Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 53




"Ngủ ngon, Thẩm Tiểu Ngư. Em yêu anh."

---

Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, Lý Vinh Quang mới kể cho Thẩm Kình Vũ nghe về những điều khoản hợp đồng mà ông vừa đề xuất với Tưởng Thu Lăng.

Đầu tiên ông yêu cầu câu lạc bộ Quyền Bá* phải sắp xếp cho Thẩm Kình Vũ một ban huấn luyện tốt nhất, đây cũng là lý do Thẩm Kình Vũ và Lý Vinh Quang nhắm đến câu lạc bộ Quyền Bá mà không phải những câu lạc bộ khác--- tại Quyền Bá hội tụ những huấn luyện viên có trình độ cao nhất cả nước! Một khi điều kiện này được thông qua, có nghĩa là câu lạc bộ sẽ tập trung bồi dưỡng Thẩm Kình Vũ như một vận động viên mũi nhọn, dù sao thì quan trọng nhất vẫn là tìm được người thầy tốt.

*hình như cái chữ Quyền Bá (拳霸) là tên riêng, mấy chương trước tôi sẽ rà lại.

Tiếp theo Lý Vinh Quang yêu cầu, bất cứ khi nào Thẩm Kình Vũ đạt thành tích tiêu chuẩn, câu lạc bộ phải tạo điều kiện cho anh tham gia các giải đấu chuyên nghiệp đỉnh cao--- những giải đấu này thường hợp tác với các câu lạc bộ nổi tiếng. Một võ sĩ không có tổ chức nào đỡ đầu, cho dù trình độ cao tới đâu cũng khó tham gia các giải đấu lớn. Hiện tại Thẩm Kình Vũ đã tìm được bến đỗ ổn định, đương nhiên anh phải tận dụng mọi nguồn tài nguyên.

Sau đó bọn họ bàn về vấn đề trả thù lao.

"Hợp đồng kí năm năm, chuyện tiền bạc thầy đặt vấn đề thế này, trong ba năm đầu, mỗi giải đấu con giành được tiền thưởng, câu lạc bộ sẽ thu 30%, con giữ 70%. Đối với các khoản thu nhập khác, hai bên chia đều 50-50. Hai năm sau, tất cả các khoản tiền con kiếm được, câu lạc bộ sẽ thu ít đi 10%."

Thẩm Kình Vũ khá ngạc nhiên: "Thu nhập từ hoạt động thương mại mà câu lạc bộ chỉ giữ 50% ạ?"

Anh ngạc nhiên không phải vì 50% là quá nhiều, mà thực sự nó quá ít. Phải biết rằng chi phí bồi dưỡng một vận động viên là rất lớn, sân bãi tập luyện, lương huấn luyện viên, máy móc dụng cụ, quan hệ xã hội, chi phí y tế, các loại tiền thuê nhân viên vân vân... Mà tiền thưởng thi đấu không đáng bao nhiêu, một số giải lớn trong nước cũng chỉ trao thưởng mấy nghìn tệ, đến nhà vô địch cũng chỉ kiếm được tối đa mấy chục nghìn tệ; ngay cả trong giải đấu MMA lớn nhất hành tinh, giải UFC, võ sĩ mới tham gia chỉ được trả thù lao 10.000 đô-la, khi nào anh ta thắng trận và trở nên nổi tiếng thì thu nhập mới gia tăng.

Vì tiền thưởng thi đấu ít nên câu lạc bộ ăn chia 3-7 cũng không có gì lạ. Bởi vì kể cả thu lại toàn bộ, bọn họ cũng không đủ bù chi phí đã bỏ ra, chẳng bằng để các võ sĩ giữ lại bảy phần coi như động viên bọn họ tiếp tục cố gắng, thắng thêm nhiều trận để củng cố địa vị.

Đáng nói ở đây là các khoản thu nhập khác đến từ các hoạt động thương mại, đây mới là khoản thu kếch xù của các câu lạc bộ. Sau khi đánh thắng vài trận và trở nên nổi tiếng, các võ sĩ có thể dựa vào hình ảnh của mình để tăng thêm thu nhập, bọn họ có thể nhận quảng cáo, mà các hợp đồng quảng cáo sẽ đem lại thu nhập khủng hơn rất nhiều so với số tiền thưởng thi đấu. Nếu là một võ sĩ hoàn toàn đi lên từ hai bàn tay trắng, câu lạc bộ có thể ăn tới 80-90% doanh thu, chuyện này là rất bình thường. Như Thẩm Kình Vũ là một vận động viên có tích lũy từ trước, câu lạc bộ thu lại 70% là mức trung bình, thu 60% là quá hào phóng, nhưng chỉ thu 50%...

