Anh ta muốn quay một bộ phim tài liệu về cậu
---
Thẩm Kình Vũ hỏi Lý Vinh Quang rốt cuộc Hứa Ưng đã nói gì?
---thời gian quay trở lại nửa tiếng trước.
"...cố gắng sống tốt cho hiện tại mới là đúng chứ? Sao phải ôm hận mãi không buông thế?" Lý Vinh Quang nhịn không được mà khuyên nhủ vài câu. Ông nói rất chân tình, không phải chỉ vì muốn giải quyết phiền toái cho học trò của mình mà còn vì thật lòng muốn tốt cho Hứa Ưng. Dưới con mắt của thầy Lý, Hứa Ưng dù sao cũng đã dành cả thanh xuân, mồ hôi và nước mắt gắn bó với nghiệp võ, ông thật sự không nỡ nhìn hắn bị thù hận giam giữ.
Thấy Hứa Ưng im lặng, Lý Vinh Quang lại thay đổi cách nói: "Tôi bảo này Tiểu Hứa, vừa rồi cậu nói muốn nhìn thấy Thẩm Kình Vũ thất bại, nhưng tôi lại cảm thấy như vậy không hay--- nếu tôi là cậu, tôi nhất định sẽ mong nó thắng, thắng càng nhiều, chiến tích càng dày càng tốt!"
Hứa Ưng nghe vậy thì nhịn không được mà liếc mắt nhìn Lý Vinh Quang một cái.
"Cậu nghĩ mà xem--- " Lý Vinh Quang giải thích: "Nếu thành tích thi đấu của nó không tốt, người ta chê trình độ nó kém, vậy cậu là người từng thua dưới tay nó, người ta sẽ đánh giá cậu thế nào? Chẳng phải điều đó đồng nghĩa với việc trình độ cậu cũng chẳng ra gì à? Nhưng ngược lại, nếu nó thắng liên tục, danh tiếng vang xa, vậy cho dù cậu từng thua nó cũng không hề gì! Nếu Tiểu Vũ là quán quân thế giới thì cậu cũng là top 2 thế giới rồi, vậy không phải tốt hơn sao?"
Hứa Ưng bật cười! Thua quán quân thế giới = top 2 thế giới? Thế thì ngoài kia "top 2 thế giới" đông như quân Nguyên à?
Biết Lý Vinh Quang đang nịnh mình nhưng Hứa Ưng không hề phản bác. Ở một mức độ nào đó, Lý Vinh Quang đã nói trúng tim đen hắn--- Hứa Ưng vừa hy vọng Thẩm Kình Vũ thua, nhưng vì chưa bao giờ đánh bại được anh cho nên hắn cũng không muốn thấy anh bại trận bởi người khác.
Đã đốt xong một điếu thuốc, Hứa Ưng chà ngón tay dọc quần định rút thêm một điếu khác nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
"Quán quân thế giới à..." Hắn thấp giọng lặp lại cụm từ Lý Vinh Quang vừa nhắc đến, trong ánh mắt hiện lên những tia cảm xúc đan xen giữa ao ước, ghen tị, mất mát,... cuối cùng dần biến mất. Hắn cúi xuống lắc đầu không nói gì, lại cười nhạt một tiếng.
Lý Vinh Quang căng thẳng đợi trong chốc lát vẫn không thấy hắn tỏ thái độ gì.
---Kỳ thực nếu hôm nay không bị Lý Vinh Quang nhận ra trong lúc xếp hàng, đối với Hứa Ưng mà nói, hôm nay cũng chỉ là một trận thi đấu bình thường. Sau đó... chẳng có gì xảy ra. Hắn sẽ về nhà, tiếp tục lặp lại cuộc sống vô vị và nhạt nhẽo của mình.
"Năm nay cậu ta đã hai mươi lăm nhỉ?" Hứa Ưng đột nhiên mở miệng.
"Ừ?" Lý Vinh Quang chưa kịp phản ứng gì.
