Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 60




Schubert và Galuppi, Cơ Nhị Đầu và Cơ Dép

---

Giai đoạn đầu, Tả Phong Duệ chưa ép Thẩm Kình Vũ tập luyện cường độ cao, cho anh thời gian để thích ứng. Chuyển sang giai đoạn tiếp theo, khối lượng giáo án ngày càng tăng lên.

Năm giờ chiều, Thẩm Kình Vũ rời khỏi câu lạc bộ, mệt đến bủn rủn hai chân.

Anh uể oải lết về nhà, đứng dưới lầu một nghĩ đến việc sắp được gặp Kỷ Cẩm, toàn thân như được hồi sinh một cách thần kì.

Bước vào nhà phát hiện trong phòng khách không có ai, anh bèn chạy vào phòng ngủ, Kỷ Cẩm quả nhiên đang ngủ say trên giường. Nhìn gương mặt thanh tú đang ngon giấc của cậu, Thẩm Kình Vũ cảm thấy các bắp thịt căng mỏi của mình đều được thả lỏng đôi chút.

Anh cúi đầu thơm nhẹ lên má Kỷ Cẩm, đắp lại chăn giúp cậu sau đó ra ngoài tắm rửa nấu cơm.

Sáu rưỡi, Thẩm Kình Vũ đã làm xong hai món mặn hai món chay đơn giản, một lần nữa tiến vào phòng ngủ.

"A Cẩm." Anh kiên nhẫn và dịu dàng hết sức, dỗ ngọt hồi lâu mới gọi được Kỷ Cẩm tỉnh dậy: "Ra ăn cơm nào."

Bác sĩ yêu cầu bệnh nhân phải sinh hoạt điều độ, ăn cơm đúng giờ, cho dù Kỷ Cẩm buồn ngủ đến đâu cũng không được ngủ qua giờ cơm.

Thoạt nhìn Kỷ Cẩm vẫn rất ngái ngủ, cậu như bước trên mây đi theo Thẩm Kình Vũ ra bàn ăn, ngồi xuống cạnh bàn.

Thẩm Kình Vũ xới cơm đặt trước mặt cậu: "Hôm nay em ở nhà làm gì cả ngày."

Đôi mắt Kỷ Cẩm đờ đẫn, lười nói dông dài: "Ngủ."

Thuốc điều trị bệnh tâm lý sẽ tác dụng trực tiếp lên trung khu thần kinh, mà trung khu thần kinh có chức năng đặc thù trong cơ thể người, sau khi uống thuốc có thể xuất hiện rất nhiều tác dụng phụ kì quái, thèm ngủ là một tác dụng phụ có thể coi là nhẹ nhất. Điều này bác sĩ Hoàng Hữu đã dặn dò từ trước.

Thẩm Kình Vũ cầm tay Kỷ Cẩm xoa nắn, đau lòng nói: "Ăn cơm tối đã em, lót dạ rồi ngủ tiếp."

Thoạt nhìn tinh thần Kỷ Cẩm rất uể oải, Thẩm Kình Vũ cho rằng cậu sẽ không thể ăn nhiều, ai dè vừa cầm đũa lên Kỷ Cẩm bắt đầu ăn hùng hục, vậy mà còn ăn khỏe hơn Thẩm Kình Vũ vừa trải qua một ngày tập nặng! Bình thường Kỷ Cẩm sẽ ăn nhiều hơn nếu Thẩm Kình Vũ nấu đúng món mà cậu thích. Nhưng hôm nay cậu hoàn toàn không có vẻ đang thưởng thức mỹ vị mà ngược lại, cậu ăn như bị bỏ đói mấy kiếp, nhai nuốt ngấu nghiến.

Đồ ăn để qua đêm dễ biến chất, Thẩm Kình Vũ vẫn luôn căn theo sức ăn bình thường của hai người để làm cơm, thấy Kỷ Cẩm bỗng ăn khỏe hơn, cho dù anh chưa no hẳn vẫn buông đũa nhường cậu.

Hôm nay sức ăn của Kỷ Cẩm tăng vọt, cái bụng đã hơi tròn căng nhưng cậu vẫn cảm thấy đói: "Còn món gì khác không anh?"

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Hết rồi. Ngày mai nấu món mới nhé."

