Hy vọng một ngày nào đó cậu ấy sẽ có cả thế giới trong tay!
---
Thẩm Kình Vũ không muốn nhắc đến vết thương cũ bèn quay về chủ đề ban đầu, tiếp tục trao đổi về kịch bản mà tổ sản xuất gửi tới.
"Mẫu người yêu lý tưởng? Thế nào là tình yêu lý tưởng..." Thẩm Kình Vũ không hiểu lắm: "Bọn họ muốn hỏi ý kiến của cậu, làm sao tôi giúp được?"
Kỷ Cẩm nhíu mày: "Tôi chẳng có mẫu hình lý tưởng nào. Bọn họ gửi rõ lắm chủ đề linh tinh, tôi còn chẳng bao giờ nghĩ đến những vấn đề này, lúc lên sóng biết nói gì đây? Hay là anh viết một bài cảm nhận dựa trên những chủ đề này giúp tôi, để tôi đọc tham khảo xem sao?"
"..." Đây là bài kiểm tra văn cấp ba sao? Còn được chép bài của nhau?
"Hay là... nhờ chị An làm giúp đi?" Thẩm Kình Vũ không muốn nhận nhiệm vụ này.
"Chị ấy là phụ nữ, sao tôi có thể nhờ chị ấy tư vấn được?" Kỷ Cẩm lắc đầu: "Anh cứ viết đại đi, gạch đầu dòng mấy ý chính cho tôi là được."
Thẩm Kình Vũ muốn nói gì đó lại thôi. Ban đầu Lục Minh đâu có nói vệ sĩ cá nhân của người nổi tiếng phải phụ trách cả công việc "làm bài tập hộ"...
Kỷ Cẩm không nhận ra sự khó xử của anh: "Bây giờ đang rảnh rỗi anh viết luôn đi, tổ sản xuất giục tôi nộp bài rồi. Tôi muốn sáng tác một bài hát, bao giờ anh viết xong thì gọi tôi nhé."
Thẩm Kình Vũ: "..."
Kỷ Cẩm vứt lại chiếc IPad rồi bỏ chạy.
Thẩm Kình Vũ: "......"
Một tiếng sau.
Kỷ Cẩm ngồi trong phòng đàn một hồi tìm linh cảm sáng tác. Cậu đã viết xong một đoạn điệp khúc, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Thẩm Kình Vũ đang đứng ở cửa ngó vào.
Kỷ Cẩm vội thò hai chân đạp đất, mượn lực bánh xe của chiếc ghế xoay mà trượt về phía Thẩm Kình Vũ: "Anh viết xong rồi à?"
Thẩm Kình Vũ "ừm" một tiếng, vẻ mặt rất mất tự nhiên, tiến lên đưa IPad cho Kỷ Cẩm. Tất cả những chủ đề cho sẵn đều liên quan đến tình yêu, Thẩm Kình Vũ cảm thấy bài văn này còn vắt kiệt sức lực hơn giáo án chạy một trăm cây!
Kỷ Cẩm nói một cách nghiêm trang: "Anh cứ để ở đây đi, lát nữa tôi đọc xem có tham khảo được gì không--- khi nào ra ngoài anh nhớ đóng chặt cửa giúp tôi."
Thẩm Kình Vũ cho rằng mình đang quấy rầy linh cảm sáng tác của Kỷ Cẩm nên lập tức lui ra. Cửa vừa sập lại, Kỷ Cẩm lộ ra một nụ cười tinh ranh như vừa thực hiện thành công một trò đùa xấu xa, cậu vội cầm lấy chiếc IPad, ngả dựa vào lưng ghế xoay hai vòng.
Đương nhiên không có chuyện cậu sẽ tham khảo ý tưởng của Thẩm Kình Vũ, nếu có chủ đề nào quá bí cậu sẽ trao đổi với tổ sản xuất để bọn họ lược bớt phân cảnh của cậu, cùng lắm là lên sóng ít hơn khách mời khác mà thôi, Kỷ Cẩm vốn không để tâm đến chuyện này. Chỉ là vừa rồi khi đọc những chủ đề này, Kỷ Cẩm bỗng nhiên rất muốn biết câu trả lời của Thẩm Kình Vũ, cho nên mới lấy cớ ép anh viết ra suy nghĩ của mình.
Thẩm Kình Vũ quả nhiên rất thành thật, anh ngoan ngoãn trả lời hết những câu hỏi đã cho. Kỷ Cẩm chẳng thiết tha đến việc sáng tác nữa, cậu trượt về bàn làm việc cầm IPad nghiên cứu.
