Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 18




Cậu lại nằm xuống, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt Thẩm Kình Vũ...

---

Về tới khu biệt thự nhà Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ quẹt thẻ đi thang máy lên. Cửa thang máy mở ra, nhìn căn phòng tối đen trước mặt, trong lòng Thẩm Kình Vũ hơi chùng xuống. Nhưng ngay giây tiếp theo, đèn cảm ứng huyền quan tự động bật lên chiếu sáng đôi giày Kỷ Cẩm tháo trước bậc thềm, tảng đá trong lòng Thẩm Kình Vũ được hạ xuống.

Anh nhẹ chân nhẹ tay bước vào phòng ngủ Kỷ Cẩm, bật công tắc đèn, trên giường bỗng phát ra giọng nói căng thẳng: "Đừng bật!"

Thẩm Kình Vũ ngẩn người, phát hiện trên giường là một bọc chăn quấn kín mít, hơn nữa giọng người bên trong nghẹt đặc, có vẻ cậu ấy vừa khóc xong... Hoặc là vẫn đang khóc!

Anh chần chừ hai giây, sau đó lại tắt đèn.

Thẩm Kình Vũ nghĩ ngợi, anh không lập tức bước vào phòng mà trước tiên lui ra ban công gọi điện cho Túc An.

"Alo, chị An à, em tìm thấy A Cẩm rồi, cậu ấy ở nhà... Vâng, không có chuyện gì đâu, cậu ấy ngủ rồi... Lịch trình ngày mai có thể hoãn lại được không? Em nghĩ cậu ấy cần nghỉ ngơi thêm... Vâng, chị cũng ngủ sớm giữ sức khỏe nhé!"

Hai phút sau anh cúp máy, một lần nữa quay về phòng ngủ của Kỷ Cẩm. Kỷ Cẩm vẫn đang rúc trong ổ chăn, Thẩm Kình Vũ không biết trạng thái hiện giờ của cậu ra sao, cũng không dám bước tới kéo mở chiếc chăn. Nhưng anh biết hiện tại Kỷ Cẩm cần không gian riêng, bằng không cậu sẽ chẳng đi một vòng thành phố để về nhà giữa đêm.

"Cậu ngủ đi, tôi không quấy rầy cậu đâu, tôi sẽ ở lại với cậu." Thẩm Kình Vũ dịu dàng nói: "Nếu cậu không muốn tôi ở trong này, để tôi ra phòng khách ngồi."

Kỷ Cẩm không lên tiếng, một lát sau Thẩm Kình Vũ nghe được tiếng vải sột soạt, ổ chăn rốt cuộc cũng động đậy.

Xem ra Kỷ Cẩm không có ý định đuổi anh đi.

Thẩm Kình Vũ nhìn di động, đã gần bốn giờ sáng. Là một người kiên trì ngủ sớm dậy sớm, đây quả thực là hai ngày thiếu nguyên tắc trong nhất bốn năm trở lại đây của anh. Có lẽ vì đã xác định Kỷ Cẩm an toàn, trái tim treo cao của Thẩm Kình Vũ dần hạ xuống, ngồi bên giường một hồi, cơn buồn ngủ bỗng dâng lên như thủy triều, trực tiếp đánh úp anh.

Anh đứng lên đi dạo một vòng, phát hiện trong nhà còn một phòng ngủ khác nhưng trên giường trống không chưa kê đệm chăn, ngay cả một tấm drap cũng không có. Sofa ngoài phòng khách đồ đạc ngổn ngang, Thẩm Kình Vũ không dám tự tiện sắp xếp. Cuối cùng anh đành quay về phòng ngủ của Kỷ Cẩm.

"Nếu cậu không ngại, đêm nay tôi ngủ cạnh cậu được không?" Thẩm Kình Vũ nhỏ giọng ướm hỏi.

Kỷ Cẩm không trả lời, bọc chăn im lìm hồi lâu, không rõ cậu đã ngủ hay còn thức.

Võ sĩ MMA Thẩm Kình Vũ, chiêu thức đấm đá nào cũng có thể chịu đựng, đau đớn khổ sở nào cũng có thể vượt qua, nhưng lại đầu hàng trước cơn buồn ngủ. Cũng may giường của Kỷ Cẩm rất lớn, Thẩm Kình Vũ cởi áo khoác ngoài, nhẹ chân nhẹ tay nằm xuống bên kia giường, chủ động nằm cách Kỷ Cẩm một khoảng cách đủ cho hai người nữa.

Vừa đặt lưng xuống giường, hai mắt nhắm lại, chưa đầy nửa phút sau Thẩm Kình Vũ đã ngủ say.

