Anh Vẫn Luôn Chỉ Thích Em!!

Chương 21: Anh chỉ thích em




Trong con hẻm Tĩnh Xá yên ắng, mọi người dường như quen với nếp đi ngủ sớm, vì vậy chẳng có mấy người đi lại trên đường, cũng chẳng có ai có thể thấy được đôi nam nữ đang ôm lấy nhau trong góc tối, làm chuyện xấu hổ.

Lâm Hàn Thương có được sự đồng ý của cô liền không kiêng nề mà ngậm lấy bờ môi mềm mại, chầm chậm tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô gái. Sau đó, chưa đủ thỏa mãn, anh cắn nhẹ vào môi cô khiến cô giật mình liền hé miệng ra một chút, anh liền nhân cơ hội chen chúc vào bên trong khoang miệng ẩm ướt, vừa dịu dàng lại dữ dội cuốn lấy môi lưỡi mà dây dưa.

An Di cảm thấy toàn thân mình như mềm nhũn ra, không còn chút ý thức nào để chống lại hành vi của chàng trai, ngược lại cơ thể dường như còn phối hợp nhịp nhàng cùng anh hôn hôn. Cho đến khi cô cảm thấy dưỡng khí của mình sắp cạn rồi, miệng cũng bị người ta ‘thương yêu’ đến mỏi nhừ, anh mới buông tha cho cô. Hai cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, gương mặt điển trai vùi sâu vào hõm cổ cô, thở ra từng hơi nặng nhọc. Con trai tầm tuổi này rất dễ xúc động, nhưng anh sợ làm cô hoảng sợ, liền cố gắng áp chế con quái vật đang muốn vùng lên trong mình.

An Di thuận thế đặt cằm lên vai anh, thở hổn hển một hồi mới cảm thấy bình tĩnh lại một chút, nhưng gương mặt chắc chắn là tỏ tới mức sắp nổ tung rồi.

_____

Lúc hai người về tới nhà đã là gần 10 giờ đêm. May là lúc chiều anh đã nhắn tin với mẹ trước là đưa An Di đi chơi một lát rồi mới về, nếu không chắc chắn bây giờ anh không thể đứng ở đây được.

Doãn Tình đã đợi hai người cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy người về. Gương mặt An Di đã có lại sức sống, không còn âm u nữa, bà liền thở ra một hơi nhẹ nhõm

“Hai đứa về rồi! Mau lên nhà thay đồ tắm rửa đi, mẹ làm bữa khuya cho hai đứa.”

An Di ngoan ngoãn nói cảm ơn với bà rồi nhanh chóng chạy vào phòng. Lớp ngụy trang bình tĩnh của cô chưa gì đã sụp đổ. Hai má cô đỏ lên, trống ngực vẫn chưa từng ngừng một giây.

Đêm ấy, có hai con người mất ngủ, nhưng tâm trạng không hề nặng nề, ngược lại là lâng lâng một cảm xúc mới lạ.

.

.

.

Hôm nay, nghe mọi người đồn đoán là sẽ có một bạn mới chuyển đến lớp 11-2. Lúc Hàn Thương cùng An Di bước vào lớp, cả lớp đang túm năm túm bảy đoán già đoán non về người bạn mới



“Lần này chắc chắn phải là một mĩ nữ! Lớp chúng ta quá thiếu hơi đàn bà rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, hoa đều có chậu rồi, chúng ta cần hoa mới!”

“Mấy cậu ăn nói kiểu gì vậy hả? Chê chúng tôi phải không?”

“Mấy người cứ chờ đi, chắc chắn là một tiểu soái ca, ăn đứt cả lũ các cậu!”

Họ cãi nhau, trêu nhau, rồi cả lớp cùng bật cười. Không khí vô cùng sôi nổi. Hàn Thương không quan tâm lắm, vừa ngồi xuống liền gục ra bàn ngủ bù.

Giản Dương từ bàn sau ngoi lên, chọc chọc lưng anh

“Ê này Thương ca, nghe nói bạn học mới là một đại mĩ nữ đó!”

“Thì sao?” – anh không ngẩng mặt lên, không hề kiên nhẫn đáp

“Tôi là tôi nhắc cậu thôi… Đừng có mới nới cũ..." - hất hàm về phía An Di - "...làm Tiểu Di Di của tôi buồn đó!”

Lần này, Hàn Thương liền nhổm dậy, đập một phát vào đầu Giản Dương

“Tôi không phải là cậu!”

An Di nghe vậy, bất giác quay qua nhìn anh. Hàn Thương thấy cô nhìn mình, liền cau mày

“Em nhìn anh làm gì? Anh là người như vậy sao?”



Giản Dương ôm đầu, vẫn còn cứng miệng chọc vào ổ kiến lửa

“Đó, thấy chưa, Tiểu Di Di cũng thấy vậy đó! Cậu chính là tra nam trong truyền thuyết! Tốt nhất là chạy đi em gái ạ!”

Hàn Thương nhếch mắt nhìn cậu, lạnh lùng như muốn giết người. Giản Dương rùng mình một cái, liền ôm lấy Hà Phán kêu cứu. May là đúng lúc này thầy chủ nhiệm bước vào, ổn định trật tự, góc này mới không xảy ra ‘đổ máu’. Giản Dương khịt mũi

“Về sau tôi sẽ gọi lão Mai là cha! Cha đúng là đấng cứu thế vĩ đại!”

An Di nhìn một màn vừa rồi liền rất vui vẻ. Cô thấy mình thật may mắn khi gặp được nhóm bạn tuyệt vời này trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, đặc biệt là chàng trai bạn cùng bạn.

‘Bạn cùng bàn’ đang đen mặt, dáng vẻ lười biếng tựa về phía sau, một phần vì buồn ngủ, một phần vì tên bạn mất não. Đột nhiên, cậu thấy trong tầm mắt xuất hiện một nắm tay nhỏ hồng hồng, rồi nắm tay ấy nhanh chóng biến mất để lại trên mặt bàn một mẩu giấy nhỏ với dòng chữ

“Em tin tưởng anh!”

Anh nhếch mày, không nhịn được mà cười khẽ. Nhét tờ giấy vào ngăn bàn, anh nhìn sang cô gái đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối. Anh như tên trộm, thầm cướp lấy tay cô rồi nhét vào túi áo khoác của mình, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay trơn nhẵn rồi bất ngờ véo nhẹ một cái.

An Di bị đau, quay sang nhìn thủ phạm, chỉ thấy anh cười lưu manh rồi mấp máy mấy chữ bằng khẩu hình miệng. Cô không hiểu lắm, chỉ đoán nó là “ANH CHỈ THÍCH EM”.

Hàn Thương thấy mặt cô đỏ lựng lên, liền ghé lại gần, thì thầm

“Nghĩ đen tối gì thế hả?”

“Lâm Hàn Thương, An Di, hai em đứng lên cho tôi!”

Tiếng gầm của lão Mai vang lên làm đôi nam nữ giật mình, An Di vội vàng kéo tay ra khỏi túi anh, đứng thẳng lên. Hàn Thương cười một cái rồi mới từ từ đứng dậy. Lão Mai bị dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của anh chọc giận, định mắng thêm một hồi nữa nhưng ngoài cửa, một giọng nói ngọt ngào vang lên cắt ngang mọi chuyện

“Thưa thầy, đây là lớp 11-2 đúng không ạ?”