Kỳ thực trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu, anh cũng không tốn nhiều thời gian để có thể chế biến mấy món đơn giản. Nhưng anh không dám cho Kỷ Cẩm ăn thêm--- đột nhiên ăn nhiều như vậy khẳng định có vấn đề.

Kỷ Cẩm có vẻ mất hứng, cậu vào bếp lượn một vòng tìm ra một gói đồ ăn vặt.

Vừa xé gói bánh, Thẩm Kình Vũ đã đoạt mất: "Đừng ăn cái này, không tốt cho sức khỏe."

Kỷ Cẩm tủi thân muốn khóc: "Nhưng mà em đói quá!"

Thẩm Kình Vũ nhìn bộ dạng thèm ăn đến cáu kỉnh của cậu thì đành chịu thua: "Chờ tôi vài phút, tôi làm cho em một miếng bít tết."

Anh lại vào bếp nấu thêm mấy món đơn giản để Kỷ Cẩm ăn, cũng để bản thân nạp cho đủ năng lượng.

Rốt cuộc Kỷ Cẩm cũng vơi bớt cảm giác đói, Thẩm Kình Vũ thấy cậu ăn nhiều như vậy thì dẫn người xuống lầu tản bộ cho tiêu cơm. Kết quả hai người vừa đi chưa được một trăm mét, Kỷ Cẩm bỗng tái mặt ôm bụng không thể bước tiếp: "Em khó chịu quá."

Thẩm Kình Vũ lập tức trở nên căng thẳng: "Khó chịu ở đâu?"

"Em buồn nôn, muốn nôn."

Thẩm Kình Vũ nhanh chóng đưa Kỷ Cẩm lên nhà, cửa thang máy vừa mở ra Kỷ Cẩm đã chạy vọt vào nhà vệ sinh, gục mặt vào bồn cầu nôn ra hết toàn bộ những gì cậu vừa ăn tối nay.

Thẩm Kình Vũ đứng ở cửa buồng, nhìn tấm lưng gầy gò của cậu căng cứng thì lo lắng không thôi.

Anh biết thuốc này có tác dụng phụ, có thể kích thích dạ dày, nhưng được dặn trước và tận mắt chứng kiến là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đây rốt cuộc là loại thuốc quái quỷ gì, sao có thể tra tấn người khác như vậy!?

Anh nảy ra suy nghĩ muốn vứt hết số thuốc kia vào sọt rác, chỉ là hai ngày trước Hoàng Hữu đã dặn rất kĩ, một khi đã dùng thuốc thần kinh thì không được dừng uống một cách tùy tiện, nếu không sẽ gây ra tổn thưởng lớn cho não bộ. Nhớ lại năm ngoái Kỷ Cẩm lần đầu tiên uống thuốc, chưa đầy một tháng sau cậu đã muốn từ bỏ, tuy nhiên vì ảnh hưởng của việc dừng thuốc đột ngột là rất nguy hiểm nên cậu phải cắt giảm dần dần, mãi ba tháng sau mới ngưng hoàn toàn.

Trước đây khi Kỷ Cẩm còn chưa bắt đầu dùng thuốc, Thẩm Kình Vũ có thể thoải mái nói ra những câu như là "em không thích uống thì không phải uống", hiện tại anh không thể tủy tiện như vậy nữa.

Kỷ Cẩm nôn xong, Thẩm Kình Vũ đỡ cậu đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu.

Kỷ Cẩm khoát tay ra hiệu mình không sao rồi chỉ sang bồn rửa mắt, Thẩm Kình Vũ vội dịu cậu sang bên đó.

Súc miệng vài lần, Kỷ Cẩm vẫn cảm thấy miệng lưỡi đắng nghét, cậu hỏi: "Có kẹo không anh?"

Hai người đều không hảo ngọt, trong nhà chẳng bao giờ tích trữ kẹo. Thẩm Kình Vũ lập tức nói: "Để tôi đi mua."

Anh đưa Kỷ Cẩm về phòng, đặt cậu nằm thoải mái trên giường rồi nhanh chân đi mua kẹo. Chỉ vài phút sau Thẩm Kình Vũ đã xách về một túi to.

"Em thích loại nào? Em chọn đi."

