.

“Vậy người bây giờ?’

Hắn cười rồi đứng dậy nói:

“Lão Tam nói rằng ông ấy không có tình cảm với mẹ tôi. Là ông ấy yêu bà ta trước. Giấu mẹ tôi sinh ra 2 thằng khốn kia. Rồi sau đó miễn cưỡng sinh ra tôi…”

Trường hợp của hắn thật giống cô. Trong giây phút này, mi mắt Tiểu Phương giật giật. Cô suy nghĩ rằng liệu có phải Tam Thần đang thương hại cô không?

Nếu không phải sao hắn có thể dễ dàng từ bỏ bạch nguyệt quang của mình?

Cô nhìn hắn suy tư. Hắn lại nghĩ cô muốn về nhà mà vô tư đưa tay xoa đầu cô nói:

“Khuya rồi. Chúng ta về thôi!”



Trương Bối Vy ôm mặt khóc tức tưởi về nhà của mình. Vừa vào trong đã thấy Tam Phát ngồi tựa lưng ở ghế sofa.

“Đi chơi với tên đó vui không?”

Cô ta bực bội ném túi xách vào mặt người đàn ông:

“Đừng nhắc nữa! Hắn nói em cho người bắt cóc cô ta. Hắn vì ả đàn bà kia mà đánh em!”

Tam Phát ngửa ra cười:

“Haha. Anh đã nói rồi. Em chơi hắn vừa thôi. Đến lúc này hắn không thích em, kế hoạch của chúng ta phải làm sao?”

“Em còn chưa ra tay đã có người là trước. Rồi gán hoạ cho em?”

Chân mày Tam Phát nhíu lại:

“Hắn còn có kẻ thù sao?”

Nghe đến đoạn này, đột nhiên ả ta bịt miệng chạy vào phòng tắm nôn mửa:

“Oẹ… Oẹ…”

Tam Phát đi theo sau mở to mắt nhìn ả:

“Em đừng nói với tôi là em dính rồi nha? Ông đây không chịu trách nhiệm đâu!”

Trương Bối Vy rửa mặt sau đó đi nhanh về phía Tam Phát. Tay cô ta vung lên tát hắn một cái thật mạnh:

“Chát”

“Tên khốn!”

Hắn cười cợt rồi ôm cô ta vào lòng:

“Em đừng như vậy! Anh chỉ đùa một chút thôi.”

Trương Bối Vy đẩy người đàn ông ra, cô ta õng ẹo đi đến tủ lạnh lấy một chai nước ra uống:

“Anh nói xem, tiếp theo chúng ta phải làm sao?”

“Anh nghĩ ra một kế này rất nhanh. Có thể sẵn tiện nhổ được cái gai trong mắt là Tam Lộc. Không những vậy còn làm cho Tam Thần ghét bỏ con ả đó!”

Cô ta đặt cốc nước xuống:

“Nói em nghe thử?”

“Em muốn nghe cũng được nhưng phải chiều anh đây trước đã!”

Chỉ nghe Tam Phát cười lớn. Sao đó là tiếng rên rỉ của Trương Bối Vy.