Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 80




Chiến thuật tâm lý

---

Thẩm Kình Vũ trở lại sàn đấu, tất cả người hâm mộ đều đổ mồ hôi lo lắng thay cho anh.

Hiệp trước Thẩm Kình Vũ đánh rất bị động, nhưng lúc này vẫn còn hai hiệp thi đấu, liệu anh có thể trụ nổi không? Mới đầu đánh hay như vậy, không nên để thua về cuối chứ?

Tống Tuyền ngồi trong phòng livestream cũng căng mắt quan sát, anh ta muốn xem Thẩm Kình Vũ sẽ vượt qua hiệp này như thế nào.

Khi mọi người còn cho rằng Thẩm Kình Vũ sẽ phải chịu tra tấn trong năm phút tiếp theo thì thật ngạc nhiên, ngay khi hiệp bốn bắt đầu, Thẩm Kình Vũ lập tức rũ bỏ phong cách phòng ngự bảo thủ, chủ động vọt tới công kích Từ Lực Cường!

"Ý?" Tống Tuyền kinh ngạc trợn mắt: "Thẩm Kình Vũ chủ động tấn công kìa! Xem ra hiệp ba anh ta cố tình đánh như vậy!"

Ngay cả Từ Lực Cường cũng bất ngờ. Có điều đối với hắn đây là một chuyện tốt, hắn chưa bao giờ sợ đấu giáp lá cà, đối thủ cứ liên tục né và chặn đòn mới khiến hắn cảm thấy khó chịu. Vì thế hắn cố ý buông lỏng hai tay phòng thủ trước mắt, nghênh đón đợt tấn công này của Thẩm Kình Vũ.

"Từ Lực Cường đang buông lỏng phòng ngự." Tống Tuyến hô lên: "Xem ra anh ta đã sẵn sàng combat với Thẩm Kình Vũ!"

Các khán giả từng xem Từ Lực Cường thi đấu trước đây nghe thấy cụm từ "combat" thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh lo cho Thẩm Kình Vũ. Cũng có người bình luận cầu giải thích: "Combat là gì vậy?"

"Nghĩa trên mặt chữ, có nghĩa là hai người đồng thời tấn công."

"Cậu có chơi game không? Nghĩa là như thế này, Từ Lực Cường có tool hack máu nên rất thích combat trực tiếp với người khác, ai hết máu trước người đấy die."

"... Vãi, còn có cả kiểu chơi như vậy?"

"Nếu cậu thích tìm hiểu thì search các video thi đấu trước kia của Từ Lực Cường đi, đánh đúng ác luôn, hai đối thủ vòng trước của anh ta đều phải đổ máu."

"Các cậu nói làm tôi rén quá, không dám xem tiếp..."

Đúng như những gì Tống Tuyền phân tích, Từ Lực Cường quả thực có ý định combat trực diện. Hai tay hắn buông lỏng không thèm phòng thủ, trợn to mắt nhìn hai nắm đấm của Thẩm Kình Vũ, mỗi khi thấy tay Thẩm Kình Vũ rời khỏi gò má, làm động tác chuẩn bị đấm tới, hắn lập tức đáp trả lại bằng một cú đấm.

Nhưng cánh tay hắn lại thiếu một khoảng mới đến đích--- cho dù tốc độ ra đòn của Thẩm Kình Vũ đã chậm lại vì bị mất sức, thế nhưng chiều cao của anh lại không bị ảnh hưởng. Từ Lực Cường bị thiệt về độ dài cánh tay, găng đấm vươn hết cỡ cũng chỉ chạm tới chóp mũi Thẩm Kình Vũ, không làm gì được đối phương.

Hắn đấm hụt hai cú nhưng không hề bực bội, tiếp tục di chuyển bước chân tìm cách áp sát. Thẩm Kình Vũ cũng không thể vĩnh viễn chặn Từ Lực Cường bên ngoài bằng các cú đấm thọc (jab), rốt cuộc khi anh tung ra một cú đấm tay sau (cross) nhắm thẳng vào Từ Lực Cường, cú đấm tay trước của Từ Lực Cường cũng trúng mặt anh.

"A!!!" Các cô gái trên khán đài la hét thất thanh.