...

Mười giờ hơn sáng hôm sau, Thẩm Kình Vũ vẫn đang say giấc, Kỷ Cẩm là người tỉnh dậy trước. Cậu khẽ nâng mí, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là Thẩm Kình Vũ nằm cách đó không xa.

Ký ức chợt ùa về, toàn bộ sự việc tối hôm trước tái hiện trong đầu Kỷ Cẩm, cậu kinh ngạc nhìn Thẩm Kình Vũ đến xuất thần.

Gương mặt Thẩm Kình Vũ khi ngủ rất tuấn tú, nhưng không rõ vì sao lại khiến người ta cảm thấy thiếu đi nét nhu hòa như khi anh tỉnh dậy. Có lẽ bởi vì anh toát ra sự gai góc, sống mũi cao thẳng, lông mày sắc như lưỡi kiếm, đường viền cằm cũng rõ nét, đây không phải kiểu diện mạo thư sinh. Sự dịu dàng của anh phát ra từ ánh mắt và nụ cười.

Kỷ Cẩm nhịn không được nghĩ thầm, từ nhỏ Thẩm Kình Vũ đã có tính cách ôn hòa như vậy sao? Rốt cuộc một gia đình như thế nào có thể nuôi dưỡng ra một người tốt bụng đến vậy?

Chờ đến khi hồi thần, Kỷ Cẩm phát hiện chính mình đã ghé sát lại gần Thẩm Kình Vũ.

Cậu hơi nhúc nhích thân trên, có chút do dự muốn vươn tay, cậu muốn chạm vào người trước mặt này. Đây là thật sao? Liệu anh có phải một giấc mơ không?

Khi cậu sắp chạm tới môi Thẩm Kình Vũ, hơi thở của anh phả lên đầu ngón tay cậu. Thực ấm áp, thế nhưng Kỷ Cẩm lại cảm thấy nóng bỏng tay, cậu lập tức rụt người về.

Có thể do động tĩnh quá lớn, Thẩm Kình Vũ hơi nhíu mày. Anh chưa hoàn toàn tỉnh lại mà xoay người nằm nghiêng về phía Kỷ Cẩm, tiếp tục ngủ.

Kỷ Cẩm: "..."

Cậu thả lỏng cánh tay đang chống nửa người, nằm xuống đối diện gương mặt Thẩm Kình Vũ, yên lặng ngắm nhìn.

Không biết qua bao lâu sau, Thẩm Kình Vũ rốt cuộc cũng thức giấc, anh mơ màng mở mắt, Kỷ Cẩm lập tức xoay người nằm ngửa trở lại.

Thẩm Kình Vũ ngáp một cái dài, với tay lấy di động đầu giường. Đã gần mười rưỡi, điện thoại báo tin nhắn mới từ Túc An.

Tin nhắn đầu tiên nhận lúc tám giờ, Túc An hỏi anh đã dậy chưa. Bởi không nhận được tin hồi đáp, Túc An đoán anh vẫn đang ngủ nên gửi tiếp một tin thứ hai, cô nhắn lịch trình hôm nay của Kỷ Cẩm đã hủy bỏ, nhắc Thẩm Kình Vũ khi nào tỉnh nhớ gọi lại cho cô.

Thẩm Kình Vũ nhìn về phía Kỷ Cẩm, thấy cậu vẫn nhắm mắt nên cho rằng cậu còn mệt, vì thế anh nhẹ nhàng cầm di động bước ra phòng khách.

Năm phút sau Thẩm Kình Vũ nghe có động tĩnh trong phòng ngủ, anh vội chạy vào, bắt gặp Kỷ Cẩm đã ngồi trên giường.

"Cậu dậy rồi à?"

"Ừm."

"Thấy trong người thế nào rồi?"

Vài giây sau Kỷ Cẩm mới trả lời: "Mệt."

Thẩm Kình Vũ vội nói: "Vừa rồi tôi đã gọi cho chị An, chị ấy sắp xếp lại công việc cho cậu rồi. Hôm nay cậu cứ nghỉ ở nhà không cần đi đâu, buổi trưa chị An sẽ ghé qua xem tình hình."

"Bảo chị ấy không cần lên nhà đâu." Kỷ Cẩm uể oải không chút sức sống: "Hôm nay tôi không muốn gặp người nào hết."

Thẩm Kình Vũ: "..." Anh không rõ những lời này đang ám chỉ anh mau biến đi, hay là ám chỉ anh không phải người?

