Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 39




Là tôi đối xử với anh không tốt à? Tôi bạc đãi anh bao giờ chưa?

---

Kỷ Cẩm chủ động bước tới cầm hai tấm vé: "Đây là cái gì... Vòng chung kết? Vé vào cửa xem MMA sao? Anh muốn đi xem thi đấu à?"

Cậu mân mê hai tấm vé nghĩ thầm, Thẩm Kình Vũ muốn hẹn cậu đi xem thi đấu à? Thật lòng mà nói cậu vẫn không có hứng thú lắm với MMA, lúc xem video Thẩm Kình Vũ thi đấu cũng chỉ nhìn Thẩm Kình Vũ, không quá quan tâm tới trận đấu.

Nhưng nếu Thẩm Kình Vũ rất muốn rủ cậu đi cùng thì sao? Nếu là vậy... cũng có thể cân nhắc chút chút...

Thẩm Kình Vũ không biết chỉ vài giây ngắn ngủi mà Kỷ Cẩm đã nghĩ nhiều đến thế. Tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng lúc mở miệng anh vẫn khó tránh khỏi sự căng thẳng: "A Cẩm, tôi sẽ tham gia giải đấu này."

Kỷ Cẩm chưa hiểu ý: "Anh đăng kí thi đấu?"

"Đúng, tôi là tuyển thủ thi đấu."

Kỷ Cẩm sửng sốt.

Cậu chậm rãi nhíu đôi lông mày xinh đẹp, tựa như đã lý giải được câu nói của Thẩm Kình Vũ, nhưng sau đó lại rơi vào sương mù: "Là thi đấu với nhóm bạn bên quyền quán kia sao? Đây là hoạt động do câu lạc bộ tổ chức hay là thế nào?"

Thẩm Kình Vũ cũng không biết vì sao mình chột dạ, theo bản năng anh định né tránh ánh mắt Kỷ Cẩm. Có điều anh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu: "Không phải, đây là giải đấu chính thức. Những tuyển thủ dự thi đều là dân nghiệp dư muốn trở thành võ sĩ chuyên nghiệp, hoặc là những vận động viên mới bắt đầu sự nghiệp thi đấu."

Kỷ Cẩm giật thót một cái, rốt cuộc bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng: "Anh tham gia giải đấu này làm gì?"

"Nếu tôi thắng giải này sẽ có câu lạc bộ kí hợp đồng với tôi." Thẩm Kình Vũ chậm rãi nói: "Tôi muốn tiếp tục làm vận động viên, tiếp tục đi thi đấu."

Kỷ Cẩm kinh ngạc nhìn Thẩm Kình Vũ như muốn xác nhận anh đang nói đùa hay thật.

Qua vài giây sau cậu mới lên tiếng, giọng nói tràn ngập sự khó tin: "Anh đã giải nghệ năm năm rồi mà? Bây giờ vẫn có thể quay lại làm vận động viên sao?"

"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ của mình, tôi muốn..." Thẩm Kình Vũ thoáng dừng lại một chút: "Tôi muốn trở thành quán quân thế giới."

Kỷ Cẩm thất thần không có phản ứng gì. Cậu còn chưa có nhiều hiểu biết về môn thể thao này, cụm từ "quán quân thế giới" lọt vào tai cậu có cảm giác xa xôi đến khó tả.

Cậu thả hai tấm vé lên mặt bàn, kéo ghế ngồi xuống, mờ mịt hỏi tiếp: "Vậy nếu quay lại làm vận động viên, mỗi ngày anh phải tăng thời gian tập luyện lên à? Bao lâu thì anh thi đấu một lần? Muốn vô địch thế giới thì phải tính điểm à, hay là tính số trận thắng?"

Thẩm Kình Vũ không ngờ Kỷ Cẩm lại tiếp nhận chuyện này một cách bình tĩnh như vậy, anh thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời lại sinh ra chút mất mát khó nói rõ.

Anh ngồi xuống đối diện Kỷ Cẩm, giải thích: "Hiện giờ tôi chỉ được coi là tuyển thủ nghiệp dư, sau khi đủ điều kiện trở thành võ sĩ chuyên nghiệp, câu lạc bộ sẽ lập kế hoạch huấn luyện cho tôi. Đương nhiên sẽ phải tăng thời gian tập luyện mỗi ngày. Các giải đấu chính thức của MMA bao gồm UFC, WEX, Strikeforce,..."