Thẩm Kình Vũ cảm thấy đau rát bên má trái, có điều khi thi đấu, lượng adrenalin tăng lên rất cao nên khả năng chịu đau cũng tăng lên, cú đấm vừa rồi không hề ảnh hưởng tới nhịp tấn công của anh, Thẩm Kình Vũ tiếp tục tung ra một cú đá quét tầm trung nhắm vào phần bụng trái của đối thủ, lúc này Từ Lực Cường trúng đòn mới buộc phải lui về sau!

Tâm trạng uể oải của khán giả khi hiệp ba mới bắt đầu lúc này lại được đẩy lên cao sau khi chứng kiến màn combat vừa rồi, ai cũng nín thở theo dõi, thậm chí không dám chớp mắt, có người còn căng thẳng đến mức nhắm tịt mắt.

Không có gì phải nghi ngờ, khi thi đấu võ tổng hợp, trình độ Thẩm Kình Vũ rõ ràng trên cơ Từ Lực Cường, chỉ cần anh sẵn sàng nghênh chiến, Từ Lực Cường lập tức rơi vào thế hạ phong. Nhưng hắn lại lì như một con "tiểu cường", không quản trúng bao nhiêu đòn cũng không hề nhíu mày, tiếp tục xông lên một cách dũng mãnh.

Đấm móc trái, đấm móc phải, đấm tay sau, đấm tay trước,... Thẩm Kình Vũ ra đòn vừa nhanh vừa mạnh, chỉ một lát sau đã đánh cho Từ Lực Cường mặt mũi bầm dập. Đương nhiên anh cũng phải trả giá, cũng trúng kha khá đòn đáp trả. Thẩm Kình Vũ không lì đòn bằng Từ Lực Cường, thế nhưng anh không hề hèn nhát mà cố gắng dùng các bộ phận như trán, gò má để hứng đòn vì những nơi này không tạo ra chấn thương mạnh, đồng thời tận lực ra đòn nhắm vào vùng tam giác chết trên mặt đối thủ và vị trí của gan, tranh thủ tạo ra ưu thế cho bản thân.

Kéo dài tới bây giờ, trận đấu đã không đơn thuần chỉ là so kĩ thuật mà còn là cuộc đua về ý chí và nghị lực của hai võ sĩ.

Không khí dưới khán đài căng thẳng cực độ, ai cũng ngồi cứng trên ghế không dám phân tâm.

Mà khán giả trong phòng livestream thì ngược lại, bọn họ điên cuồng múa phím gửi bình luận để làm giảm sự hồi hộp của mình.

"Trời ơi bọn họ đều là quái vật sao? Nếu tôi mà đứng trong lồng thì lúc này chắc đã quỳ xuống xin tha rồi..."

"Ban đầu tôi cảm thấy Từ Lực Cường đánh hơi gà, thế nhưng cậu ta trụ được tới lúc này khiến tôi sinh ra vài phần nể phục, tố chất tâm lý phải rất vững mới có thể đánh như vậy!"

"Cứu tôi với, bỗng dưng muốn khóc..."

"Khâm phục Từ Lực Cường +1, Thẩm Kình Vũ cũng rất lợi hại, đối mặt với một Từ Lực Cường gan lì như vậy mà anh ta không hề nao núng, các đối thủ vòng trước đến tầm này là sụp rồi..."

"Khỏe vãi... Thật sự quá trâu..."

Trận đấu diễn ra tới phút này, trong phòng live tựa hồ không còn một bình luận toxic nào nữa, không còn ai dám bình phẩm và khinh thường hai võ sĩ trên đài, thậm chí những người ban đầu chê bai năng lực của Từ Lực Cường lúc này cũng tắt đài. Ngược lại, theo dõi Từ Lực Cường liên tục trúng đòn lại khiến rất nhiều người nảy sinh vài phần tôn trọng đối với võ sĩ này.

Từ Lực Cường như nam chính trong anime Nhật Bản, khuôn mặt bị đánh đến xung huyết, ngã xuống lại bò dậy. Cho dù phong cách chiến đấu này có hơi nhạt, nhưng tinh thần bất khuất của hắn cũng đủ làm khán giả xúc động.