"Giải nghệ năm năm, hai mươi lăm tuổi..." Ánh mắt Hứa Ưng nhìn xa xăm, trầm giọng như đang tự độc thoại: "Mục tiêu của cậu ta vẫn là quán quân thế giới à?"
Lý Vinh Quang sửng sốt vài giây, hỏi lại bằng thái độ dĩ nhiên: "Chẳng phải đây là mục tiêu của tất cả vận động viên sao?"
Hứa Ưng không hé răng. Đương nhiên không phải ai cũng có chí hướng lớn lao như vậy, nhưng đây quả thực là ước mơ của tất cả những ai có lý tưởng và khát vọng. Năm năm trôi qua, ý chí chiến đấu của người kia không hề bị mài mòn, mà sự đố kị và không cam tâm trong lòng hắn cũng chưa hề nguôi ngoai. Thế nhưng...
"Tôi chờ xem."
"Gì cơ?"
"Quán quân thế giới hay là một trò cười. Tôi sẽ chờ xem."
Lý Vinh Quang giật mình, ông hiểu ý của Hứa Ưng, khóe mắt nhất thời hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng: "Nói như vậy nghĩa là cậu..."
Hứa Ưng khoát tay, cho dù năm năm đã trôi qua nhưng hắn vẫn chưa buông bỏ hoàn toàn. Nếu thực sự buông bỏ tất cả, hắn sợ mình sẽ biến thành một hình nộm bằng giấy, bùn đất đắp thay máu thịt, một trận gió thổi qua, một trận mưa đổ xuống, hắn sẽ sụp xuống rồi tan biến. Nhưng năm năm cũng đủ để những cảm xúc khác phá vỡ lớp vỏ ghen ghét rồi len lỏi chui ra ngoài--- ví dụ như khâm phục, lại ví dụ như... ngưỡng mộ.
Nói tóm lại, xin lỗi, hòa giải, chúc phúc gì gì đó hắn đều khó nói ra miệng, nhưng ngoài những câu ấy ra, tựa hồ hắn cũng không còn gì để nói.
"Tôi về đây." Hứa Ưng đút hai tay vào túi quần: "Hẹn gặp lại thầy Lý nhé."
Lý Vinh Quang muốn nói lại thôi, sau đó vẫn thuận theo hắn: "Được rồi, tạm biệt nhé Tiểu Hứa."
Hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ vài giây, không biết nên nói gì nữa. Hứa Ưng quay đầu bước về phía lối ra, lát sau đã hòa mình vào đám đông, biến mất giữa biển người.
...
Những lời khó nghe của Hứa Ưng trong cuộc nói chuyện ấy, Lý Vinh Quang đều không thuật lại với Thẩm Kình Vũ. Vừa vất vả giành chiến thắng, Thẩm Kình Vũ nên nhận được những lời chúc mừng, Lý Vinh Quang không muốn phá hỏng tâm tình của học trò.
"Thầy với cậu ta cũng chỉ nói mấy câu thôi, lúc đấy muộn rồi." Lý Vinh Quang nói: "Thầy cảm thấy, từ nay về sau hẳn là cậu ta sẽ không gây sự với con nữa đâu."
"Thật ạ?" Thẩm Kình Vũ rất kinh ngạc. Hứa Ưng là người rất hay để bụng những chuyện nhỏ nhặt, lần này hắn đã nghĩ thông suốt rồi sao?
"Thật. Thầy nói với cậu ta thế này, cậu ta từng thua con nên càng phải hy vọng con đánh thắng thật nhiều trận. Nếu sau này con vô địch thế giới, cậu ta có thể nói do mình xui thôi, chứ mình vẫn là top 2 thế giới đấy! Haha..." Lý Vinh Quang trêu chọc: "Thầy cứ chém gió trước như vậy, sau này con có làm được không phải tự cố gắng thôi. Nhóc à, quyết tâm lên nhé!"
