Anh Vẫn Luôn Chỉ Thích Em!!

Chương 42: Kẻ biến thái và vặn vẹo




Chu Thế Kiệt là đại thiếu gia của Chu gia, lại là cháu trai duy nhất của nhà họ An, vậy nên, từ nhỏ hắn đã được nuông chiều không khác gì viên ngọc bảo bối, muốn gì được nấy, không cần thiết phải nhìn sắc mặt ai. Hơn nữa, hắn còn có gương mặt đẹp trai với đôi mắt anh đào phong tình khiến ai nhìn vào cũng thấy thiện cảm, đồng thời khả năng học tập cũng rất tốt. Thành ra, trong mắt mọi người hắn không khác gì hoàng tử hoàn hảo không một vết xước, là ánh trắng sáng của vô vàn thiếu nữ tại Thành Đô.

Tuy nhiên, dưới góc nhìn của An Di, người đã quen biết với hắn từ nhỏ, người đã từng bị hắn bạo lực học đường và khủng bố tinh thần trầm trọng, cô biết rằng những gì người ngoài nhìn thấy chỉ đơn thuần là một lớp vỏ bọc được hắn tỉ mỉ xây dựng lên mà thôi. Còn sự thật, bên trong hắn chính là một con quỷ xấu xí và vặn vẹo. Hắn ghét những kẻ đi ngược lại ý mình, thích được người khác ca tụng, thích những thứ xinh đẹp và biết nghe lời.

Còn An Di, cô mang một dáng vẻ ngoan ngoãn, đôi mắt trong trẻo, nhu hòa như nước, lại xinh đẹp dịu dàng như một tiểu tiên nữ. Không thể phủ nhận đó là dáng vẻ khiến đàn ông yêu thích nhất, rất khiến người ta muốn bảo bọc. Nhưng bên trong cô không hiền hòa như vẻ bề ngoài, hoặc đúng hơn là lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh. Giống như thể cô vốn không thuộc về thế giới này, cô cũng không cần phải đặt sự quan tâm lên bất kì thứ gì, hay bất cứ ai cả.

Trong khoảng thời gian mà cô bị cả trường cô lập, ban đầu hắn có thể thấy sự lạc lõng trong đôi mắt cô, nhưng dần dần cô lại trở nên lãnh đạm, giống như kẻ bị cô lập không phải cô mà là cô đang cô lập tất cả mọi người xung quanh, chẳng ai có thể bước vào thế giới của riêng cô cả. Thậm chí cái lần hắn đưa cô vào quán bar và ép cô ngồi giữa một đám con trai, đôi mắt của cô vốn rất xinh đẹp nhưng hắn cảm nhận được ánh mắt ấy có bao nhiêu là lạnh nhạt, không hề để bất kì ai vào mắt, thật sự rất đáng ghét.

Vì vậy, có thể nói An Di đã khơi dậy con quỷ ngủ sâu trong lòng Chu Thế Kiệt. Hắn muốn và hắn đã làm rất nhiều cách để đập vỡ tảng băng trong mắt cô, muốn nhìn thấy cô tuyệt vọng mà quỳ dưới chân hắn, nhưng đều chưa thành công.

Cho đến một buổi chiều, hắn đi theo An Di đến cái sân bỏ hoang sau trường học. Hắn thấy cô đang băng bó vết thương nhưng tâm tư lại chẳng hề đặt lên vết thương chút nào. Hắn tiến lại gần hơn chút để nhìn rõ hơn thì phát hiện ánh mắt lạnh lùng của cô đã biến đâu mất, thay vào đó là sự ấm áp, dịu dàng và một chút khao khát nồng nhiệt đang hướng về một nam sinh phía bên kia bờ rào. Giây phút ấy hắn đột nhiên sửng sốt. An Di mà hắn biết vốn chưa từng sống động và đẹp đẽ như thế. Cô lúc nào cũng như con búp bê sứ đắt tiền được đặt trên kệ cao, nhìn được nhưng không sờ được. Còn lúc này, giống như con búp bê ấy được thổi thêm linh hồn, đôi mắt khẽ lay động và rực rỡ, nhưng dáng vẻ ấy lại chỉ dành riêng cho chàng nam sinh kia – ngưởi mà thậm chí còn không nhìn thấy cô.

Lúc ấy hắn đã nghĩ, cô thật nhỏ mọn, đáng thương, nhưng… đẹp đẽ hơn bao giờ hết.



Từ ngày ấy, hắn quyết định muốn cướp lấy cô cho riêng mình. Hắn muốn cô dùng dáng vẻ ấy để nhìn một mình hắn mà thôi, dù rằng cô là em họ của hắn, nhưng sẽ không sao vì hắn sẽ có được bất kì thứ gì hắn muốn mà.

Sau đó, hắn đã tỏ tình với cô một cách… đột ngột.

Hắn từng nghĩ chỉ cần gương mặt này thôi là đủ để khiến bất kì giống cái nào yêu thích hắn, nhưng hắn sai rồi. An Di không hề do dự mà từ chối hắn, thậm chí còn giống như đang nhìn một tên thần kinh múa máy trước mặt. Vì vậy, hắn vừa muốn yêu thích cô lại vừa muốn chà đạp dáng vẻ kiêu ngạo ấy của cô.

Đúng, hắn chính là một kẻ biến thái và vặn vẹo như thế.

Hắn cho rằng, nếu cô cứ bị mọi người ở Vu Hà này cô lập như thế thì chắc chắn sẽ chẳng có ai muốn yêu thương cô cả. Nhưng sau đó cô chạy tới Thành Đô xa xôi, nơi mà hắn không có mặt.

Quả nhiên, với dáng vẻ xinh đẹp như tiểu hồ ly của mình, cô đã nhanh chóng có được một tên bạn trai nhà giàu và quyền thế, thái tử độc nhất của nhà họ Lâm. Anh cũng chính là chàng trai mà cô từng dành ánh mắt si mê lúc ở Vu Hà. Vì vậy, hắn liền thấy đầu mình ngứa râm ran. Cô ở Thành Đô này có vẻ hạnh phúc quá nhỉ? Cô cười với bọn người chết tiệt kia mà chưa từng cười với hắn!

Nhưng hắn biết mình không thể đụng tới anh được, vì vậy liền tìm cách đưa cô tới nơi khác. Đúng lúc đó, Chu Vãn lại cần đi Mĩ phẫu thuật, hắn liền gợi ý mọi người đưa An Di theo như một bình máu di động, và thời khắc đó hắn đã thấy ánh dương trong mắt cô sụp đổ. Nháy mắt linh hồn trong cô đã bị hút đi sạch sẽ, chỉ còn lớp vỏ trống rỗng, lạnh lùng.