Kỷ Cẩm nhìn bọc kẹo khổng lồ có đủ các loại vị từ sô cô la đến bạc hà đến vị ô mai,... Thẩm Kình Vũ dường như vừa càn quét sạch quầy kẹo trong siêu thị.

Cậu chọn một gói kẹo vị bạc hà đưa cho Thẩm Kình Vũ, giọng nói yếu ớt pha chút làm nũng: "Anh đút cho em đi."

Sau khi nôn ra mật xanh mật vàng, toàn thân Kỷ Cẩm như bị rút cạn khí lực, gói kẹo cũng không thể xé mở. Hơn nữa trong lòng cậu rất khổ sở và tủi thân, cậu muốn được người yêu an ủi vỗ về.

Thẩm Kình Vũ bóc kẹo đổ một viên ra lòng bàn tay, thế nhưng anh không trực tiếp đưa cho Kỷ Cẩm mà tự ngậm vào miệng mình, sau đó cúi xuống hôn Kỷ Cẩm, dùng miệng đút kẹo cho cậu.

Vốn Kỷ Cẩm không có ý này, cậu vội quay đầu né tránh: "Đừng, em vừa nôn xong..."

Thẩm Kình Vũ nhẹ nhàng xoay cằm cậu trở lại, ôm người vào lòng tiếp tục nụ hôn triền miên. Ban đầu Kỷ Cẩm dùng răng lưỡi kháng cự, muốn ngăn không cho anh xâm lấn, nhưng hàng phòng ngự yếu ớt của cậu đã sớm bị Thẩm Kình Vũ phá vỡ, sau đó anh tiến quân thần tốc. Viên kẹo bạc hà được bọn họ trao qua trao lại trong miệng, dần tan ra thành hương vị the mát.

Mãi đến khi viên kẹo nhỏ lại một nửa, Thẩm Kình Vũ mới buông Kỷ Cẩm ra. Kỷ Cẩm bị anh hôn đến khó thở, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Miệng em không có mùi gì sao?"

"Có chứ." Thẩm Kình Vũ cười cười, dùng ngón tay quệt nhẹ bờ môi đỏ sẫm ướt át: "Rất ngọt."

Trong lòng Kỷ Cẩm cũng ngọt ngào theo.

Cậu đã nằm cả ngày hôm nay, hiện tại không còn quá buồn ngủ. Mà Thẩm Kình Vũ cũng đã tập xong giáo án ban ngày, buổi tối không còn việc gì khác. Vì thế bọn họ nằm trên giường lướt app mua sắm, chọn ổ, nhà cây cho mèo,...

Nội thất căn nhà này của Kỷ Cẩm được thiết kế theo phong cách châu Âu với gam màu lạnh. Bọn họ lựa chọn hồi lâu mới quyết định mua một bộ nhà cây màu xám có thể tự lắp ráp và tháo rời. Trên nhà cây có võng, có phòng nhỏ, có trục lăn,... người mua có thể chọn các phụ kiện tùy theo không gian và diện tích trong nhà.



Những cái khác không nói nhưng diện tích nhà chắc chắn đủ rộng, Kỷ Cẩm thanh toán luôn hai bộ giá đầy đủ phụ kiện, đến lúc đó bọn họ có thể lắp ráp một tòa lâu đài cho mèo con trong phòng khách.

Sau khi chọn được nhà cây, bọn họ tiếp tục xem các loại hạt khô, cuối cùng mèo còn chưa đón về nhưng Kỷ Cẩm đã đặt xong mấy thùng đồ toàn thức ăn nhập khẩu và đồ chơi cho mèo.

Mua sắm xong, Kỷ Cẩm bỏ IPad sang một bên, háo hức nói: "Tiểu Ngư, chúng mình sẽ đặt tên cho bé mèo là gì nhỉ?"

Thẩm Kình Vũ là một sinh viên chuyên ngành thể dục, không có quá nhiều văn thơ chữ nghĩa. Rất khó để anh nghĩ ra một cái tên cho mèo, chỉ cần căn cứ vào đặc tính của nó mà thôi. Ví dụ một con mèo béo sẽ gọi là Tiểu Mập, con mèo lông trắng gọi là Tiểu Bạch, con mèo màu vàng gọi là Quả Quýt.

Anh hỏi Kỷ Cẩm: "Em muốn đặt tên là gì?"