Thẩm Kình Vũ không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua--- anh biết thầy Lý rất quan tâm anh, cũng biết thầy dốc lòng làm rất nhiều chuyện vì anh.
"Con cảm ơn thầy."
"Không nói mấy lời buồn nôn ấy. Muốn thể hiện lòng biết ơn thì phải cố gắng thi đấu thật tốt cho thầy, để sau này thầy được nở mày nở mặt, ngồi trên bàn nhậu có thể tha hồ khoe khoang với người khác!"
Thẩm Kình Vũ thiếu chút nữa thì cười sặc nước bọt. Thầy có cần thẳng thắn như vậy không!
Hai thầy trò tán gẫu thêm vài câu, xe đã chạy tới cổng tiểu khu nhà Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ tạm biệt Lý Vinh Quang rồi cúp máy. Nói chuyện với thầy Lý xong, Thẩm Kình Vũ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng bao năm qua rốt cuộc đã được trút bỏ. Suốt năm năm vừa rồi, anh chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như bây giờ.
Anh đeo balo xuống xe, nhanh nhẹn đi lên nhà.
...
Cửa thang máy vừa mở ra, Thẩm Đại Mao và Kỷ Chai Cốp Ski tai thính đã nhận ra động tĩnh. Hai bé mèo lập tức nối đuôi nhau chạy lon ton ra khỏi phòng khách, đi vòng quanh chân Thẩm Kình Vũ dùng đầu cọ cọ bắp chân thể hiện tình cảm.
Thẩm Kình Vũ nhanh chóng buông balo, dùng cả hai tay bế hai nhóc lên rồi áp vào má cọ nhẹ, thoạt nhìn như một tên hoa tâm đại củ cải trái ôm phải ấp.
"Meo~~~"
---Đây không phải tiếng mèo kêu mà tiếng Thẩm Kình Vũ. Từ khi nuôi mèo, trong nhà lúc nào cũng có tiếng meo meo, chẳng qua tiếng kêu không phải do hai bé mèo phát ra mà đa số thời điểm là Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm kêu. Hai "con sen hốt phân" khờ dại cho rằng cách này có thể xóa bỏ rào cản giao tiếp giữa người và mèo.
Chỉ vài giây sau, chính thất của tên hoa tâm đại củ cải đã xuất hiện ở huyền quan, vẻ mặt không quá vui vẻ.
Thẩm Kình Vũ lập tức buông hai tiểu yêu tinh đang tranh sủng, dang tay cười với Kỷ Cẩm: "A Cẩm, lại đây tôi ôm một cái nào."
Kỷ Cẩm bĩu môi, ngoan ngoãn bước tới ôm lấy thắt lưng của Thẩm Kình Vũ. Thẩm Kình Vũ dùng tay vuốt phẳng mấy nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của cậu.
"Hôm nay anh gặp đối thủ khó chịu thế." Kỷ Cẩm vùi mặt vào gáy Thẩm Kình Vũ. Tuy cậu không xem thi đấu trực tiếp nhưng vẫn theo dõi tin bài tường thuật. Cậu biết hôm nay Thẩm Kình Vũ đã trải qua một trận khổ chiến thế nào để giành được chiến thắng. Chưa kể trên mặt Thẩm Kình Vũ có những vết thuốc đỏ cũng đủ để thấy hôm nay anh đã rất trầy trật.
Thẩm Kình Vũ nghe vậy thì cười xòa. Sự oán giận mang nét ngây thơ này khiến cõi lòng anh tràn đầy ngọt ngào.
Hai người đứng ôm nhau ở huyền quan trong chốc lát rồi quay vào phòng khách ngồi xuống sofa. Hai bé mèo vui vẻ đi theo phía sau, Thẩm Đại Mao chạy vọt lên nhà cây nô đùa, Kỷ Chai Cốp Ski thì bị Kỷ Cẩm bế lên đùi vuốt lông.