Nhưng chỉ cần Kỷ Cẩm không trực tiếp đuổi anh ra khỏi nhà, anh sẽ mặt dày bám trụ tại đây. Trạng thái hiện tại của Kỷ Cẩm khiến anh không yên tâm để cậu ở một mình.

Thẩm Kình Vũ nhỏ giọng hỏi: "Nhà cậu có bàn chải mới không?" Anh không mang theo hành lý, tối hôm qua đã không rửa mặt.

Kỷ Cẩm rầu rĩ trả lời: "Có hai ngăn kéo dưới kệ tủ trong buồng tắm, anh tìm xem. Dao cạo râu và sữa rửa mặt cất trong tủ gương."

Rất nhanh sau đó Thẩm Kình Vũ đã vệ sinh cá nhân xong xuôi bước ra: "A Cẩm, cậu muốn ăn gì không?"

Anh vẫn rất dè dặt khi nói chuyện với Kỷ Cẩm, anh muốn hỏi thăm quan tâm nhưng lại sợ cậu phiền chán mà thu mình lại như đêm qua.

"Tôi không muốn ăn uống gì." Kỷ Cẩm trầm mặc trong chốc lát, có lẽ cũng ý thức được rằng nhịn đói hai ngày sẽ ảnh hưởng cơ thể, cậu thở dài nói: "Thôi ăn cháo cũng được."

Thẩm Kình Vũ vội vàng gật đầu: "Có ngay."

Anh chạy xuống phòng bếp tìm một vòng, trong bếp có gạo, trong tủ lạnh có thịt nhưng không có rau tươi. Cũng may còn vài lọ đồ khô, anh quyết định nấu cháo gà nấm hương, cũng tính là đủ dinh dưỡng.

Thẩm Kình Vũ đứng trong bếp thái thịt, Kỷ Cẩm chậm rãi bước vào. Vốn Kỷ Cẩm định nhờ Thẩm Kình Vũ đặt thức ăn ngoài, không ngờ anh lại trực tiếp vào bếp.

"Anh còn biết làm thức ăn sao?"

Thẩm Kình Vũ nở một nụ cười tự giễu: "Không biết nấu ăn e là tôi đã chết yểu từ lâu rồi."

Kỷ Cẩm kinh ngạc.

"Cậu chờ nửa tiếng nữa, tôi chỉ nấu đơn giản thôi, sẽ chín ngay."

Kỷ Cẩm cũng không rời khỏi phòng bếp mà đứng một bên ngó nghiêng. Cậu thấp giọng hỏi: "Tay của anh không sao chứ?"

Ngón trỏ của Thẩm Kình Vũ đang quấn băng gạc dày cộp, để không dính nước anh phải liên tục chĩa ngón trỏ lên trời và sử dụng bốn ngón tay còn lại. Có điều anh đã quen với việc đổ máu, vết thương nhỏ này tựa hồ không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của anh.

"Tôi không sao." Thẩm Kình Vũ nhận ra tuy hôm nay tâm trạng Kỷ Cẩm khá tệ, nhưng cậu không bài xích việc giao tiếp với anh, vì thế anh bắt đầu tìm đề tài nói chuyện: "A Cẩm, bình thường ở nhà cậu ăn uống thế nào?"

"Một tháng cũng chẳng ở nhà được mấy ngày..." Kỷ Cẩm nói: "Sẽ có trợ lý sinh hoạt mua cơm tới cho tôi." Hôm nay cậu vốn có lịch trình, đột nhiên bỏ bê công việc đương nhiên sẽ không có ai tới đưa cơm.

Thẩm Kình Vũ thái xong thịt gà, thấy nấm hương đã ngâm nở thì vớt ra băm nhỏ.

"A Cẩm..." Anh cố gắng dùng giọng nói bình thản nhất: "Sức khỏe cậu có gì đó không ổn sao?"

Kỷ Cẩm trầm mặc hồi lâu, mãi tới khi Thẩm Kình Vũ băm xong chỗ nấm, Kỷ Cẩm mới quay đầu nhìn anh, cậu thở dài một hơi nói: "Tôi được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực."

"Rối loạn lưỡng cực...?"

"Phải, rối loạn cảm xúc lưỡng cực. Hưng cảm và trầm cảm, anh đã nghe qua chưa? Chính là loại bệnh này."

Trong lúc giải thích, Kỷ Cẩm dùng ngón tay bấu chặt vào cạnh bàn, cậu rất muốn biết phản ứng của Thẩm Kình Vũ nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, toàn thân cậu căng cứng.