Tổ sản xuất đưa ra rất nhiều chủ đề, trên thực tế bọn họ hy vọng các khách mời sẽ phát triển đề tài này thành các câu chuyện để tán gẫu trên sóng. Nhưng Thẩm Kình Vũ không có kinh nghiệm viết bản thảo, anh chỉ đơn giản trả lời từng câu hỏi, mỗi câu đều lời ít ý nhiều.
[Hỏi: Mẫu người yêu lý tưởng của bạn là gì?
Đáp: Không có. Phải tiếp xúc mới biết có thích hay không.]
Kỷ Cẩm gật gù. Suy nghĩ này khá giống với cậu, trước khi gặp được nửa kia của mình, cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra một mẫu hình cụ thể.
[Hỏi: Đối với bạn, thế nào là một tình yêu lý tưởng?
Đáp: Không có tình yêu lý tưởng, không nên quá mơ mộng.]
Kỷ Cẩm kinh ngạc nhìn câu trả lời này, cậu có chút đăm chiêu nhìn xuống câu trả lời tiếp theo.
[Hỏi: Bạn có cho rằng khi hẹn hò đàn ông là người nên trả tiền không?
Đáp: Có.]
... Có vẻ là một người đàn ông ga-lăng?
[Hỏi: Sự nghiệp và tình yêu, cái nào quan trọng hơn?
Đáp: Sự nghiệp.]
Kỷ Cẩm lại nhíu mày. Không để ý nha, Thẩm Kình Vũ vậy mà rất chú tâm vào sự nghiệp sao?
[Hỏi: Kể lại một kỉ niệm động lòng mà bạn từng trải qua?]
Đây thực ra là một câu hỏi riêng tư, những gì Thẩm Kình Vũ đã trải qua đương nhiên không có giá trị tham khảo đối với Kỷ Cẩm, nhưng anh vẫn thành thật trả lời câu hỏi này.
[Đáp: Có một hôm vào quán bar, tôi nhìn thấy người con trai ấy đứng trên sân khấu hát. Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng một người có thể rực rỡ đến vậy...
Hy vọng một ngày nào đó cậu ấy sẽ có cả thế giới trong tay!]
Những con chữ cứng nhắc trên màn hình IPad không thể khắc họa sự rối rắm và do dự của Thẩm Kình Vũ khi chia sẻ những lời thật lòng này. Kỷ Cẩm khiếp sợ nhìn hai hàng chữ ấy hồi lâu, nhìn đến thất thần.
"Người con trai"??? Vậy mà không phải là "người con gái"???
Là lỗi chính tả của nam sinh ban thể dục, hay thực sự là một "người con trai"???
Quán bar nào? Từ bao giờ? Là người Thẩm Kình Vũ từng yêu thầm sao, hay là người mà anh thầm mến tới bây giờ? Hay là... người yêu hiện tại của anh???
Kỷ Cẩm đứng bật dậy khỏi ghế, đi qua đi lại quanh phòng.
Một ca sĩ biểu diễn trong quán bar? Cậu ta hát có hay không? Cậu ta biết sáng tác không? Cậu ta có tài giỏi bằng cậu không?
Kỷ Cẩm đi loanh quanh vài vòng rồi quay về trước bàn làm việc, một lần nữa cầm IPad nhìn chằm chằm câu trả lời kia. Đây là câu trả lời dài nhất của Thẩm Kình Vũ, nhưng nó vẫn quá sơ sài. Tổng cộng chỉ có hai câu, cho dù Kỷ Cẩm phóng to hết cỡ cũng chẳng phát hiện gì thêm.
Cậu lại tiếp tục đứng lên đi vòng quanh. Trạng thái lo âu trong cậu dần phát tác, cậu cảm thấy trái tim đập nhanh đến đáng sợ, tốc độ máu chảy trong người ngày càng tăng cao, toàn thân lắc lư như một trận say xe.
Bực bội, một sự bực bội không tên, cực kì bực bội!
Một người như thế nào có thể khiến Thẩm Kình Vũ muốn dâng toàn bộ thế giới cho cậu ta? Thẩm Kình Vũ cũng đối xử dịu dàng với cậu ta như vậy sao? Cũng nhỏ nhẹ an ủi và trò chuyện như vậy sao? Cũng nhào lộn mấy vòng dỗ dành cậu ta sao?