"A Cẩm." Thẩm Kình Vũ hỏi: "Em còn nhớ câu chuyện tôi kể về võ sĩ bị tôi đả thương trong một trận đấu ngầm năm năm trước không?"
Ánh mắt Kỷ Cẩm đang dừng trên đỉnh đầu bông xù của bé mèo con, lúc này cậu lập tức ngước lên: "Đương nhiên là có chứ!"
Thẩm Kình Vũ không ngờ Kỷ Cẩm lại phản ứng mạnh như vậy: "Hôm nay hắn đến xem tôi thi đấu."
"Cái gì?!?"
Kỷ Cẩm ngồi bật thẳng dậy, mèo con nhận thấy tâm tình chủ nhân thay đổi, nó hoảng sợ đến dựng hết lông cổ, vì cảm thấy bất an nên nó vội nhảy xuống khỏi đùi Kỷ Cẩm, chạy đi tìm Thẩm Đại Mao.
"Hắn đến gây sự với anh à? Hắn có uy hiếp anh không!?" Kỷ Cẩm hỏi dồn dập.
"Không không không." Thẩm Kình Vũ vội vàng giải thích: "Hắn không tìm tôi, nhưng sau khi trận đấu kết thúc hắn đã nói chuyện với huấn luyện viên trước kia của tôi, tôi nghe thầy kể lại rằng hắn đã nghĩ thông suốt chuyện trước kia rồi."
Kỷ Cẩm tỏ ra không tin: "Thật không vậy? Hắn sẽ không lừa anh chứ? Hay là để em đi điều tra giúp anh, xem rốt cuộc hắn đang có âm mưu gì!"
Thẩm Kình Vũ duỗi tay kéo cậu vào lồng ngực, nắn bóp hai cái má, nói: "Không cần đâu, nếu hắn nói như vậy với thầy của tôi, tôi tin là hắn đã thực sự nghĩ thông rồi."
Kỷ Cẩm vẫn lo lắng: "Nhưng hắn là kẻ xấu xa, sao anh có thể dễ dàng tin người như vậy?"
Thẩm Kình Vũ không nói thêm gì, chỉ lắc đầu hôn nhẹ lên mi tâm của Kỷ Cẩm, trấn an để cậu đừng quá căng thẳng.
---Kỷ Cẩm là người có suy nghĩ đơn thuần, trong mắt cậu hai phe thiện và ác luôn phân chia rạch ròi. Thẩm Kình Vũ lại rất ít khi dùng những từ như "tốt" và "xấu" để đánh giá một người nào đó. Con người rất phức tạp, anh biết Hứa Ưng là một kẻ bụng dạ hẹp hòi và nhỏ mọn, nhưng trừ điểm này ra, hắn vẫn có những tính cách khác.
Mà Hứa Ưng cũng không phải loại người thích đâm sau lưng, nếu hắn đã tỏ rõ thái độ với Lý Vinh Quang, vậy thì Thẩm Kình Vũ sẵn sàng tin tưởng hắn.
"Cảm ơn em đã quan tâm tôi." Thẩm Kình Vũ vuốt tóc Kỷ Cẩm, dịu dàng nói: "Huấn luyện viên nói xong tôi đã thở phào nhẹ nhõm, em cũng không cần lo lắng đâu, tôi tin là hắn nói thật. Hôm nay tôi rất vui."
Kỷ Cẩm vốn định tra hỏi thêm vài câu, nghe anh nói vậy cũng không tiếp tục đi sâu vào đề tài này nữa.
"Hành lý cho ngày mai em đã sắp xếp xong chưa?" Thẩm Kình Vũ hỏi.
"Ừm, cũng hòm hòm rồi."
"Còn thiếu gì nữa không? Tôi giúp em soạn nốt."
...
Hôm sau Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm đều dậy sớm. Hai người mang hành lý xuống lầu, Túc An đã chờ sẵn trong xe.