Còn Thẩm Kình Vũ, từ khi tái xuất tới nay, đây là trận đấu hấp dẫn nhất của anh. Anh liên tục ra hết đòn này tới đòn khác, từng cú đấm cú đá kết hợp mượt mà, động tác của Thẩm Kình Vũ không chỉ đẹp mắt mà những vết xanh tím trên đùi Từ Lực Cường cũng đủ để chứng minh lực chân khủng khiếp của anh. Trong làn đạn comment trên màn hình phát trực tiếp, có fan thậm chí còn thống kê số lần ra đòn của Thẩm Kình Vũ, tới hiệp thứ tư này, anh đã tung ra tổng cộng hơn hai trăm cú đấm và hơn hai mươi cú đá!

Sự tiêu hao thể lực lớn như vậy, cho dù Thẩm Kình Vũ đã gần kiệt sức nhưng anh vẫn không hề chùn bước, anh vẫn tìm mọi cách khống chế tiết tấu trận đấu, ép đến giọt mồ hôi cuối cùng. Một võ sĩ nghị lực tới mức này sao có thể không khâm phục?

Nhưng trên lôi đài, chỉ có Thẩm Kình Vũ biết rằng mình đang đuối dần. Vốn anh vẫn có chút coi thường Từ Lực Cường, điểm đáng sợ ở đối thủ này không phải chỉ nằm ở khả năng chịu đòn đau, mà còn nằm ở thể lực dồi dào của hắn. Đánh tới lúc này, Từ Lực Cường thậm chí còn chưa thở dốc mà Thẩm Kình Vũ đã cảm thấy tức ngực khó thở, anh nhịn không được mà oán thầm trong lòng--- tên này có phải con người hay không vậy? Tang thi trong tiểu thuyết mạt thế cũng chỉ đến mức này thôi chứ?

Bất đắc dĩ, Thẩm Kình Vũ phải kéo giãn khoảng cách, chủ động lùi về sát rìa lồng. Điều khiến anh nhẹ nhõm đó là Từ Lực Cường không đuổi theo--- có thể nhận thấy hắn chỉ cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà thôi, kì thực Từ Lực Cường cũng sắp hết mana rồi.

Hai người chậm rãi di chuyển vờn quanh đối thủ, cố gắng tranh thủ vài giây ít ỏi để hồi phục phần nào thể lực.

"Vũ ca cố lên!" Có fan bên ngoài nhịn không được hô lên.

Thẩm Kình Vũ hơi nâng mắt nhìn thoáng qua khán đài, không rõ người vừa cổ vũ cho anh là ai, nhưng trùng hợp là ánh mắt anh lại quét về phía chỗ ngồi của Hứa Ưng.

Từ khi bước lên đài võ, anh không hề liếc nhìn Hứa Ưng lấy một cái. Không khí căng thẳng trên đài võ khiến anh không thể phân tâm. Nhưng lúc này tiết tấu đang chậm lại, trong đầu anh không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

--- Anh đã phá hủy tiền đồ của người kia, cũng phải trả giá bằng năm năm rời khỏi đài võ. Hiện giờ hắn ta xuất hiện ở đây là vì lý do gì? Năm năm cũng trôi qua rồi, hắn vẫn chưa thể bình tâm trở lại ư?

Thẩm Kình Vũ không thể sắp xếp những suy nghĩ lung tung này, nhưng anh cũng không để bộ não đi sâu vào mớ hỗn độn ấy--- đứng trên đài võ nhớ lại chuyện xưa sau đó công lực trỗi dậy, vùng lên quật ngã đối thủ chỉ là tình tiết trong phim mà thôi. Trong những trận đấu ngoài đời thực, phân tâm là điều tối kị!

Mà Từ Lực Cường nhận ra ánh mắt lơ đãng của Thẩm Kình Vũ, hắn lập tức bắt lấy cơ hội này xông lên.

Khoảng cách lại bị kéo gần, Thẩm Kình Vũ gằn một câu bất đắc đĩ: "Cậu không mệt à?"

"Mệt á? Đánh mười hiệp nữa cũng không xi nhê gì!" Từ Lực Cường bật ngón tay cái sau đó xoay bàn tay chỉ xuống đất: "Thôi đầu hàng đi, nếu không tôi đánh cho thua bẽ mặt!"

Trong lúc thi đấu thả ra những câu khiêu khích cũng là một loại đòn tâm lý. Đương nhiên Từ Lực Cường nào còn sức để đấu thêm mười hiệp, cũng không phải lực chân của Thẩm Kình Vũ chưa đủ mạnh. Nhưng trong lúc thi đấu ai cũng phải vượt qua giới hạn của bản thân, chẳng ai còn sức để nói những lời vô nghĩa, bởi vậy mỗi câu thốt ra đều mang theo mục đích gì đó.

