Anh Và Chúng Ta

Chương 36: U Não




Tôi ngủ quên lúc nào chẳng hay nhưng sâu trong tiềm thức có cái gì đó làm tôi phải bật dậy, trong lòng có một chút bất an, đồng hồ mới điểm sáu giờ sáng, tiếng chuông điện thoại rung lên, ai gọi giờ này sớm thế không biết. Tôi lười biếng nhìn cái tên quen thuộc xuất hiện trên màn hình mà nhấc máy.

"Mẹ à, con đây ạ."

"Ừ, mẹ nghe Cường nói con vào Sài Gòn có việc, đi mà không nói với cả nhà một tiếng, mẹ lo quá nên gọi con xem có chuyện gì? Chuyện có nghiêm trọng lắm không?"

"Bố mẹ lên Hà Nội rồi ạ?" Tôi hỏi.

Bình thường bố tôi toàn ở quê, mẹ tôi dạo này cũng thích cái không khí trong lành ở Hưng Yên hơn nên hay về đó, không muốn lên luôn. Anh Khánh và chị Lệ thì ở riêng rồi, giờ nghĩ lại thì tôi đi đúng là có hơi gấp chưa báo ai cả, đến cả việc liên lạc với Phạm Đình Cường cũng là một tay Huỳnh Mai Anh làm.

"Bố mẹ lên rồi. Thế trong đó có chuyện gì thế con?"

"Dạ cũng là chuyện khá nghiêm trọng, để khi nào con về Hà Nội sẽ từ từ kể cho cả nhà nghe ạ. Bố mẹ yên tâm là con vẫn khỏe, ăn uống đầy đủ và tự chăm sóc bản thân được tốt, bố mẹ đừng lo nhé."

"Không sao thật chứ con?"

"Không sao thật mà, mẹ yên tâm ạ."

"Ừ, thế nhé, chăm sóc bản thân tốt nhé. Mẹ đi nấu đồ ăn sáng cho bố con. Ông ấy lại sắp đi công tác Tây Bắc rồi."

"Vâng ạ, con chào mẹ."

Mẹ tôi thuộc tuýt người mẹ không xen vào chuyện riêng tư của con cái, mẹ tôi hay nói lớn rồi ai làm người đó chịu, cả chuyện tình cảm ngày trước của anh Khánh và chị Thy mẹ tôi cũng chỉ biết sơ qua, đến khi chính thức ra mắt, chuẩn bị đính hôn rồi đến khi hủy hôn mẹ tôi vẫn luôn rất yêu thương chị ấy, nếu không phải lúc đó Lương Hà Khánh còn quá chẩu thì có khi mọi chuyện đã rồi, sau này khi anh ấy yêu và lấy chị Lệ mẹ tôi cũng chưa bao giờ gây áp lực hay bắt con dâu phải ở chung. Khi tôi yêu anh Mạnh, bố tôi tìm hiểu như trinh thám thì mẹ tôi cũng chỉ nhẹ nhàng, biết là đủ, không cần biết quá nhiều.

Tôi vệ sinh cá nhân rồi nấu đồăn sáng đi đến bệnh viện, Nguyễn Tiến Đức vẫn luôn túc trực bên anh Mạnh đến nỗi gật gù, tôi nhẹ nhàng khoác cho anh chiếc áo rồi ngồi bên giường nhìn hai người đàn ông, một người thở oxi vì bệnh tật, một người vì mệt mỏi mà gục ngã bên giường bệnh, sao phải khổ thế chứ. Người đàn ông tôi từng yêu và người đàn ông tôi đang yêu trông thật tàn tạ, Nguyễn Tiến Đức của bây giờ cũng không tệ như Nguyễn Tiến Đức tôi từng biết trước đây.

Tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên từ chính căn phòng bệnh của chúng tôi đánh thức Nguyễn Tiến Đức, nhìn thấy tôi ở đó anh có chút ngạc nhiên, xong vẫn bình thản nói lời chào.

"Em đến từ khi nào thế? Em đến lâu chưa?"

Tôi chạy lại ý định tắt chuông chiếc điện thoại trên bàn, vô tình lại thấy ảnh màn hình là ảnh mình, nhưng không phải điện thoại của anh Mạnh, tôi cầm nó lên và đưa về phía Đức.