Thẩm Kình Vũ xếp vali vào cốp, Kỷ Cẩm lên xe sau đó anh cũng lên theo.
Túc An có chút kinh ngạc quay đầu nhìn: "Ô? Cậu cũng đi cùng à?"
Thẩm Kình Vũ ngồi ở ghế sau vô cùng tự nhiên nắm tay Kỷ Cẩm: "Em tiễn A Cẩm ra sân bay ạ." Hôm qua anh vừa thi đấu xong nên hôm nay không cần đi tập, được tự do cả ngày.
Kỷ Cẩm dựa vào lòng Thẩm Kình Vũ, tự tìm một tư thế thoải mái nhất, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.
Túc An đột nhiên bị hai cậu em nhét đầy một miệng cẩu lương, nhịn không được mà rủa thầm trong bụng: sao hai đứa này cứ như nuốt nam châm trong bụng vậy, sểnh ra là dính chặt lấy nhau? Cô không dám oán giận ra miệng, chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ, nổ máy lái ra sân bay.
Lần này Kỷ Cẩm không đi diễn mà là đi làm từ thiện. Từ khi quyết định sẽ chăm tham gia các hoạt động từ thiện hơn, cậu liền gia nhập vào một quỹ thiện nguyện mà bạn bè sáng lập, trở thành đại sứ nhân ái của quỹ, tranh thủ thời gian rảnh rỗi này, Kỷ Cẩm nhận lời tham dự rất nhiều hoạt động công ích.
Trước đó không lâu, quỹ từ thiện đã tổ chức quyên góp để xây dựng một ngôi trường tiểu học ở miền núi. Công trình đã hoàn thiện, các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn đã được đi học, Kỷ Cẩm muốn đi thăm trường lớp một chút, dạy các em mấy tiết âm nhạc thuận tiện khảo sát chất lượng xây dựng của công trình này, đề xuất cải tiến nếu thấy chỗ nào chưa hợp lý.
Bởi vì sáng dậy sớm nên Kỷ Cẩm tranh thủ ngủ thêm một giấc ngắn trên xe, khi cậu tỉnh lại đã tới sân bay.
Thẩm Kình Vũ giúp Kỷ Cẩm kéo hành lý vào sảnh chờ, chỉ đi một đoạn đường ngắn nhưng anh không ngừng dặn dò.
"Hạ cánh thì nhắn tin cho tôi nhé."
"Tôi đã dán nhãn các hộp thuốc rồi, cài nhắc nhở trên điện thoại rồi, em cứ đúng giờ mà tuân thủ thôi."
"Nếu cảm thấy tâm tình không vui hoặc là bị ai quấy rầy, em cứ gọi điện cho tôi, hai ngày tới tôi được nghỉ tập, lúc này cũng có thể bắt máy."
Kỷ Cẩm vẫn ngoan ngoãn gật đầu, mãi đến khi nghe được câu cuối cùng cậu mới đè kính râm trên sống mũi xuống, trong đôi mắt đen láy là một chút bất mãn: "Chỉ lúc nào không vui mới được gọi cho anh à?"
Thẩm Kình Vũ buồn cười thò tay nhéo mũi cậu: "Lúc nào nhớ thì gọi, bất cứ lúc nào gọi cũng được."
Lúc này Kỷ Cẩm mới hài lòng nhướng mày một cái, đẩy kính râm lên.
Túc An đã làm xong thủ tục check-in cho hai chị em, chuẩn bị qua cổng kiểm tra an ninh. Đây là lịch trình tư nhân nên xung quanh không có người hâm mộ nào tới tiễn, thế nhưng trong sảnh chờ vẫn có người qua người lại. Kỷ Cẩm không dám hành động lỗ mãng, chỉ có thể dùng đầu ngón tay trỏ chọc chọc Thẩm Kình Vũ bên trong ống tay áo rộng thùng thình, đây là động tác ám chỉ hôn nhẹ.