Kỷ Cẩm thò tay vò đầu bứt tai, cậu muốn hét lên nhưng biết Thẩm Kình Vũ đang đứng ngay ngoài cửa. Cậu nghiến răng nuốt xuống một bụng ấm ức, run rẩy chạy về phía máy tính ấn nút Play, sau đó từ từ trượt ngồi xuống mặt đất.
Những nốt nhạc vang lên thuộc về một ca khúc mà cậu mới sáng tác gần đây, một bản nhạc rock trữ tình với tempo nhanh, chưa viết lời, phần điệp khúc khi thì nồng nàn như những lời đường mật, khi thì trầm lắng như những điều hờn dỗi vu vơ, hai nhịp điệu khác nhau hoàn toàn nhưng được mix rất khéo và uyển chuyển, một tác phẩm đậm chất nghệ sĩ, phá cách và tràn đầy sức sống.
Âm nhạc du dương vang lên trong không trung, Kỷ Cẩm cuộn mình thành một bọc ngồi dưới gầm bàn, cậu cắn chặt răng chờ đợi trạng thái lo âu đang dày vò cậu từ từ biến mất...
&&&&&&
Lịch trình công tác tháng tư của Kỷ Cẩm không quá dày, từ cuối năm ngoái cậu đã làm việc cực kì chăm chỉ và bận bịu một thời gian dài, trước mắt cậu dự định chuyên tâm vào việc sáng tác một full album và nghỉ ngơi hồi phục.
Vì thế suốt hai tuần sau đó, trừ khi lên lớp thanh nhạc và lớp vũ đạo, Kỷ Cẩm hầu như không ra khỏi cửa. Thời kì trầm cảm cậu tự nhốt mình trong phòng ngủ, thời kì hưng phấn cậu dành toàn bộ tinh lực vào việc sáng tác.
Kỷ Cẩm rảnh rỗi nên Thẩm Kình Vũ cũng có nhiều thời gian tập luyện hơn, trừ những buổi tự tập thể lực anh còn liên tục hẹn đấu giao lưu với các võ sĩ chuyên nghiệp.
Chớp mắt đã hai tuần trôi qua, show chính thức khởi quay.
Tổ sản xuất chọn một trường quay ở vùng ngoại thành Bắc Kinh, sáng sớm hôm ấy Túc An, Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm lên máy bay, sau khi hạ cánh bọn họ đón xe di chuyển tới địa điểm quay, lúc này đã là hai giờ chiều. Còn chưa kịp nghỉ lấy hơi Kỷ Cẩm đã bị kéo tuột vào phòng thay đồ để tạo hình.
Vừa trang điểm, Kỷ Cẩm vừa trao đổi kịch bản với biên kịch Tiểu Minh. Sau màn chào hỏi xã giao, Tiểu Minh nhìn Thẩm Kình Vũ đứng cạnh, ánh mắt không khỏi sáng lên: "Cậu Kỷ, đây là trợ lý của cậu sao?"
Kỷ Cẩm nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác: "Sao vậy?"
"Anh ta còn độc thân không? Có muốn tham gia show này không? Cậu Kỷ à, cậu đồng ý cho chúng tôi mượn "anh trợ lý" này làm nhân vật trải nghiệm cho mùa hai được không?" Tiểu Minh năn nỉ khẩn thiết: "Cậu không biết đâu, thời nay tìm soái ca khó hơn tìm vàng! Để chọn được sáu nam thanh nữ tú mùa này, cả tổ sản xuất chúng tôi sắp hói hết đầu rồi! Quá gian nan, quá vất vả!"
"Góc tường nhà tôi mà chị cũng muốn đào!?" Kỷ Cẩm trừng mắt: "Tạm biệt, tôi về đây!"
"Ấy ấy đừng, tôi nói đùa thôi mà!" Biên kịch sợ tới mức xua tay liên tục: "Góc tường nhà cậu nào ai dám đào? Tôi chỉ là muốn khen ánh mắt chọn trợ lý của cậu thôi mà..."
Có đẹp trai cỡ nào cũng không thể quan trọng bằng khách mời VIP, biên kịch không dám nói thêm nửa lời, nhanh chóng lấy ra kịch bản trao đổi với Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm nhận kịch bản, liếc mắt nhìn Thẩm Kình Vũ một cách hờn dỗi, hừ nhẹ một tiếng bằng giọng mũi.
Thẩm Kình Vũ: "...???"
