Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 62




Hiện giờ anh chỉ dành tâm tư cho những điều xứng đáng, đã ghét bỏ sẽ không để vào mắt

---

Cho dù Kỷ Cẩm không thích cái tên Thẩm Đại Mao này, nhưng đã thống nhất con mèo đầu tiên sẽ do Thẩm Kình Vũ đặt tên nên cậu buộc phải thừa nhận.

Buổi tối, Kỷ Cẩm bắt đầu viết nhật kí theo lời dặn của bác sĩ.

Cậu nghiến răng nghiến lợi viết: 

[Mao Mao à (cái tên quỷ gì không biết, thật sự là uổng công suy nghĩ!), từ nay về sau con sẽ là người nhà của cha và Thẩm Tiểu Ngư. Tuy rằng cha đã hứa sẽ mua những món đồ đắt nhất cho con, sẽ cho con ăn loại hạt cao cấp nhất, thế nhưng ngay cả một cái tên tử tể cha cũng không thể đặt cho con...

Cha rất xin lỗi con---!]

...

Vài ngày sau Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm cùng sắp xếp hành lý.

Thẩm Kình Vũ chỉ mang một cái balo, chưa đến vài phút đã soạn đồ xong, sau đó anh chuyển sang giúp Kỷ Cẩm. Hành lý của Kỷ Cẩm khá nhiều, cậu phải sử dụng một cái vali.

Thẩm Kình Vũ giúp Kỷ Cẩm gấp gọn quần áo, đi tới mở nắp chiếc vali, chỉ thấy một cục lông màu vàng trắng đang cuộn mình làm ổ bên trong. Anh ngạc nhiên bế Đại Mao lên, vỗ nhẹ vào mông nó: "Đại Mao, đi ra chỗ khác chơi nhé." Dỗ mèo con xong, Thẩm Kình Vũ tiếp tục sắp xếp đồ giúp Kỷ Cẩm.

Một lát sau, Kỷ Cẩm soạn xong đồ makeup bước ra lại thấy Thẩm Đại Mao ngồi cuộn đuôi bên trong chiếc vali rỗng. Cậu cũng ôm bé mèo lên.

Chiếc vali rất cho sức hút đối với Thẩm Đại Mao, mỗi khi thả nó xuống đất, nó sẽ lập tức nhảy bổ vào trong. Hai người lớn không thể đấu trí đấu dũng với Thẩm Đại Mao, tốc độ thu thập hành lý bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Sau một hồi thi gan, Thẩm Kình Vũ chợt nảy ra sáng kiến, anh nhanh chóng tìm một chiếc hộp các-tông đựng bưu phẩm mới nhận, đặt sang bên cạnh chiếc vali. Thẩm Đại Mao phát hiện ra đồ chơi mới, lập tức mon men bò vào khám phá.

Không còn bị quấy rầy bởi đồng chí Đại Mao, Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm rất nhanh đã soạn xong vali. Thẩm Kình Vũ ngồi xuống sofa, Kỷ Cẩm bế mèo tới rồi ngồi vào lòng anh.

Kỷ Cẩm vuốt cái bụng nhỏ mềm của Đại Mao, có chút lo lắng dặn dò Thẩm Kình Vũ: "Anh đi thi đấu nhớ phải cẩn thận, đừng để bị thương đấy."

Thẩm Kình Vũ cười nói: "Tôi sẽ cẩn thận mà."

Anh lại vuốt tóc Kỷ Cẩm, hỏi: "Tình hình này chạy show sẽ không sao chứ?"

Kỷ Cẩm nói: "Chỉ cần hát một bài thôi, không có vấn đề gì đâu."

Ngày mai Thẩm Kình Vũ sẽ khởi hành đi Giang Tô thi đấu, còn Kỷ Cẩm bay tới Trùng Khánh biểu diễn. Có điều Thẩm Kình Vũ sẽ đi và về trong ngày, còn Kỷ Cẩm phải ở lại một đêm.

Trước tiên Thẩm Kình Vũ dặn dò Kỷ Cẩm vài câu, nhắc cậu không nên cố quá, cảm thấy không khỏe phải lập tức báo cho nhân viên công tác. Sau đó anh dùng ngón tay điểm lên trán Thẩm Đại Mao, tiếp tục dặn dò: "Ngày mai cả cha và ba đều đi vắng, con ngoan ngoãn đợi ở nhà, không được gây chuyện nghe chưa?"

Thẩm Đại Mao đáp lại bằng hai tiếng "meo meo" non nớt.

Mèo con cuộn tròn trong lòng Kỷ Cẩm, Kỷ Cẩm lại cuộn tròn trong lòng Thẩm Kình Vũ. Kỷ Cẩm chợt có loại cảm giác bừng tỉnh sau cơn mê, thì ra đây chính là cuộc sống.