Anh còn chưa nói xong Kỷ Cẩm đã thay đổi sắc mặt, cậu đột nhiên đứng phắt dậy: "Trở thành võ sĩ chuyên nghiệp? Ý anh là gì? Anh muốn nghỉ việc à???"

Thẩm Kình Vũ nuốt xuống những lời chưa nói hết.

Kỷ Cẩm cho rằng "tham gia thi đấu" mà Thẩm Kình Vũ nhắc đến vẫn giống như bây giờ, mỗi ngày làm xong việc sẽ dành khoảng hai, ba tiếng luyện tập, sau đó tham gia mấy giải đấu khỉ gió nào đó mà cậu chưa bao giờ nghe tên, lấy lại cảm giác thành tựu. Ban đầu cậu chưa lý giải được, nhưng khi Thẩm Kình Vũ lặp lại lần thứ hai cụm từ "võ sĩ chuyên nghiệp", cậu đã hiểu ra ---đây không phải đam mê, mà là cmn muốn chuyển nghề!

Kỷ Cẩm đẩy mạnh lưng ghế, cậu không thể tin vào tai mình, đứng lên vòng vòng quanh cái bàn: "Anh muốn quay về làm võ sĩ chuyên nghiệp? Anh không đi làm nữa sao? Thẩm Kình Vũ, anh bị điên rồi à?"

Thẩm Kình Vũ sợ chứng lo âu của cậu phát tác nên cũng vội đứng lên: "A Cẩm, cậu nghe tôi nói đã. Chuyện này tôi đã quyết định từ lâu rồi, lần đầu tiên phỏng vấn tôi cũng đề cập đến chuyện này với chị An, nhưng chị ấy quên không nói cho cậu biết..."

Kỷ Cẩm lắc đầu nguầy nguậy, cậu không muốn thừa nhận sự đột ngột này: "Anh làm cái gì vậy? Anh đã giải nghệ từ lâu rồi mà? Anh đang đùa với tôi à?"

Thẩm Kình Vũ hít sâu một hơi: "Tôi..."

Kỷ Cẩm căn bản không để anh có cơ hội nói hết, cậu chồm lên mặt bàn nhặt hai tấm vé lên kiểm tra, vòng chung kết sẽ diễn ra vào ngày mùng hai tháng bảy--- hiện tại là đầu tháng sáu, chỉ còn lại một tháng.

"Tôi không đồng ý!" Kỷ Cẩm tức giận ném hai tấm vé xuống sàn: "Chuyện gì tôi cũng nói hết với anh, anh vừa bắt đầu công việc này chưa bao lâu, bây giờ lại đòi nghỉ việc? Anh nghỉ việc rồi tôi phải làm sao đây???"

Thẩm Kình Vũ ổn định lại tinh thần, vẫn cố gắng làm dịu bầu không khí: "A Cẩm, trước hết cậu có thể nghe tôi nói không?"

Kỷ Cẩm trừng mắt nhìn anh: "Anh muốn nói cái gì? Anh nói đi!"

Thẩm Kình Vũ lại hít sâu thêm vài cái, chậm rãi mở miệng: "Tôi đã kể cho cậu nghe vì sao tôi giải nghệ cách đây năm năm rồi đúng không? Bởi vì tôi đánh giải chui, làm đối thủ bị thương. Sự việc vỡ lở, tôi không thể tiếp tục ở lại đội..."

Kỷ Cẩm vẫn nhìn chằm chằm anh, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.

"Chuyện này có liên quan đến thanh danh của tôi, cũng ảnh hưởng đến thể diện của các lãnh đạo, cho nên bọn họ cố gắng đè tin tức xuống, không muốn làm to chuyện. Đương nhiên tôi không thể quay về tiếp tục làm vận động viên biên chế của đội tuyển, nhưng tôi vẫn có thể kí hợp đồng thi đấu cho các cậu lạc bộ thương mại, cậu có biết vì sao tôi phải chờ tới bây giờ không?"

Yết hầu Thẩm Kình Vũ khẽ trượt lên xuống, anh chậm rãi nói tiếp: "Người bị tôi đả thương trong trận đấu năm đó, thực ra đó không phải lần đầu tiên tôi và hắn ta giao thủ. Trước kia rất nhiều lần hắn bị tôi đánh bại trong các trận đấu, trong lòng hắn luôn coi tôi là đối thủ cạnh tranh số một... Chính vì biết tin tôi đánh giải chui nên hắn mới đăng kí theo, có thể nói là hắn cố tình nhắm vào tôi."