Kiểu võ sĩ máu trâu như Từ Lực Cường này, thông thường về cuối trận hắn sẽ cố ý buông bỏ phòng ngự, cố tỏ ra mình không hề bị ảnh hưởng gì suốt trận đấu, sau đó thả thêm vài lời khinh bỉ để kích thích đối thủ, như vậy có thể dễ dàng phá vỡ phòng tuyến tâm lý.

Cuộc "trò chuyện" trên đài võ, trừ hai võ sĩ, trọng tài và những khán giả tai cực thính ngồi hàng đầu thì hầu như không có ai nghe thấy. Có điều camera quay được cảnh Từ Lực Cường ra hiệu bằng tay và mấp máy môi, Tống Tuyền với kinh nghiệm lâu năm trong nghề bình luận không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay Thẩm Kình Vũ: "Vừa rồi chúng ta thấy Từ Lực Cường đã làm động tác khiêu khích Thẩm Kình Vũ, anh ta hẳn là đang tấn công bằng đòn tâm lý. Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy sức chịu đựng của Thẩm Kình Vũ đã đến cực hạn rồi, không biết anh ta có bị ảnh hưởng hay không..."

Phòng tuyến tâm lý của Thẩm Kình Vũ sẽ sụp đổ sao?

Rất nhiều người mất niềm tin vào Thẩm Kình Vũ, không phải vì cảm thấy anh yếu kém, mà là vì tình thế trận đấu căng thẳng như vậy, đến một số khán giả tâm lý yếu còn cảm thấy suy sụp, đừng nói là đương sự đang bị nhốt trong lồng bát giác kia.

Lúc này có lẽ một số người đã đoán đúng.

Thẩm Kình Vũ quả thực bị đả kích bởi câu nói của Từ Lực Cường, anh có vẻ tuyệt vọng đến mức không nghênh chiến nữa mà chạy vòng quanh hàng rào lồng sắt, tìm cách tránh né đối thủ. Như một ngọn đèn sắp cạn dầu, thậm chí Thẩm Kình Vũ còn hạ hai tay không buồn phòng thủ, chạy trốn ở trên đài võ. Từ Lực Cường không chút hoang mang bám sát sau lưng anh. Cảnh tượng lúc này như diều hâu sắp sà xuống cắp gà con.

Tiêu rồi! Lý Vinh Quang chột dạ. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua ông chứng kiến cảnh Thẩm Kình Vũ bị dồn ép tới mức buông thõng hai tay, trận này e là anh không chỉ thua, mà còn thua một cách nhục nhã.

Tả Phong Duệ đứng bên rìa lồng bát giác cũng lo lắng đến mức hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ông không ngừng liếc nhìn đồng hồ đếm giờ, chỉ mong hiệp bốn mau chóng kết thúc để Thẩm Kình Vũ được tranh thủ nghỉ thêm một phút.

"Haizzz...." Tống Tuyền thở dài vào micro, không đành lòng tường thuật lại cảnh võ sĩ bị dồn vào đường cùng như lúc này.

Thẩm Kình Vũ chạy dọc biên một đoạn vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi sát sao của Từ Lực Cường. Mà trọng tài đứng giữa đài võ lúc này âm thầm bước về phía Thẩm Kình Vũ, nếu anh còn tiếp tục chạy trốn ông buộc phải phạt cảnh cáo vì thi đấu tiêu cực.

Có lẽ nhận ra ý đồ trọng tài, hoặc là không còn sức trốn chạy, Thẩm Kình Vũ rốt cuộc giảm tốc độ chạy, xoay người đối mặt với Từ Lực Cường.

Từ Lực Cường ưỡn thẳng lưng, nghênh ngang áp sát Thẩm Kình Vũ, không hề nể tình mà dùng thái độ kiêu căng tiếp tục kích thích phòng tuyến tâm lý đã sắp sụp đổ của anh.

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy 2m, Thẩm Kình Vũ bỗng dồn trọng tâm về trước, lưng bụng phát lực, toàn thân xoay chuyển nhanh chóng như một con quay, chân sau vung mạnh lên cao đá trúng một bên mặt đối thủ.