---cái gọi là hạnh phúc, có lẽ cũng giản đơn vậy mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, hai người đổ đầy thức ăn và nước uống vào máy chăm sóc mèo, sau đó cùng nhau xuất phát.

...

Thẩm Kình Vũ và Tả Phong Duệ ngồi xe khách tới Giang Tô, ban tổ chức giải đấu điều một người quản lý họ Vương tới tiếp đón.

Quản lý Vương vừa nhìn thấy Thẩm Kình Vũ lập tức lộ ra nụ cười nhiệt tình: "Ai da Tiểu Thẩm, chiều nay có nhiều fan của cậu đến cổ vũ lắm đấy, nhớ thể hiện cho tốt."

Thẩm Kình Vũ mờ mịt đáp lời: "Fan của cháu?"

"Đúng vậy. Các bạn ấy lập thành một nhóm đến mua vé mà, cậu không biết à?"

Thẩm Kình Vũ và Tả Phong Duệ bốn mắt nhìn nhau, quả thực không biết gì về chuyện này.

Quản lý Vương thấy vậy cũng không biết nói gì hơn, chỉ cười cười: "Chúng ta đi ăn trưa trước nhé. Chiều nay tới nhà thi đấu cậu sẽ biết."

Ăn xong cơm trưa, Thẩm Kình Vũ phối hợp với phía ban tổ chức hoàn thành một số thủ tục, lúc này đã không còn sớm. Bốn giờ chiều giải đấu sẽ chính thức khai mạc, tổng cộng có bảy cặp đấu, Thẩm Kình Vũ là cặp thi đấu thứ năm.

Trong lúc đợi đến giờ lên đài võ, Thẩm Kình Vũ tranh thủ nhắn cho Kỷ Cẩm một cái tin, hỏi cậu đang làm gì. Có lẽ Kỷ Cẩm đang diễn tập nên không hồi âm ngay lập tức. Khi cặp đấu thứ ba bắt đầu tỉ thí, Thẩm Kình Vũ liền cất điện thoại, đứng lên khởi động.

Không bao lâu sau đã đến lượt anh.

Tả Phong Duệ và Thẩm Kình Vũ vừa bước ra khỏi hậu trường, trên khán đài lập tức có tiếng hò hét chói tai: "A a a a a a! THẨM KÌNH VŨ!"

Hai thầy trò có chút bất ngờ nhìn về phía cổ động viên. Các trận đấu MMA thường sẽ thu hút người xem là đàn ông, nhưng hôm nay rất đông các cô gái trẻ tuổi ngồi kín một khu trên khán đài, có người còn cầm bảng điện tử chạy tên Thẩm Kình Vũ, ai cũng gọi tên anh một cách phấn khích.

Tả Phong Duệ kinh ngạc: "Đây là bạn bè cậu sao?"

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Không quen biết ạ."

--- Sau khi MV được phát hành, Thẩm Kình Vũ có một thời nổi tiếng trên mạng, một số người lập thành nhóm fan để tiện giao lưu. Các cô cũng điều tra được thân phận võ sĩ MMA của anh, tuy nhiên Thẩm Kình Vũ không hay lên mạng nên không biết. Trận đấu tháng trước là do ban tổ chức bán vé quá nhanh, nhóm fan của anh không kịp tổ chức đi xem nên đành bỏ lỡ. Nhưng trận đấu lần này các cô nắm được thông tin từ rất sớm, mấy chục fan hâm mộ đã cùng nhau mua vé tới đây cổ vũ Thẩm Kình Vũ.

Có một nhóm người tới đây cổ động, đây là một sự khích lệ rất lớn đối với Thẩm Kình Vũ. Anh giơ tay vẫy chào bọn họ sau đó nhảy lên đài võ.

Hôm nay đối thủ của Thẩm Kình Vũ cũng là một võ sĩ thiên về đấu đứng, cũng xuất thân từ vận động viên Muay Thái, hắn tên là Dương Cường. Hắn ta rất hiếu thắng, nghe thấy những tràng vỗ tay và tiếng reo hò dành cho Thẩm Kình Vũ, vừa nhảy lên đài võ hắn đã sầm mặt tỏ ra khó chịu.

Hai người đeo găng và ngậm miếng bảo hộ răng sau đó bước vào giữa sàn đấu, trọng tài đứng giữa làm động tác ngăn cách, trận đấu sắp bắt đầu.

"Tiểu bạch kiểm." Dương Cường buông lời khiêu khích, thái độ coi thường đối thủ: "Lát nữa tao đấm cho tím mặt, mấy cô ả dưới kia còn hét to nữa."