Kỷ Cẩm căn bản không muốn nghe Thẩm Kình Vũ nói thêm điều gì, thầm nghĩ chỉ cần anh nói xong cậu sẽ lập tức rống lên một câu "Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không cho phép anh nghỉ việc!". Nhưng cho dù không muốn nghe, cuối cùng cậu vẫn bị cuốn theo câu chuyện, cậu nhịn không được mà nhủ bụng: chẳng trách tên kia sau khi bị Thẩm Kình Vũ hạ đo ván, biết bản thân bị thương nhưng vẫn cố làm trái quy tắc, bò dậy đòi đấu tiếp, hóa ra mục đích của tên đó là trả thù!

Thẩm Kình Vũ kể tiếp: 'Nhưng lần đó hắn bị thương nặng, rốt cuộc đã không đánh bại được tôi, thậm chí còn chấm dứt luôn sự nghiệp thi đấu. Tôi rất áy náy, không biết nên làm thế nào, tôi bèn chuyển ba mươi mấy vạn tiền tích lũy trong suốt những năm đánh giải sang cho hắn. Tôi biết con số này chẳng thấm vào đâu, tôi còn tự nhủ về sau cứ mỗi trận thắng tôi sẽ chia cho hắn một nửa tiền thưởng... Nhưng hắn không nhận của tôi một đồng!"

"Hắn nói hắn không cần tiền của tôi, lò võ kia đã trả tiền thuốc men cộng thêm một khoản bồi thường cho hắn. Nhưng hắn có một yêu cầu đối với tôi--- vì hắn không thể tiếp tục thi đấu nữa, hắn cũng không muốn nhìn thấy tôi đứng trên đài võ giành lấy vinh quang. Hắn muốn tôi giải nghệ, nếu không hắn sẽ trèo lên tòa nhà tôi ở rồi nhảy lầu, để tôi phải ám ảnh cả đời mỗi khi đứng trên sàn đấu."

Kỷ Cẩm sợ đến ngây người. Tên kia... điên rồi sao? Cho dù Thẩm Kình Vũ có một phần trách nhiệm vì đã làm hắn bị thương, nhưng lò võ chui kia và chính bản thân hắn mới là những kẻ gánh tội nặng hơn chứ? Đây gọi là muốn đồng quy vu tận với Thẩm Kình Vũ sao?

"Anh, anh đồng ý với hắn???" Kỷ Cẩm hoảng loạn đến mức nói lắp.

"Không." Thẩm Kình Vũ thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, chỉ là khóe mắt hơi co giật một chút: "Tôi nói rõ, hắn muốn bao nhiêu tiền bồi thường, thậm chí phải đi vay mượn, tôi cũng sẽ gom đủ cho hắn. Nhưng tôi nhất định sẽ không từ bỏ sự nghiệp. Rồi hắn nói mỗi lần nhìn thấy tôi bước lên đài võ hắn đều như phát điên, đến lúc đó nếu không phải muốn đâm chết tôi thì chính là muốn tự đâm chết mình. Hắn nói cần thời gian năm năm để điều chỉnh tâm lý, nếu năm năm sau tôi vẫn còn bản lĩnh tiếp tục thi đấu, hắn sẵn sàng chúc phúc cho tôi."

Kỷ Cẩm nghe xong câu chuyện thì không biết nên nói gì. Vậy là Thẩm Kình Vũ đã chấp nhận điều kiện này?

Thẩm Kình Vũ chậm rãi ổn định hơi thở. Năm mười chín tuổi anh đã biết rõ, năm năm đối với một vận động viên mà nói là khoảng thời gian dài nhường nào. Anh không hề sợ bị người kia cầm dao đâm chết, nhưng khi anh nhìn bộ dạng điên dại của hắn, khi nhìn mẹ hắn ngồi bên giường bệnh rơi nước mắt, anh không cách nào nói ra lời cự tuyệt.

Năm năm, là hình phạt dành cho tuổi trẻ nông nổi của mình, cũng là một cơ hội rèn luyện khắc nghiệt.

Không được phép thi đấu trong năm năm, cũng không có câu lạc bộ nào sẵn sàng đào tạo một vận động viên không thể đem lại thành tích trong năm năm. Giáo án huấn luyện, rèn luyện tâm lý, chi phí luyện tập, chi tiêu trong cuộc sống... toàn bộ anh đều phải tự lo. Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, thậm chí anh đã nghĩ tới rất nhiều lần. Nhưng đã kiên cường đi đến ngày hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không khuất phục.