Anh cũng cảm thấy rất khó hiểu, những người làm trong showbiz rốt cuộc rất biết cách khen xã giao, hay là vì bọn họ nể mặt Kỷ Cẩm, vì sao đi đến đâu cũng có người mời anh lên sóng? Chẳng lẽ các ekip sản xuất thiếu người đến vậy sao?
--- quả thực chẳng riêng gì giới giải trí mà ở bất cứ đâu cũng vậy, trai đẹp là nguồn tài nguyên vô cùng khan hiếm!
Xong phần tạo hình đã là bốn giờ chiều, tất cả khách mời đã có mặt đầy đủ, những người mới quen add wechat của nhau, những người đã quen biết lâu năm thì ngồi ôn lại chuyện cũ rồi hẹn nhau bữa cơm, không khí trong trường quay vô cùng ấm áp và hòa hợp. Tổ sản xuất một lần nữa thông qua kịch bản với nhóm khách mời sau đó chính thức bấm máy.
Trợ lý riêng của các khách mời không thể vào trường quay nên đành ngồi chờ ở phòng nghỉ bên cạnh. Trước khi bắt đầu công việc, Kỷ Cẩm dặn Thẩm Kình Vũ: "Hôm nay có lẽ tôi phải quay thông đến ba, bốn giờ sáng. Anh đừng chờ tôi, nếu buồn ngủ cứ về khách sạn trước đi."
Thẩm Kình Vũ không tỏ thái độ gì, anh chỉ cười nói: "Cố lên nhé."
Các kĩ thuật viên bắt đầu giục khách mời vào chỗ, Kỷ Cẩm không kịp nói thêm gì liền bước thẳng vào trường quay.
...
Một tiếng sau.
"Tứ quý sáu! Ai chặt không? Tôi chỉ còn hai lá thôi nhé!" Trợ lý của Chu Triết Xuyên – Tiểu Ninh – đắc chí làm ra động tác chuẩn bị hạ bài: "Không ai chặt là tôi về này."
Khi cậu ta nghĩ mình đã thắng ván này, một giọng nói bình tĩnh cất lên từ bên cạnh, trực tiếp tạt một gáo nước lạnh cho cậu ta.
"Xin lỗi bạn hiền." Thẩm Kình Vũ không nhanh không chậm hạ bài đè lên tứ quý sáu của cậu ta: "Tứ quý K."
*trong raw là 5 con 6 và 5 con K, nhưng tui không hiểu sao bộ bài lại có 5 con á, nên mạn phép đổi thành tứ quý, có ai hiểu luật chơi bài của Trung Quốc không thì giải thích giúp tui nha... Đa tạ!
Tiểu Ninh: "..."
"Anh anh anh... Anh vẫn còn om???" Tiểu Ninh như bị sét đánh giữa ban ngày: "Hiểm thế ai chơi lại???"
Thẩm Kình Vũ cười vô hại. Đánh bài thôi mà, hiểm với ác nỗi gì?
Không ai chặn được bài này, Thẩm Kình Vũ tiếp tục hạ lá Joker đen, mọi người không còn nhiều bài, mấy quân mạnh đều đánh hết từ lâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Kình Vũ đánh ba con ba và đôi bốn, cuối cùng về đầu. Ván này Thẩm Kình Vũ thắng tuyệt đối.
"Ôi..." Ai nấy đều cười phá lên: "Anh lại về trước à! Thôi không cho anh chơi cùng nữa, chơi với anh chán chết!"
Đúng lúc này Thẩm Kình Vũ cảm thấy túi quần rung lên, di động báo có tin nhắn mới của Kỷ Cẩm.
[Kỷ Cẩm: Anh đang làm gì thế?]
Thẩm Kình Vũ lập tức trả lời.
[Đang đánh bài với mấy trợ lý khác.
Cậu đang quay mà? Vẫn được dùng điện thoại sao?]
Kỷ Cẩm gửi tin nhắn trả lời rất nhanh.
[Ừm, chán quá đi mất! Đang nghỉ giải lao.]
Chương trình này được chia làm hai phần, một nửa thời gian sẽ chiếu những đoạn video tương tác giữa các nhân vật trải nghiệm, nửa thời gian còn lại là phần phân tích và thảo luận của nhóm khách mời. Khi chiếu video, các khách mời chỉ cần thỉnh thoảng bộc lộ phản ứng và cảm xúc trên mặt, thời điểm phát sóng sẽ có bộ phận hậu kì biên tập lại, không nhất thiết phải xem chăm chú từ đầu đến cuối. Nếu phải ngồi quay liên tục bảy, tám tiếng có lẽ chẳng ai trụ nổi.