Lý Vinh Quang cười nói: "Ban đầu thầy cũng không định đưa ra con số ấy. Bọn họ đề nghị ăn chia 3-7, nhưng thầy nói, học trò của thầy mặt mũi sáng sủa như thế, còn từng đóng MV ca nhạc với người nổi tiếng, có đúng không? Con gái thầy kể bây giờ con đã là người nổi tiếng trên mạng rồi, giá trị hình ảnh khẳng định ăn đứt những người khác! Thế nên thầy thử đề nghị chia đôi, không ngờ bọn họ lại im lặng như đang thật sự cân nhắc, không hề mặc cả hay phản đối gì."

Thẩm Kình Vũ bật cười, từ khi làm người nổi tiếng trên mạng, anh cảm thấy cuộc sống chẳng có biến đổi gì, nhưng không ngờ lúc này nó lại trở thành lợi thế của anh.

Anh nghĩ ngợi một lát rồi nói với Lý Vinh Quang: "Nếu những điều kiện khác không đàm phán được, con sẵn sàng nhường thêm 10-20% thu nhập."

Lý Vinh Quang gật gù: "Thầy biết, hiện tại đối với con tập luyện mới là quan trọng nhất. Nói chung cứ chuyện gì có lợi nhất, thầy sẽ cố gắng đàm phán bằng được cho con."

Thật ra không phải Thẩm Kình Vũ chê tiền. Mà là một vận động viên chuyên nghiệp, thành tích mới là chuyện quan trọng. Chỉ cần có thành tích ổn định, vinh quang, tiền tài, danh vọng, những thứ này sớm muộn cũng sẽ có, năm năm nữa kết thúc hợp đồng, Thẩm Kình Vũ cũng không cần dựa vào danh nghĩa câu lạc bộ nữa, anh có thể tự lập đội của riêng mình, đến lúc đó toàn bộ thu nhập đều rót vào túi anh, anh sẽ trở thành người trả lương cho nhân viên. Bởi vậy mục tiêu duy nhất trong năm năm tới đó là tranh thủ điều kiện tập luyện tốt nhất, thi đấu càng nhiều giải càng tốt.

Lý Vinh Quang đưa ra điều kiện cao chót vót như vậy cũng có thể coi là một chiêu bài. Nếu bên câu lạc bộ cảm thấy khó có thể chấp nhận, thầy trò bọn họ có thể nhượng bộ một chút, như vậy đôi bên đều cảm thấy thoải mái.

Thẩm Kình Vũ mời thầy Lý ăn cơm tối, anh rất biết ơn người thầy của mình, luôn miệng nói cảm ơn. Thời gian không còn sớm, hai thầy trò ăn xong liền ai về nhà nấy.

...

Chín rưỡi tối, Thẩm Kình Vũ đã tập luyện và tắm rửa xong, đang dọn dẹp phòng ốc một chút. Anh định nhắn tin hỏi Kỷ Cẩm khi nào mới về, bống nghe có động tĩnh ngoài huyền quan--- Kỷ Cẩm đã về rồi.

Thẩm Kình Vũ bước ra đón người, anh muốn hỏi hôm nay cậu cảm thấy thế nào, không ngờ Kỷ Cẩm vừa nhìn thấy anh thì giang hai tay nhào tới, biến thành một con bạch tuộc bám lên người anh, đung đa đung đưa.

"Em nhớ anh chết đi được!" Chỉ mấy tiếng đồng hồ xa cách, giọng nói Kỷ Cẩm như phải chịu nhiều ấm ức lắm.

Thẩm Kình Vũ buồn cười, vươn hai ngón tay kẹp mũi cậu: "Nhớ tôi à? Thế đêm qua ai không cho tôi ôm, còn giận dỗi vô cớ?"

Kỷ Cẩm vốn định gạt tay Thẩm Kình Vũ xuống nhưng nhìn vết sưng còn chưa tiêu bầm trên gò má anh thì lại áy náy không thôi. Cậu rúc vào lòng anh nhõng nhẽo làm nũng: "Cả ngày hôm nay em chỉ nghĩ đến anh, nhớ anh mà chỉ biết mở album xem ảnh thôi."

Trái tim Thẩm Kình Vũ lập tức mềm nhũn, anh buông bàn tay đang kẹp mũi cậu, nâng cằm Kỷ Cẩm rồi hôn xuống.

Hoàng tử nhỏ của anh thực sự biết cách làm người ta vừa yêu vừa hận. Đôi khi cậu sẽ cố chấp đẩy anh ra xa, đôi khi cậu lại nhiệt tình dính người như bạch tuộc. Thực ra anh cũng biết khi ở trong trạng thái trầm cảm, lòng tự tin của Kỷ Cẩm gần như chạm đáy, cậu không tin sẽ có người thích mình, cho nên cậu không dám mở lòng, tự cách ly mình khỏi thế giới. Tuy lý trí hiểu rõ là vậy nhưng Thẩm Kình Vũ cũng là con người, anh cũng có cảm xúc, đêm qua Kỷ Cẩm cứng rắn cự tuyệt anh cũng khiến anh cảm thấy bị tổn thương.