Kỷ Cẩm nhắm mắt nhớ lại cảm giác bé mèo kia dụi đầu vào lòng bàn tay cậu, xúc cảm ấy khiến cả thể xác lẫn tinh thần cậu đều trở nên thư thái, trong đầu Kỷ Cẩm lập tức nổi lên vài đoạn nhạc.

"Chương I bản Sonata Piano số 18 của Schubert, D'894... Chương IV bản Sonata số 20 D'959..." Cậu mở mắt ra: "Gọi nó là D8941 hoặc là D9594 được không? Hoặc cứ đặt tên con thứ nhất là Schubert*? Về sau mình nuôi thêm con nữa thì gọi là Galuppi*!"

*đây là tên các nhà soạn nhạc nổi tiếng, các bản sonata mọi người tìm nghe trên YT đều có.

Thẩm Kình Vũ đổ mồ hôi trán: mấy dãy số hỗn loạn kia là cái gì?

Anh lại hỏi: "Sờ bu chớt" và "Ga pu li" là tên người sao?"

Kỷ Cẩm tức muốn té xỉu, cậu nhào tới chọc vào lườn anh: "Là Schubert và Galuppi! Anh đọc sai một tên cũng thôi đi, sao lại đọc ngược cả hai tên thế hả?"

Thẩm Kình Vũ không sợ đau không sợ mệt, nhưng điểm yếu của anh là sợ nhột, bị Kỷ Cẩm cù vào lườn thì co rúm toàn thân. Kỷ Cẩm nhất quyết không buông tha, tiếp tục tấn công mãnh liệt, Thẩm Kình Vũ thấy tinh lực cậu đã hồi phục phần nào thì nhanh chóng bắt lấy hai cánh tay của cậu, đảo khách thành chủ đè người xuống giường.

"Đừng nghịch nữa! Còn trêu chọc tôi sẽ đặt tên mèo là Cơ Nhị Đầu và Cơ Dép đấy!" Nào, chúng ta cùng làm tổn thương nhau!

Kỷ Cẩm: (╯‵□′)╯︵┻━┻

...

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ tỉnh giấc cùng nhau. Thẩm Kình Vũ kéo cậu xuống lầu chạy bộ.

Hai ngày nay dạ dày của Kỷ Cẩm bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc, hoặc là ăn không vào, hoặc là ăn như thuồng luồng sau đó nôn ra hết. Thẩm Kình Vũ biết thân thể cậu không khỏe, anh không ép cậu chạy dài mà cùng cậu chạy chậm trong tiểu khu một lát.

Chạy được mấy trăm mét, Kỷ Cẩm đã cảm thấy đuối sức.

Thẩm Kình Vũ giúp cậu lau mồ hôi: "Thôi, lên nhà đi."

Kỷ Cẩm chớp chớp mắt: "Anh không chạy nữa à?"

Thẩm Kình Vũ cười nói: "Tôi đưa em lên nhà rồi xuống chạy tiếp."

"Thế... được rồi." Kỷ Cẩm ngượng ngùng nở nụ cười.

Chỉ đi vài bước trong tiểu khu, nhưng Thẩm Kình Vũ muốn đưa cậu về, cậu liền thuận theo ý anh. Thời kì cuồng nhiệt trong tình yêu, cho dù dính nhau thêm nửa giây bọn họ cũng phải tranh thủ.

Hoàn thành xong bài chạy sáng sớm, Kỷ Cẩm lại lên giường ngủ tiếp, Thẩm Kình Vũ thì thẳng tiến tới câu lạc bộ.

Sáng nay anh có lịch tập Jujitsu với huấn luyện viên, bọn họ đối luyện hai tiếng đồng hồ mới rời khỏi đài võ, ai cũng bị vắt kiệt thể lực--- môn võ này thoạt nhìn có biên độ động tác không lớn nhưng trên thực tế lại cực kì mất sức. Một võ sĩ đủ sức đánh đứng năm hiệp, khi bị vật xuống đấu sàn thường không thể chống đỡ hết hiệp ba.

Tả Phong Duệ ném khăn mặt cho Thẩm Kình Vũ lau mồ hồi, khen một câu: "Được đấy, tiến bộ rất nhanh. Hôm nay cậu không bị anh ta vật ngã một cú nào, có phát hiện ra không?"