Tiểu Ninh đã tráo bài xong, cậu ta hô lên: "Thẩm ca, đến lượt anh chia bài này."
"Các cậu đánh đi, tôi nghỉ nhé." Thẩm Kình Vũ cầm di động đứng lên: "Tôi phải trả lời mấy tin nhắn."
"Ơ kìa đi đâu mà đi." Mọi người không nỡ để cao thủ rời đi: "Tin gì thế? Mất bao lâu? Hay là đợi anh vào chúng ta đánh tiếp?"
Thẩm Kình Vũ buồn cười: "Vừa bảo không đánh với tôi nữa mà?"
"Đánh chứ! Phải đánh!" Tiểu Ninh chống nạnh cả giận nói: "Thắng xong là chuồn à? Phải để chúng tôi gỡ chứ!"
Khi không có mặt các nghệ sĩ, nhóm trợ lý trẻ tuổi này đều rất thoải mái và vô tư.
Thẩm Kình Vũ nở nụ cười: "Thế các cậu cứ đánh trước mấy ván đi, tôi đi một lát rồi quay lại." Nói xong liền cầm di động rời đi.
Chọn một góc yên tĩnh, anh lại lấy di động đọc tin nhắn Kỷ Cẩm vừa gửi tới.
[Anh đánh thắng hay thua? Đừng có làm mất mặt tôi đấy!]
Thẩm Kình Vũ nhịn không được mà mỉm cười.
[Tôi thắng liên tục mấy ván rồi.]
Anh lướt đống sticker một hồi, cuối cùng chọn gửi đi một khuôn mặt đang cười khoái trá.
[Uây! Anh đánh bài đỉnh vậy á?]
[Cũng tàm tạm thôi. Hồi trước còn ở trong đội võ, mấy anh em tập xong cũng hay rủ nhau đánh bài.]
Kỷ Cẩm kìm lòng không đậu mà tưởng tượng ra khung cảnh Thẩm Kình Vũ mặc áo ba lỗ ngồi cùng một đám nam sinh đánh bài trong kí túc xá. Cậu học xong cấp hai liền đăng kí du học, sống trong môi trường xa lạ, trời sinh tính cách khó gần nên Kỷ Cẩm chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác ấy. Cậu chỉ có thể bắt gặp chúng qua những bộ phim thanh xuân vườn trường mà thôi.
Có lẽ mọi người rất quý mến Thẩm Kình Vũ, hẳn là anh rất được lòng người khác?
Lúc này phần phát video đã kết thúc, người dẫn chương trình tên Lỗ Tân bắt đầu phân tích nội dung đoạn phim vừa rồi. Đã đến lúc Kỷ Cẩm phải tập trung ghi hình, cậu lập tức cất điện thoại.
Lỗ Tân dựa theo trình tự có sẵn trong kịch bản, bắt đầu dẫn dắt câu chuyện về phía Kỷ Cẩm: "Tiểu Cẩm à, cậu có tiêu chuẩn chọn bạn đời nào không? Hoặc có thể nói, một người yêu lý tưởng trong mắt cậu phải đảm bảo những tiêu chí nào?"
Nghe được hai chữ "lý tưởng", trong đầu Kỷ Cẩm chợt hiện lên câu trả lời hôm trước của Thẩm Kình Vũ.
Cậu lấy lại tinh thần, nhanh chóng lắc đầu: "Không có hình mẫu lý tưởng nào hết, khi em gặp người ấy em sẽ nhận ra rằng, ồ hóa ra người mình thích chính là người thế này."
Chu Triết Xuyên bắt được trọng tâm trong câu trả lời vừa rồi, anh ta nháy mắt cười tinh quái: "Ai dà, nghe giọng điệu này, chẳng lẽ cậu đã gặp được người ấy rồi?"
Kỷ Cẩm từ chối cho ý kiến, chỉ lẳng lặng lườm anh ta một cái.
Chu Triết Xuyên và Kỷ Cẩm có quen biết từ lâu, bọn họ nói chuyện khá thân thiết. Dù sao cũng chỉ là buổi ghi hình, nếu nghệ sĩ lỡ lời hoặc có phân đoạn nào đó không phù hợp thì công ty quản lý sẽ trao đổi với tổ sản xuất để cắt bỏ trước khi phát sóng.