"Đi đi." Thẩm Kình Vũ nhéo đầu ngón tay cậu thể hiện sự nhung nhớ đã bắt đầu trỗi dậy: "Thượng lộ bình an nhé."
...
Sau khi vào phòng chờ, Kỷ Cẩm và Túc An tìm chỗ ngồi yên tĩnh.
"Chị họ." Cậu bỗng mở miệng: "Chị giúp em điều tra một người."
"Hửm?" Túc An ngạc nhiên hỏi: "Điều tra ai?"
"Tên Hứa Ưng, họ Hứa có bộ Ngôn, tên Ưng trong ưng cai (đáp ứng). Trước kia hắn từng thi đấu thua Thẩm Kình Vũ, năm năm trước đã giải nghệ rồi."
"Ồ... Vậy điều tra hắn làm gì?"
"Người này và Thẩm Kình Vũ từng có xích mích, em muốn biết hiện tại hắn đang làm gì, có khả năng gây ra phiền phức cho Thẩm Kình Vũ hay không."
Túc An đã hiểu câu chuyện, loại chuyện này thậm chí không cần thuê paparazzi, trong tay cô có rất nhiều cao thủ với sở trường điều tra thông tin, thời buổi này chỉ cần một sợi cáp mạng có thể dò ra cả tông ti họ hàng.
"Hiểu rồi, việc này để chị lo."
...
Thẩm Kình Vũ ra khỏi sân bay gọi taxi về nhà, di động anh đổ chuông. Anh nhận cuộc gọi, là Tả Phong Duệ.
"Đã có kết quả bình chọn cho Tân Vương rồi, chúc mừng cậu." Tả Phong Duệ khác với Lý Vinh Quang, ông là một người thầy rất biết kiềm chế cảm xúc, một tin vui như vậy được ông thông báo bằng ngữ điệu không mặn không nhạt, giống như đang kể chuyện sáng nay húp hết một bát cháo điểm tâm vậy.
Thẩm Kình Vũ nhìn đồng hồ điện tử trên xe, mới hơn tám rưỡi, anh cũng bình tĩnh đón nhận tin vui như thầy Tả: "Có kết quả sớm thế ạ?"
"Ừm. Trên mạng thì chưa công bố, nhưng kết quả kiểm phiếu thì có rồi, một người bạn cũ của thầy vừa nhắn tin thông báo."
Trong lòng Thẩm Kình Vũ vui như mở cờ. Danh hiệu Tân Vương đã nằm trong tay, điều này có nghĩa là anh đủ tư cách tham gia thi đấu quốc tế! Có điều vui thì vui, kì thực anh không quá bất ngờ--- lời này có chút kiêu ngạo, nhưng Thẩm Kình Vũ không giành danh hiệu này mới là điều khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Tả Phong Duệ gọi đến không chỉ để báo tin vui cho Thẩm Kình Vũ. Ông nói tiếp: "Người nhắn tin cho thầy không phải quan chức nhà nước mà là một phóng viên thể thao, tin tức của anh ta rất linh thông. Thầy đã quen biết anh ta nhiều năm rồi, trừ kết quả bỏ phiếu, anh ta còn muốn thương lượng một việc với thầy."
"Việc gì vậy thầy?"
"Anh ta muốn quay một bộ phim tài liệu về cậu, sẽ có phỏng vấn, quay lại cảnh tập luyện hàng ngày, còn có quá trình chuẩn bị trước khi thi đấu và các trận đấu sau này cậu tham gia. Anh ta hy vọng sẽ có nhiều người hiểu biết về cậu hơn, cũng mong muốn thông qua cậu để thu hút nhiều người quan tâm đến MMA hơn."
Thẩm Kình Vũ kinh ngạc nhắc lại: "Quay phim tài liệu... về em?"
---Danh hiệu Tân Vương không gây bất ngờ cho Thẩm Kình Vũ, thế nhưng tin tức này quả thực nằm ngoài dự đoán của anh.