Khán giả thậm chí còn không kịp ồ lên, Từ Lực Cường cũng không kịp kinh ngạc, trong chớp mắt hắn đã ngã sấp xuống đất!

"Cá sấu vẫy đuổi?!?" Tống Tuyền hét đến lạc giọng.

Cú ngã này của Từ Lực Cường không phải do choáng mà là do lực chân của Thẩm Kình Vũ quá mạnh. Hắn không hề đề phòng nên khi dính đòn lập tức ngã sõng soài. Trọng tài xông tới phát hiện Từ Lực Cường chưa rơi vào trạng thái toàn thân cứng ngắc nên quyết định chưa thổi còi kết thúc.

Một đòn đá này tuy chưa thể K.O nhưng cũng đủ khiến Từ Lực Cường choáng tới mức không thể lập tức đứng dậy. Trước khi hắn kịp hoàn hồn, Thẩm Kình Vũ đã nhào tới choàng một tay qua cổ hắn từ phía sau.

Từ Lực Cường nhận ra đòn siết cổ (rear naked choke) của Thẩm Kình Vũ, hắn giãy dụa hòng thoát ra nhưng tư thế ngã sấp của hắn đem lại rất nhiều lợi thế cho Thẩm Kình Vũ, hơn nữa tay chân hắn đã không còn chút sức lực nào, chỉ một lát sau Thẩm Kình Vũ đã thiết lập xong tư thế siết cổ.



Rear naked choke là một đòn cực kì hiểm, một khi thiết lập xong, chỉ trong vòng mười giây động mạch cảnh sẽ bị tắc nghẽn khiến người bị siết cổ ngất xỉu. Cho dù Từ Lực Cường là vua lì đòn thì cũng không thể chịu đựng tình trạng não thiếu oxi. Thời điểm nhận thấy đã không còn đường thoát thân, Từ Lực Cường đành phải buông xuôi.

Hết hy vọng rồi...

Từ Lực Cường vỗ vỗ cánh tay đang khóa cổ mình--- đây là động tác đầu hàng.

"Tuýt---!" Trọng tài lập tức thổi cỏi. Tapout, trận đấu kết thúc!

"A a a a a! Thắng rồi, thắng rồi!" Lúc này khán giả trong nhà thi đấu mới kịp phản ứng lại, cả khán đài sôi sục như một nồi nước nóng trên bếp.

"Đm đm đm!" Tống Tuyền làm bình luận viên MMA nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta kích động đến rối loạn ngôn ngữ, một lần nữa hét lạc giọng: "Thẩm Kình Vũ thắng rồi, Thẩm Kình Vũ vậy mà đã giành chiến thắng! Trận này quá hay! Đây là lần đầu tiên tôi xem một trận đấu kịch tính đến phút chót như vậy, quá hay, quá tuyệt vời!"

Ngay khi mọi người nghĩ rằng Thẩm Kình Vũ đã đầu hàng, anh lại xoay chuyển tình thế một cách kì diệu, phản công đánh bại đối thủ, đây giống như một kịch bản phim điện ảnh!

Thẩm Kình Vũ đứng lên khỏi sàn thi đấu, chìa tay về phía Từ Lực Cường. Ánh mắt Từ Lực Cường nhìn bàn tay anh đầy phức tạp, hắn ngẩng đầu nhìn anh, sau đó vẫn quyết định nắm lấy tay Thẩm Kình Vũ. Thẩm Kình Vũ trợ lực kéo hắn đứng dậy, bọn họ choàng vai ôm nhau một cái.

"Chúc mừng anh." Từ Lực Cường ủ rũ nói.

Thẩm Kình Vũ vỗ vai an ủi đối thủ.

Nhóm nhân viên y tế lập tức có mặt trên đài võ, bắt đầu xử lý vết thương cho hai võ sĩ. Đoàn đội và huấn luyện viên của mỗi người cũng kéo vào lồng xem gà chiến nhà mình thế nào.

"Cậu cũng biết diễn phết nhỉ?" Tả Phong Duệ vừa mừng vừa sợ, ông nâng mặt Thẩm Kình Vũ lên kiểm tra thương tích: "Tôi còn suýt bị cậu lừa, tưởng cậu thật sự bỏ cuộc rồi."

