Anh Vẫn Luôn Chỉ Thích Em!!

Chương 35: Quá khứ (góc nhìn An Di)




Tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có, tiền tiêu không bao giờ thiếu nhưng hạnh phúc lại chưa bao giờ đủ. Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp và đức hạnh. Tôi từng nghe mấy dì hàng xóm buôn chuyện với nhau rằng mẹ tôi năm xưa không hề yêu cha tôi, bà là bị ông ta cưỡng ép đến mang thai, mới bị buộc phải bước chân vào nhà họ An. Nhưng An Thái Sơn lại là một người đàn ông kém cỏi. Ông ta không giỏi làm việc, nhưng nhờ gia thế khủng đằng sau, ông ta thuận lợi được nhận chức to ở Vu Hà mà không ai dám nói gì.

Nhưng chính cái kém cỏi đó lại dẫn đến hàng loạt bi kịch cho mẹ và tôi.

Một tên không tài cán, không năng lực được làm chức cao, làm gì có chuyện mọi người đều phục. Vì vậy, một vài cấp dưới của ông ta bắt đầu tìm cách phá hoại sau lưng. Họ truyền khắp công ty rằng An Thái Sơn có một người vợ rất tài giỏi lại xinh đẹp, trong khi ông ta làm giám đốc công ty lớn nhưng lại để lỗ đến hàng trăm triệu đồng, thật là ‘hoa nhài cắm bãi cứt trâu’, phí phạm một hồng nhan.

Chuyện nhanh chóng đến tai An Thái Sơn, đúng như dự đoán, hắn dần bỏ bê công việc, thay vào đó là những bữa nhậu nhẹt, say xỉn đến khuya với đám bạn xấu. Sau đó, khi về nhà, mẹ tôi liền trở thành bao cát xả giận cho lão, bà ấy bị bạo lực đến mức phải nhập viện thường xuyên, gương mặt cũng hốc hác thấy rõ, cơ thể ngày càng gầy gò xanh xao.

Còn tôi, kết tinh của một tình yêu miễn cưỡng, ngày ngày phải chứng kiến cảnh cãi cọ, vũ phu của người mà tôi gọi một tiếng ‘cha’, dần dần tôi mất đi cảm giác an toàn, tôi tự thu mình lại, không dám tùy tiện ra khỏi phòng hay nói chuyện lớn tiếng, tôi muốn giấu mình đi ngay trong chính căn nhà của mình.

Cho đến một hôm, An Thái Sơn về không thấy mẹ tôi đâu, ông ta lên cơn liền lôi thẳng tôi ra đánh thay bà, ông ta chửi rủa thậm tệ, giống như tôi vốn không phải con gái ông ta mà là một thứ đồ bẩn thỉu, xấu xí. Mà lúc đó tôi mới bao lớn chứ? Đứa trẻ bảy tuổi yếu ớt và bất lực bị đánh đến bầm tím hết người ông ta mới buông tha…

Sau lần đó, tôi mang một thân đầy thương tích đến lớp, Lộ Ái Nhi bị xốc đến mức bật khóc, bạn bè xung quanh lại liên tục chỉ trỏ bàn tán gì đó mà tôi không thể hiểu. Nhưng thật là lạ, cô giáo lại không nhận thấy bất kì điều gì bất thường, cô ấy lên lớp, nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng giấu đi ánh mắt tội lỗi mà tiếp tục giảng bài. Một lời hỏi thăm cũng không có.

Sau này lớn lên một chút tôi mới hiểu, cô ấy không phải không quan tâm mà là sợ dính vào rắc rối. Dù sao nhà họ An cũng lớn mạnh như thế mà.



Một thời gian sau, anh họ của tôi – Chu Thế Kiệt – chuyển tới Tiểu học Vu Hà. Hắn là con trai của chị gái của An Thái Sơn, và dĩ nhiên hắn biết rõ tình trạng tồi tệ trong gia đình tôi rồi.

Ngày đầu tiên hắn bước vào lớp tôi, gương mặt thiên thần khiến ai cũng yêu thích nhưng lại là một nỗi áp bức lớn với tôi. Tôi có linh cảm điều tồi tệ sắp tới và đảo lộn mọi thứ xung quanh.

Và linh cảm ấy đã đúng. Hắn ta thực sự là quỷ vương trong cơn ác mộng kéo dài gần 10 tuổi thơ của tôi.

Tôi không biết tại sao hắn lại ghét tôi tới vậy, hắn luôn chọn tôi làm mục tiêu cho những lời chế diễu, dèm pha, hay trò đùa ác ý mà hắn luôn nói là đùa vui. Dưới sự dẫn dắt của hắn, dần dần mọi người trong lớp coi thường tôi, bắt nạt tôi hết lần này đến lần khác. Chỉ có Ái Nhi là luôn bảo vệ tôi mà thôi.

Nhưng năm lên lớp 6, cô ấy phải theo cha mẹ ra nước ngoài. Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi như vụt tắt. Tôi không biết phải làm sao để đối mặt với trường học nữa, cũng không còn nơi nào tôi có thể tâm sự sau mỗi lần bị bạo hành.

Thật ra tôi vẫn còn mẹ, nhưng bà ấy quá dịu dàng và tốt bụng. Bà yêu thương tôi bằng cả trái tim, nhưng bà cũng không cách nào ngăn cản được chồng mình đánh đập hai mẹ con. Nhiều đêm bà ôm lấy tôi mà khóc, bà xin lỗi tôi vì đã đem tôi tới thế giới tàn ác này, bà nức nở rằng tôi đáng lẽ nên được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc chứ không phải thế này.

Mỗi lần như vậy, tôi cũng chẳng biết phải nói gì nữa. Tôi thương bà, tôi càng hận An Thái Sơn.

Sau này lớn lên, có lần tôi hỏi mẹ tại sao bà không chọn li hôn với ông ta rồi mang tôi đi. Bà nặng nề vỗ về tôi, bảo rằng bà không thể. An gia muốn tìm người là chuyện quá dễ dàng, hơn nữa nhờ có nhà họ An tôi mới có thể học tại trường tốt nhất ở Vu Hà. Thật ra, tôi không quan tâm điều phía sau lắm, nhưng tôi cũng không đủ năng lực để tự tin nói rằng: “Con không cần trường học tốt, con chỉ cần mẹ! Chúng ta có thể chạy khỏi nơi này, trốn đến một nơi họ không thể tìm thấy!”…