Trước trận đấu có rất nhiều người thích dọa dẫm đối thủ, Thẩm Kình Vũ chỉ coi đó là chiến thuật tâm lý, anh cười cười tựa hồ không để trong lòng.

"Reng reng reng!" Tiếng chuông vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu!

Thẩm Kình Vũ vươn cánh tay ra, muốn chạm găng chào hỏi theo đúng nghi thức. Thế nhưng Dương Cường không hề tôn trọng đối thủ, hắn xông lên tung ra một cú đấm tay thuận (cross) vô cùng tàn nhẫn, nhắm thẳng vào mặt Thẩm Kình Vũ.

"A!" Trên khán đài lập tức có người hét lên, khắp nơi xôn xao. Ngay sau đó, không chỉ có nhóm fan nữ của Thẩm Kình Vũ mà toàn bộ hội trường đều la ó xuýt xoa!

Ngay cả trọng tài đứng trên đài võ cũng kinh ngạc, nhưng không có tiếng còi nào cất lên--- nghi thức chạm găng trước trận đấu chỉ là luật ngầm, tất cả các môn phái võ thuật, tất cả các võ sĩ trên thế giới đều tự giác tuân thủ. Nhưng chung quy nó không được coi là luật chính thức, vì thế nếu có người không làm theo, đương nhiên sẽ bị khán giả la ó bất mãn, thế nhưng không tính là phạm quy.

Tiếc rằng Dương Cường đã vứt hết danh dự để đánh lén một cú, thế nhưng hắn lại đấm trượt! Từ khi bước lên đài võ Thẩm Kình Vũ luôn duy trì sự cảnh giác cao độ, khi Dương Cường nhảy lên một bước anh đã có đề phòng, phản xạ nhanh nghiêng người né tránh.

Dương Cường tung ra một cú đấm không trúng đích, trên mặt lộ rõ vẻ cay cú, chân không hề dừng bước mà tiếp tục tranh thủ ưu thế ra đòn trước, bắt đầu tiến công liên tục!

Thẩm Kình Vũ lạnh lùng đánh giá đối thủ lần này. Thực lòng mà nói, ban đầu anh không quá đặt nặng trận đấu lần này, anh biết rõ những giải đấu với quy mô này rất khó xuất hiện những đối thủ mạnh, thậm chỉ Tả Phong Duệ cũng không dặn dò hay phân tích gì trước trận đấu.

Vốn sẽ nắm chắc phần thắng, Thẩm Kình Vũ chỉ muốn cọ xát lấy chút thành tích, thuận tiện cung cấp thêm tư liệu cho các chuyên gia phân tích trong câu lạc bộ. Nhưng lúc này đây, đối thủ họ Dương này đã kích thích adrenaline trong máu anh.

Dương Cường tiếp tục áp sát, tung ra một cú đấm thẳng tay sau (straight) kết hợp với một cú móc ngược (uppercut), Thẩm Kình Vũ hơi ngả ra sau né đòn, sau đó căn một góc hiểm nhưng rất tinh chuẩn, đá trúng phần đầu gối trong của Dương Cường!

Mặt Dương Cường biến sắc, hắn đau đớn hô lên một tiếng, cơ thể hơi mất trọng tâm, lập tức lảo đảo lùi về!

"Woah!"

"Hạ hắn đi, K.O hắn!..."

Tình thế trên đài võ biến chuyển, dưới đài võ không còn tiếng la ó mắng chửi, thay vào đó là tiếng hò reo ủng hộ Thẩm Kình Vũ--- hàng trăm trận mới có một võ sĩ thiếu tôn trọng đối thủ như Dương Cường, bởi vậy chưa đầy năm giây hắn đã thu về một đống antifan. Trừ vài người thân và bạn bè, còn lại toàn bộ khán giả đều nghiêng về phía Thẩm Kình Vũ, ai cũng mong anh sẽ xử đẹp gã tiểu nhân đánh lén kia.

Lùi về sát rìa, Dương Cường cố nén cơn đau ở bắp chân, trụ vững trở lại. Thẩm Kình Vũ chậm rãi tiến lên, sợ anh sẽ thừa dịp hắn còn chưa hoàn hồn mà tấn công tiếp, Dương Cường nghiến răng chịu đau, bắt đầu đấm đá loạn xạ muốn lấy công làm thủ.

Hắn vừa nhào tới, Thẩm Kình Vũ bình tĩnh đấm thọc (jab) trúng mặt hắn. Khi Dương Cường lấy lại tinh thần tiếp tục xông lên lần thứ hai, hắn lại ăn một cú đấm thọc, lúc này hắn đã hơi xây xẩm mặt mày.