Thẩm Kình Vũ kiệt sức nằm dưới sàn thở dốc, anh mệt đến mức không muốn động đậy ngón tay: "Cũng phải đến lúc đấy em mới nghĩ ra cách này."

Người xem trong phòng livestream đã bị hạn chế tầm nhìn, giờ phút này chưa ai hồi phục tinh thần, tất cả bình luận bay trên màn hình đều là dấu hỏi chấm. Không phải Thẩm Kình Vũ đã cạn kiệt thể lực rồi sao? Làm thế nào anh ta có thể tung ra một cú đá lật ngược tình thế vậy? Mà Tống Tuyền đã suy nghĩ cẩn thận--- chẳng có kịch bản phim điện ảnh nào ở đây hết, nếu thực sự có cũng là do Thẩm Kình Vũ tự viết!

"Đây là chiến thuật tâm lý! Rất thông minh!" Tống Tuyền bật ra lời khen một cách kích động: "Vừa rồi Thẩm Kình Vũ giả vờ kiệt sức để khiến đối thủ chủ quan và buông lỏng phòng ngự, sau đó anh ta tung đòn Cá sấu vẫy đuôi cực chuẩn! Nếu tôi nhớ không nhầm, trước kia biệt danh của Thẩm Kình Vũ là Cá Sấu, đây là tuyệt chiêu sở trường của anh ta!"

MMA chưa bao giờ chỉ là sự cạnh tranh về tố chất thân thể, khi kĩ thuật đã đạt tới một trình độ nhất định, ý thức sẽ trở nên quan trọng hơn. Sự kịch tính trong các trận đấu được thể hiện qua tư duy của võ sĩ, không thể không nói, Thẩm Kình Vũ đã thi đấu rất ngoạn mục!

Đương nhiên Thẩm Kình Vũ cũng thực sự mệt mỏi, không hoàn toàn chỉ là giả vờ. Thời điểm bị Từ Lực Cường tiến hành các đòn áp bức tâm lý, Thẩm Kình Vũ bỗng nảy ra ý định tương kế tựu kế, giả vờ bỏ chạy để đánh lừa Từ Lực Cường, làm hắn mất cảnh giác, sau đó triển khai đợt tấn công kết liễu.

"Thật đáng tiếc cho Từ Lực Cường..." Tống Tuyền có chút ngậm ngùi thay cho một nhân tài, đồng thời cũng xúc động vì chiến thắng của Thẩm Kình Vũ: "Chúc mừng Thẩm Kình Vũ đã giành chiến thắng chung cuộc!"

Sau khi các nhân viên y tế cầm máu tạm thời cho hai võ sĩ, MC và trọng tài cùng nhau bước vào giữa đài võ, Từ Lực Cường và Thẩm Kình Vũ chia nhau đứng hai bên.

Trọng tài nắm cổ tay hai người, sau một hồi trống dồn dập, trọng tài giơ cao tay của Thẩm Kình Vũ, MC cũng dõng dạc tuyên bố vào micro: "Cặp đấu thứ tám trong ngày hôm nay, Thẩm Kình Vũ chiến thắng!"

Tiếng hoan hô rền vang như sấm, kéo dài mãi không thôi!

"Toàn bộ các trận đấu tối nay đều đã tìm ra người thắng cuộc, nhưng xin các quý vị đừng vội ra về vì vẫn còn một thủ tục cần sự trợ giúp của mọi người!" MC cười nói: "Trên màn hình lúc này là tên của tám võ sĩ thắng cuộc tối nay, kính mời các quý vị khán giả cầm phiếu lên và viết tên của một võ sĩ mà quý vị đánh giá cao nhất, sau đó thả vào hòm phiếu mà chúng tôi đã chuẩn bị ở đây. Danh hiệu Tân Vương năm nay sẽ được trao cho người có số phiếu bầu cao nhất!"

Lý Niên phấn khởi cầm bút, không chút do dự mà viết tên Thẩm Kình Vũ lên tấm phiếu của mình, sau đó đưa bút cho Lý Vinh Quang: "Bố, mau bỏ phiếu bình chọn cho Vũ ca!"

Cách chỗ ngồi của bọn họ không xa, Hứa Ưng nhìn chằm chằm tấm phiếu trắng trên tay mình một lát, cầm lấy bút, cẩn thận viết xuống một cái tên.