"Tôi..." Kỷ Cẩm đi loanh quanh tại chỗ hai vòng, lồng ngực chất đầy phiền muộn, nhưng sự hùng hổ ban đầu đã biến mất: "Dù sao tôi cũng không đồng ý cho anh nghỉ việc! Anh thích đánh võ thì cứ đi đánh! Bao nhiêu lò võ và câu lạc bộ như vậy, sao anh cứ nhất quyết phải nghỉ việc? Là tôi đối xử với anh không tốt à? Tôi bạc đãi anh bao giờ chưa?"

Cậu sợ Thẩm Kình Vũ cảm thấy tiền lương vệ sĩ quá thấp nên dẫn anh đi đóng MV cùng, không chỉ là muốn quay video cùng anh, đó còn là cơ hội để cậu trải đường cho anh tiến thân. Thẩm Kình Vũ không biết hát, không biết diễn xuất, đóng MV là công việc đòi hỏi thấp nhất, chỉ cần tham gia vài dự án nữa anh cũng sẽ có chút danh tiếng, về sau có thể làm mẫu ảnh! Thậm chí cậu còn tính đến chuyện hai năm nữa mở công ty riêng sẽ kí hợp đồng với Thẩm Kình Vũ, anh muốn làm công việc hậu trường sẽ để anh đứng sau, anh muốn lên sân khấu cậu sẽ dốc lòng nâng đỡ anh, bọn họ có thể trở thành đồng nghiệp cùng ngành, bọn họ sẽ có nhiều sự gắn kết hơn!

Nhưng hiện tại, kế hoạch của cậu còn chưa bắt đầu triển khai, Thẩm Kình Vũ đã đòi nghỉ việc! Sao có thể như vậy chứ!

Thẩm Kình Vũ phát hiện bờ vai Kỷ Cẩm run rẩy, anh lập tức tiến lên giữ vai cậu: "A Cẩm, cậu nghe tôi nói đã. MMA đối với tôi mà nói cũng quan trọng như âm nhạc đối với cậu, tôi thực sự không thể từ bỏ nó!"

Kỷ Cẩm muốn gạt tay anh ra nhưng Thẩm Kình Vũ nhất quyết không buông.

"Không phải tôi muốn rời bỏ cậu! Nếu cậu đồng ý tôi vẫn sẽ ở lại đây, cậu có chuyện gì cứ chia sẻ với tôi, bất cứ lúc nào, tôi vẫn luôn ở đây!"

Kỷ Cẩm đang kìm nén cơn thịnh nộ nên căn bản không nghe lọt tai bất cứ điều gì.

Bọn họ xô đẩy vài cái, Kỷ Cẩm bỗng quay phắt đi chỗ khác. Thẩm Kình Vũ vẫn đang nắm vai cậu, cho dù cậu quay mặt đi vẫn không thể tránh khỏi tầm mắt của anh--- hốc mắt Kỷ Cẩm đã đỏ lên, nước mắt dâng lên một vòng, cậu đang cắn răng không để nước mắt trào ra.

Thẩm Kình Vũ có chút lung lay rồi. Trong chớp mắt một ý niệm nảy sinh trong đầu anh: hay là cứ từ bỏ đi, không thi đấu nữa, cuộc sống hiện tại kỳ thực rất ổn mà... Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong một giây.

---Nếu không có lòng tin và sự bất khuất chống đỡ bao năm nay, anh đã sớm biến thành một đống bùn nhão.

Kỷ Cẩm bất ngờ dùng sức đẩy Thẩm Kình Vũ ra, nhanh chóng dùng mu bàn tay quệt nước mắt. Cậu quát lên: "Tôi đã nói là tôi không đồng ý! Nếu anh nhất quyết bỏ đi, tôi sẽ... tôi sẽ...!" Cậu muốn hăm dọa một chút lại phát hiện mình chẳng có gì để uy hiếp Thẩm Kình Vũ, cho nên càng giận đến run rẩy.

"Anh cứ nghĩ cho kĩ đi!" Cậu hung hăng nói: "Khi nào nghĩ thông suốt thì nói với tôi!"

Hét lên xong cậu vội xoay người chạy vào phòng đàn, cậu sợ cứ tiếp tục tranh cãi sẽ phải thừa nhận một kết quả mà cậu không muốn thừa nhận.

Thẩm Kình Vũ thấy cửa phòng đàn bị sập mạnh, nhịn không được mà chửi thề một câu, nhưng anh không đuổi theo.

Bỏ đi, Kỷ Cẩm cần thời gian để tiếp thu, không nên quá nóng vội... Anh vẫn còn thời gian, cứ chậm rãi thuyết phục vậy.