"A Cẩm..." Thẩm Kình Vũ nâng cằm cậu dịu dàng hôn lên khắp gương mặt, nhẹ giọng nói: "Những lúc cảm thấy tâm trạng ổn định, em nhớ đối xử tốt với tôi một chút."

Thẩm Kình Vũ cần nạp thêm thật nhiều tình yêu và cảm giác an toàn, sau đó sẽ biến chúng thành sự dịu dàng dành cho Kỷ Cẩm.

Đầu mũi Kỷ Cẩm chua xót, cậu gật đầu thật mạnh. Đây cũng là suy nghĩ thường xuyên xuất hiện trong đầu cậu, trời mới biết cậu yêu thích Thẩm Kình Vũ đến nhường nào, không từ ngữ nào có thể lột tả hết tình cảm này!

Cậu ngửi thấy mùi thơm trên người Thẩm Kình Vũ bèn hỏi: "Anh tắm rồi à?"

Thẩm Kình Vũ "ừm" một tiếng.

Khuôn mặt Kỷ Cẩm hơi ửng đỏ: "Thế... anh thi đấu xong rồi, hết phải kiêng rồi đúng không?"

Thẩm Kình Vũ hơi mím môi, khẽ cười nói: "Từ giờ đến giải đấu tiếp theo có thể thoải mái một chút."

Kỷ Cẩm khựng lại vài giây, sau đó một lần nữa nhào lên hôn Thẩm Kình Vũ. Chưa đợi anh đáp lại cậu đã buông tay nhảy xuống.

"Em đi tắm đã nhé, anh vào phòng chờ em!" Nói xong lập tức chạy vọt vào phòng tắm.

...

Khoảng mười phút sau, Thẩm Kình Vũ đang ngồi tựa đầu giường đọc sách, Kỷ Cẩm đã tắm xong bước ra.

Thẩm Kình Vũ tháo kính mắt rồi bỏ sách sang một bên, anh quay đầu đã thấy Kỷ Cẩm trèo lên giường. Cậu vừa tắm nước nóng xong, làn da trắng trẻo bị hun thành màu hồng, toàn thân như biến thành một trái mật đào căng mọng.

Hai người nhìn nhau một lát, vẻ mặt Kỷ Cẩm tràn ngập chờ mong xen lẫn chút căng thẳng, ánh mắt còn lấp lánh ánh nước.

"Bọn mình..."

Cậu vừa định nói chuyện, Thẩm Kình Vũ đã vươn tay đè lên môi cậu. Kỷ Cẩm mở to mắt nhìn, ngoan ngoãn ngồi trên giường không nhúc nhích.

Thẩm Kình Vũ xoay người ngồi thẳng lên, dùng một tay vén mấy lọn tóc rủ trên trán Kỷ Cẩm. Ngón tay anh men theo thái dương, lướt nhẹ xuống má, cằm, thẳng đến cần cổ của Kỷ Cẩm. Ánh mắt nóng rực của anh cũng chậm rãi hạ xuống theo đường đi của ngón tay, Thẩm Kình Vũ tựa như đang âu yếm món bảo bối trân quý của mình.

Kỷ Cẩm cảm thấy mỗi tấc da của mình như đang bị ánh mắt kia thiêu đốt đến nóng bỏng, cậu kìm lòng không đậu mà ngẩng cổ, hầu kết trượt lên xuống.

Cậu phơi bày nơi yếu ớt nhất trên cơ thể mình, Thẩm Kình Vũ khẽ cười một tiếng, không khách khí mà cúi xuống hôn nhẹ, sau đó cắn lên hầu kết Kỷ Cẩm.

Động tác này không đơn thuần chỉ là cắn cổ, Thẩm Kình Vũ như muốn nắm lấy cả trái tim Kỷ Cẩm. Trong nháy mắt, Kỷ Cẩm cảm thấy tim mình như ngừng đập, hơi thở tắc nghẹn. Nhưng ngay vào giây tiếp theo, dòng máu cuồn cuộn bơm đến tứ chi như một đập nước vừa được khai mở, nhiệt độ cơ thể Kỷ Cẩm bắt đầu tăng cao.

Cậu vươn hai tay bám vai Thẩm Kình Vũ, các đầu ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.

Thẩm Kình Vũ nhận ra sự căng thẳng của người trong lòng, anh tạm dừng động tác cắn mút, hôn một đường từ cổ đến vành tai Kỷ Cẩm, giọng nói trầm thấp mê hoặc: "Đừng sợ."