Thẩm Kình Vũ nghe vậy thì sửng sốt, quả thực anh không để ý tới chuyện này: "Thật không ạ?" Khi tỉ thí trên đài anh hoàn toàn tập trung vào các chiêu thức, những việc khác đều không để tâm.

"Thật." Tả Phong Duệ vỗ vai anh: "Phải đề xuất câu lạc bộ đổi một cao thủ Jujitsu khác đến huấn luyện cậu, năm nay cố gắng thi lên đai xanh hoặc đai tím nhé."

Jujitsu là một món võ huyền bí, có những người luyện cả đời cũng không thành tài. Tả Phong Duệ lập kế hoạch huấn luyện không phải để bồi dưỡng Thẩm Kình Vũ trở nên xuất chúng hoàn hảo, mà là chậm rãi xây dựng cá tính riêng của anh.

Thẩm Kình Vũ mạnh về các đòn đánh đứng, cho nên dựa vào thực tế mà nói, trước tiên thầy Tả phải rèn cho anh các kĩ năng chống takedown--- đây là một đạo lý đơn giản, nếu có khả năng vô hiệu hóa những cú quật ngã, Thẩm Kình Vũ sẽ không cần e ngại các đối thủ thiên về grappling, anh có thể tránh được các đòn đấu sàn, có thể hạn chế nhược điểm của mình.

Ban đầu Tả Phong Duệ đề ra mục tiêu trong vòng nửa tháng Thẩm Kình Vũ phải tránh được mọi cú quật ngã, không ngờ anh lại tiến bộ thần tốc, mới luyện một tuần đã có thể trụ vững! Đương nhiên là vì Thẩm Kình Vũ đã có nền tảng Jujitsu từ trước, chỉ là nhiều năm không luyện nên bị mai một, tập trung trở lại sẽ rất nhanh lấy lại phong độ. Mặt khác chính là Thẩm Kình Vũ có năng khiếu vượt trội, cộng thêm tinh thần ham học không ngại khổ, đương nhiên anh sẽ tiến bộ nhanh hơn những người khác.

Sau giờ nghỉ trưa, thể lực đã hồi phục, buổi chiều bọn họ tiếp tục huấn luyện thể lực.

Hoàn thành mấy chục cái deadlift, front squat và back squat, tấm đệm dưới chân Thẩm Kình Vũ đã ướt sũng mồ hôi.

Tả Phong Duệ thấy cơ thể anh run rẩy thì vội hỏi: "Còn cố được không? Muốn nghỉ giải lao chút không?"

"Cố được ạ!" Thẩm Kình Vũ nghiến răng: "Em làm hết được!"

Hai bên thái dương anh nổi gân xanh, hai lần đẩy cuối cùng anh hoàn toàn dựa vào sức mạnh ý chí, cuối cùng anh thả đòn tạ hơn một trăm cân xuống đất, tiếng "rầm" lớn vang lên, mặt sàn cũng rung theo.

Tả Phong Duệ lập tức tiến lên giúp anh giãn cơ.

Dựa vào kinh nghiệm huấn luyện của Tả Phong Duệ, ông thường xuyên phải đốc thúc vận động viên để họ vượt qua giới hạn của bản thân, khi họ than mệt than khổ đòi nghỉ, thầy Tả phải ép họ cố thêm một chút, đó mới là điểm cực hạn. Nhưng Thẩm Kình Vũ không giống các võ sĩ khác, anh rất ít kêu ca, giao bài tập gì anh cũng hoàn thành bằng 200% sức lực. Ngược lại Tả Phong Duệ luôn sợ anh quá sức rồi chấn thương, không dám ép anh tập nhiều.

Sau khi giúp Thẩm Kình Vũ giãn cơ xong, Tả Phong Duệ đấm nhẹ lên các bắp cơ cứng như đá của anh, cảm khái nói: "Thầy thấy cậu cũng có máu liều đấy."

Thẩm Kình Vũ nằm thẳng đơ trên ghế thả lỏng, không còn hơi để nói chuyện, cất giọng lí nhí như tiếng muỗi: "Em muốn nhanh chóng..."

Phải nhanh lên một chút. Nhanh hơn chút nữa, giành lấy một khoảng trời của riêng mình.