Thẩm Kình Vũ biết chứng bệnh này. Vài năm nay anh nghiên cứu khá nhiều tài liệu tâm lý học, có hiểu biết tương đối đối với một số bệnh tâm lý thường gặp. Đây cũng là lý do vì sao anh nhận ra điểm bất thường của Kỷ Cẩm, anh biết đó không phải tính cách con người mà là triệu chứng mắc bệnh.

Kỷ Cẩm nghe thấy tiếng vòi xả nước, Thẩm Kình Vũ đang rửa tay. Một lát sau anh bước đến trước mặt cậu, Kỷ Cẩm hơi rũ mắt tránh né, chỉ nhìn từ phần ngực trở xuống. Sau đó cậu thấy Thẩm Kình Vũ dang rộng hai cánh tay.

Đó là một động tác thăm dò, thấy Kỷ Cẩm không có ý cự tuyệt, Thẩm Kình Vũ dứt khoát tiến lên tặng cậu một cái ôm.

Anh không biết cách dùng lời nói an ủi người khác, là một người đàn ông dành hơn nửa tinh lực vào việc luyện tập thể thao, những người xung quanh anh từ huấn luyện viên đến đối thủ và bạn bè,... phần lớn đều là những người vạm vỡ, chẳng ai đa sầu đa cảm. Bọn họ không giỏi biểu đạt tình cảm theo cách ủy mị, chỉ biết có đôi khi một cái ôm, một cái bóp vai hoặc một động tác đấm tay cũng đủ chiến thắng hàng ngàn câu nói sến sẩm.

Kỷ Cẩm lại muốn khóc. Trong thời kì trầm cảm cậu rất mau nước mắt, chính cậu cũng không kiểm soát được tuyến lệ của mình.

Cậu chôn mặt vào hõm vai của Thẩm Kình Vũ, nhận một cái ôm không ồn ào nhưng đầy năng lượng và kéo dài rất lâu.

Mãi tới khi cháo trong nồi bắt đầu sôi lục bục, Thẩm Kình Vũ mới buông Kỷ Cẩm ra. Anh quay lại bệ bếp thả thịt gà và nấm hương vào nồi.

Khoảng mười lăm phút sau món cháo gà nấm đã sẵn sàng để thưởng thức, Thẩm Kình Vũ tắt bếp bưng ra bàn.

Hai người vừa ăn cháo nóng vừa tiếp tục trò chuyện.

"Chị An không biết bệnh tình của cậu phải không?"

Kỷ Cẩm lắc đầu: "Chị ấy từng nghi ngờ, nhưng tôi nói tính tôi từ nhỏ đã vậy nên chị ấy tin."

Lời này không hoàn toàn là nói dối, quả thực ngày còn bé Kỷ Cẩm là đứa trẻ khá lập dị, cậu không quá thân thiện với người xung quanh, khi tập trung làm việc gì đó sẽ say mê quên trời quên đất, đặc biệt là khi đắm chìm trong âm nhạc, Kỷ Cẩm dường như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Chỉ là sau khi trưởng thành, tình trạng này của cậu ngày càng trở nên nghiêm trọng, sức khỏe giảm sút, thậm chí sinh hoạt thường ngày cũng bị ảnh hưởng, bởi vậy cậu mới đi bệnh viện khám.

Huống hố, hiểu biết của người bình thường đối với sức khỏe tinh thần còn rất hữu hạn, mãi cho đến những năm gần đây, người ta mới dần quan tâm tới những căn bệnh như trầm cảm. Nhìn vào cách cư xử của Kỷ Cẩm, phần lớn mọi người sẽ cho rằng cậu "xấu tính", "hơi điên điên", thậm chí còn khen ngợi "nghệ sĩ cần có cá tính như vậy".

Không đợi Thẩm Kình Vũ tiếp tục hỏi, Kỷ Cẩm đã cúi đầu nói: "Tôi giấu bệnh với tất cả mọi người, anh là người duy nhất được nghe kể."

Thẩm Kình Vũ sửng sốt thốt ra: "Còn Tiêu Dịch Kiệt?"

Nghe tới cái tên này, sắc mặt Kỷ Cẩm đột nhiên trầm xuống, chiếc thìa trong tay cũng buông bỏ.

"Tôi không hề kể cho gã nghe!" Kỷ Cẩm tức tối.

---

Lời editor: Truyện có 92 chương, lúc này đã đi được 1/5 quãng đường, hôm nay tui rảnh rỗi ngồi làm xong sớm và đăng sớm, rà lại mấy chương trước thì phát hiện nhiều lỗi quá, tha thiết cầu xin bà bê tha jinhua259 mau hết bận để quay về đồng hành cùng con em, chớ chả mấy mà làm xong hố, bấy giờ rà lại từ đầu chắc thài!