Có điều Kỷ Cẩm đã im lặng, những người khác sẽ biết ý không đào sâu thêm, MC tiếp tục hướng câu chuyện tới khách mời khác.
Mỗi người đều góp một hai câu, có người thuận miệng kể lại kỉ niệm của bản thân, cứ trò chuyện rôm rả như vậy khoảng mười phút. Lỗ Tân cảm thấy đã đủ tư liệu để biên tập, anh ra hiệu để tổ sản xuất tiếp tục phát video trải nghiệm.
Một nhân vật trải nghiệm là nữ, có lẽ trời sinh tính cách hướng nội, khi cả nhóm đã bắt đầu trở nên thân thiết hơn thì cô vẫn khá rụt rè và xa cách. Tổ sản xuất quyết định thêm phụ đề cho những phân cảnh có mặt cô, bọn họ miêu tả cô gái này đang để ý một người con trai cùng nhóm, bởi vì lo đối phương không thích mình nên không dám chủ động tiếp xúc.
"Đúng rồi." Lỗ Tân đưa ra một đề tài mới: "Nếu các quý vị ở đây rơi vào trường hợp này, khi chưa thể xác định đối phương có tình cảm với mình hay không, các vị sẽ chủ động theo đuổi chứ?"
Nhóm khách mời rất ngạc nhiên, trong kịch bản không có chủ đề này, đương nhiên phần thảo luận của các khách mời chỉ cần dựa vào dàn ý, sẽ có những phân đoạn được tự do triển khai, vì thế mọi người đều thuận theo MC.
Chu Triết Xuyên là mẫu đàn ông chín chắn và trưởng thành, anh ta thoải mái tâm sự rằng từ trước đến nay mình luôn là người chủ động theo đuổi; Trịnh Huệ Nhi thuộc về nhóm phụ nữ U30 khá từng trải, cô nói rằng mình sẽ âm thầm ra tín hiệu cho đối phương, nếu người kia không chủ động bắt sóng có nghĩa họ không có ý với mình, lúc này cô sẽ bình thản buông tay.
Diễn viên Tống Hoan là một cô gái trẻ cá tính và mạnh mẽ: "Em không cho rằng đàn ông bắt buộc phải theo đuổi phụ nữ! Nếu gặp người em thích, em nhất định sẽ chủ động tán tỉnh! Nếu cứ rụt rè chờ đợi, nhỡ anh ấy bị người khác cưa đổ mất chẳng phải em sẽ bỏ lỡ cơ hội sao?"
"Tiểu Cẩm thì sao?" Trong nhóm khách mời chỉ còn Kỷ Cẩm chưa phát biểu ý kiến, Lỗ Tân hỏi: "Tôi cảm thấy Tiểu Cẩm hẳn là sẽ chủ động theo đuổi người mình thích nhỉ?"
"Cậu này cần gì chủ động!" Chu Triết Xuyên góp vui: "Nhìn giao diện và cấu hình này, chỉ cần cậu ấy hát tặng các em gái một bài, có khi phải lấy số xếp hàng để tán tỉnh Tiểu Cẩm ấy chứ..."
Mọi người đồng loạt phá lên cười, người duy nhất không quá hào hứng chính là Kỷ Cẩm. Cậu chỉ miễn cưỡng kéo cao khóe miệng một chút, nhận ra bản thân mình thực sự không thể cười được nữa, Kỷ Cẩm đành từ bỏ.
"Tiểu Cẩm à, có đúng như lời Triết Xuyên nói không?" Lỗ Tân uyển chuyển điều tiết không khí: "Cậu từng trải qua chuyện này chưa?"
Kỷ Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, mọi người phát hiện sắc mặt cậu không tươi lắm nên ngầm hiểu ý mà dừng cười, ai nấy quay sang nhìn nhau.
"Nếu em thích một người, em sẽ không nhịn được mà muốn tiếp cận người ấy, muốn tâm sự với người ấy, muốn biết người ấy đang làm gì..." Kỷ Cẩm thong thả nói, ngữ điệu trầm thấp. Cậu dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "--- những em sẽ không chủ động nói ra tình cảm của mình đâu."
Dưới gần bàn, Kỷ Cẩm dùng sức nắm chặt tay, móng tay lằn vết trong lòng bàn tay cậu, một lát sau cậu mới thả lỏng. Hàng lông mi thật dài rũ xuống che đi đôi mắt cậu, giấu đi tình tự bên trong.
"Em sẽ không nói cho người ấy biết. Vĩnh viễn không bao giờ."