Tiểu quỷ trong lòng Kỷ Cẩm đang cuộn người trốn ở góc tường, run lẩy bẩy. Nó bị người khác há miệng cắn, sắp bị nuốt mất, sao có thể không sợ hãi! Nó sợ lắm, rất sợ, rất sợ!

Thẩm Kình Vũ cắn nhẹ vành tai cậu, nói mập mờ: "Tôi sẽ không làm em bị thương đâu."

Quỷ nhỏ lắc đầu khóc huhu: ta không tin, ta không tin! Ta cực dễ bị thương!

Thẩm Kình Vũ ôm Kỷ Cẩm, nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường sau đó phủ người lên: "Tôi biết ngày kia em có show diễn, hôm nay chúng ta chỉ dùng tay thôi..."

Kỷ Cẩm sửng sốt.

Quỷ nhỏ hai mắt rưng rưng cũng sửng sốt trong ba giây, sau đó bỗng nhảy dựng lên xé rách mặt nạ đáng thương vừa rồi, quăng cái mặt nạ xuống đất, giương nanh múa vuốt giẫm đạp lên nó: không diễn gì hết! Ta không cần đi show! Ngươi có giỏi thì làm ta bị thương đi!

Nhưng Thẩm Kình Vũ đã hôn xuống, nụ hôn có hương vị bạc hà, nó không dịu dàng như trước kia mà tràn ngập tính xâm lược và dục vòng. Quỷ nhỏ phiêu đãng trong nụ hôn say đắm này, bay lên rồi hạ xuống, cuối cùng hoàn toàn trầm mê.

Hai người hôn đến khi động tình, Kỷ Cẩm ngẩng đầu há miệng thở dốc như kẻ bị ngạt nước. Cậu xoay đầu áp má mình lên mặt Thẩm Kình Vũ, nỉ non lời đường mật: "Thẩm Kình Vũ, em trao cho anh mọi thứ."

Trái tim này, thân thể này, linh hồn này... Vào lúc tình nồng ý mật nhất, cậu hận không thể mở toang lồng ngực mình, hiến dâng tất thảy cho Thẩm Kình Vũ.

"Đừng rời bỏ em..."

Thẩm Kình Vũ lại hôn nhẹ lên mặt cậu, ánh mắt nóng bỏng mê ly: "Được, chỉ cần em không đuổi tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không rời bỏ em."

Kỷ Cẩm lắc đầu nguầy nguậy: "Cho dù em đuổi anh đi, anh cũng không được đi!"

Thẩm Kình Vũ bật cười, ngậm cắn cái cằm Kỷ Cẩm như trừng phạt, mãi đến khi Kỷ Cẩm xuýt xoa kêu đau anh mới nhả ra: "Em là tiểu Bá Vương à, sao lại ngang ngược như thế?"

Kỷ Cẩm gật đầu lia lịa. Cậu không tin chính mình, nhưng cậu tin tưởng Thẩm Kình Vũ.

Thẩm Kình Vũ yên lặng nhìn người yêu trong chốc lát, dùng cánh tay còn lại ôm chặt cậu: "Nói em yêu tôi đi."

"Em yêu anh! Em yêu anh em yêu anh em yêu anh em yêu anh!"

"Ừm." Thẩm Kình Vũ lại chặn môi cậu bằng nụ hôn: "Tôi cũng yêu em."

...

Sau khi kết thúc, Kỷ Cẩm nằm bẹp trên giường không muốn đi tắm lại. Cậu mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác. Thẩm Kình Vũ không hổ là vận động viên, hai tay cậu phải luân phiên làm việc hết công suất, thể lực cạn kiệt, lúc này chúng mỏi rã rời đến mức không thể giơ lên nổi. Ngày kia đi diễn cậu chỉ cần đứng hát, nhưng e là không thể cầm mic.

Thẩm Kình Vũ có chút bất đắc dĩ, anh đành đi tắm lại trước sau đó cầm khăn ẩm tới lau rửa sạch sẽ cho Kỷ Cẩm. Hai cánh tay Kỷ Cẩm giang ngang vô lực, yên tâm hưởng thụ sự hầu hạ của anh người yêu.

Dọn dẹp sạch sẽ và tắt đèn, sau đó Thẩm Kình Vũ lên giường ôm Kỷ Cẩm vào lòng, hôn nhẹ nói: "Ngủ ngon, A Cẩm."

Trong không khí vẫn lưu lại hơi thở kiều diễm, Kỷ Cẩm mãn nguyện đáp lại nụ hôn của Thẩm Kình Vũ.

"Ngủ ngon, Thẩm Tiểu Ngư. Em yêu anh."

Kỷ Cẩm hiếm khi có được một đêm ngon giấc đến vậy.