---đấm thọc (jab) là đòn đấm tay trước với lực độ nhẹ nhưng cần tốc độ ra đòn nhanh, chủ yếu dùng để thăm dò, là đòn mồi khiêu khích, làm nhiễu tiết tấu tấn công của đối phương và khống chế khoảng cách. Với cánh tay dài, thân người cao ráo và động tác nhanh nhẹn, một số võ sĩ chỉ cần dùng cú jab cũng có thể khiến đối phương hoa mắt chóng mặt. Phong cách tấn công này không có tính sát thương cao nhưng có tính vũ nhục mạnh, Thẩm Kình Vũ rất ít khi sử dụng, chính là hôm nay anh muốn đánh theo cách này.

Khán giả bên dưới mỗi khi thấy Dương Cường tấn công thì xôn xao la ó, thấy Thẩm Kình Vũ ra đòn lại hoan hô ủng hộ. Nhưng những cú đấm của Thẩm Kình Vũ vừa nhanh vừa bất ngờ, khán giả không thể bắt kịp tiết tấu. Tiếng la ó bắt đầu giảm dần sau đó biến mất, chỉ khi nào Thẩm Kình Vũ tung quyền, bọn họ mới ồ lên cổ vũ.

Tả Phong Duệ đứng bên rìa đài võ, thấy vậy vừa buồn cười vừa lắc đầu bất đắc dĩ.

Chênh lệch thực lực giữa hai bên rất lớn, Thẩm Kình Vũ có thể kết thúc trận đấu từ lâu, nhưng anh lại biến nó thành trò chơi mèo vờn chuột. Có điều thật lòng mà nói, đánh như vậy mới hả dạ--- loại người không có tinh thần thượng võ như Dương Cường thật sự khiến người ta chán ghét.

Chớp mắt đã bốn phút trôi qua, Dương Cường đã ăn đấm đến choáng váng, toàn thân rã rời. Thấy hiệp một sắp kết thúc, Tả Phong Duệ cho rằng Thẩm Kình Vũ còn muốn dạy dỗ đối phương thêm hiệp hai, thế nhưng ngay trước khi trọng tài thổi còi kết thúc hiệp, cú đấm móc dưới (uppercut) cực mạnh của Thẩm Kình Vũ đã trúng cằm Dương Cường---

Rầm--- Dương Cường đổ ập xuống sàn.

Tuýt--- tiếng còi trọng tài đã vang lên.

TKO, trận đấu kết thúc!

*K.O (Knock Out): là trường hợp võ sĩ bị đánh đến bất tỉnh.

*T.K.O (Technical Knock Out): võ sĩ vẫn còn tỉnh táo nhưng trọng tài cho rằng anh ta không có khả năng tự vệ, có thể do chấn thương hoặc do liên tục chịu đòn mà không thể phản công.

"WOAHHH---" Tiếng hò hét rầm rầm vang lên, tiếng hô các fan nữ ngày càng trở nên chói tai, mỗi đợt hoan hô lại nâng lên một tông, ánh đèn điện trong hội trường chớp nháy liên tục.

Trọng tài đỡ Dương Cường đã ăn đấm đến nhũn người đứng dậy, Thẩm Kình Vũ tiếp tục vươn cánh tay tới trước mặt hắn. Dương Cường mặt mũi xám ngắt, nhìn chằm chằm cánh tay của đối thủ, sau đó xoay mặt đi, vẫn tỏ thái độ khinh thường như trước trận đấu.

Thẩm Kình Vũ cực kì phóng khoáng thu cánh tay về, trên mặt không có một tia giận dữ nào.

Dương Cường không chờ trọng tài tuyên bố kết quả, uể oải rời khỏi đài võ. Trọng tài giơ cao cánh tay của Thẩm Kình Vũ, anh là người chiến thắng!

Trong tiếng hô hào vang dội, Thẩm Kình Vũ nhảy xuống quay trở lại bên cạnh Tả Phong Duệ.

"Tôi còn nghĩ cậu định dày vò hắn thêm hai hiệp." Tả Phong Duệ đưa khăn mặt cho Thẩm Kình Vũ: "Sao nghỉ sớm thế?"

Thẩm Kình Vũ lau mồ hôi: "Phải về sớm cho mèo ăn thầy ạ, không thể lãng phí thời gian." Hiện giờ anh chỉ dành tâm tư cho những điều xứng đáng, đã ghét bỏ sẽ không để vào mắt.

Tả Phong Duệ vỗ vai học trò: "Đi thôi, về nhà nào."

Quay lại hậu trường, Thẩm Kình Vũ thay quần áo xong xuôi, việc đầu tiên cần làm đó là cầm điện thoại selfie một tấm giơ ngón tay chữ V, gửi cho Kỷ Cẩm.

[Vừa đấu xong, tôi thắng rồi.]

[Em yên tâm, không bị thương chỗ nào hết.]