"Điện thoại này của anh à? Anh Hưng gọi này."



Nguyễn Tiến Đức nhận lấy điện thoại từ tay tôi và đi ra ngoài nghe điện thoại, anh Hưng mà gọi thì chỉ có thật sự rất cần anh mới tìm tới, bình thường tôi cũng hỗ trợ anh Hưng, nhưng giờ cả tôi và Đức dều ở đây, một mình Dương Khánh Vũ cũng không quán xuyến nổi, đặc biệt khi mùa này lại là mùa sự kiện.

Lúc sau Đức quay vào, tôi mới tò mò hỏi anh.

"Anh Hưng gọi anh có chuyện gì gấp lắm hả?"

"Chắc anh phải bay về Hà Nội một chuyến, do đang có nhiều sự kiện của công ty đối tác, anh Hưng và Vũ không thể quán xuyến hết được, dù có thêm học viên thì dù sao cũng chỉ là học viên thôi, các em ấy cũng chưa thạo việc, không làm riêng được, anh Hưng gọi cả anh và em, nhưng mà.."

"Không sao, anh cứ về đi. Ở đây em lo cho, em có mang đồ ăn sáng cho anh đấy, anh vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng đã, dạo này anh cũng lao lực quá rôi."

Đức gật đầu rồi đi vào vệ sinh cá nhân, tôi tranh thủ hâm lại đồ ăn cho nóng, đợi Đức đi ra có thể dùng luôn.

Tôi tranh thủ lấy laptop ra làm chút việc riêng, tôi có một vài dự án không tệ, nhưng mãi vẫn chưa hoàn thành được, bị trì hoãn vì công việc cá nhân, cũng bốn năm rồi tác phẩm Anh và chúng ta chưa hoàn thành, khi nhìn thấy cặp đôi HUST và NEU nọ tôi đa nghĩ sẽ viết về một câu chuyện tình có đẹp và có ngược rồi sau nhiều sóng gió họ quay về với nhau, mô tuýt truyện quen thuộc trong các bộ truyện ngôn tình nhưng sau nhiều biến cố xảy ra tôi muốn một nam phụ khác bược đến và xoa dịu nữ chính cua tôi, chữa lành vết thương của cô ấy, nhưng lại chẳng thể bên cạnh cô ấy..

Nguyễn Tiến Đức bước ra tôi vội nhường chỗ cho anh, cơm cũng vừa lúc được hâm nóng, tôi đưa cho anh, tiện miệng hỏi:

"Bác sĩ nói sao về tình hình của anh Mạnh rồi?"

"Tạm thời qua cơn nguy hiểm rôi, nhưng giờ không chỉ đơn giản về phổi nữa, bác sĩ đã phát hiện thêm u não rồi, bác sĩ Quân đã phát hiện u não song hành với bệnh phổi ngay từ đầu và đã nói với anh Mạnh, chỉ là anh Mạnh không nói với anh thôi."

"Ừm, thôi anh ăn đi cho nóng, em nấu đấy, anh ăn đi."

Tôi run rẩy đưa đôi đũa cho Nguyễn Tiến Đức rồi lẳng lặng ngồi bên giường anh Mạnh, nước mắt không kìm chế được mà rơi xuống, dường như càng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ thì nước mắt tôi càng có động lực để rơi, tôi cố gắng không phát ra tiếng để ảnh hưởng đến Nguyễn Tiến Đức, nhưng tay lại không ngừng lau đi những giọt nước mắt đang rơi, sao số anh lại khổ thế chứ? Anh mắc nợ cuộc đời này hay sao? Anh còn trẻ như thế, chưa vợ, chưa con mà ông trời lỡ lòng nào đối xử với anh như vậy, rồi lấy anh đi trong sự tuyệt vọng không thể níu giữ của người thân, bạn bè anh.

Cuộc sống này đôi khi thật không công bằng đúng không? Người ta muốn đuổi đi lại cứ ở lại mãi, người muốn giữ lại thì không có cách nào giữ được, lại cứ mang đến cho em những cảm giác thật đau, nó là sinhly tử biệt, là âm dương cách biệt và là đời đời kiếp kiếp không thể gặp lại, nếu có gặp lại cũng sẽ không nhận ra nhau nữa, thật xót xa và đau đớn bao nhiêu.

Buổi chiều Đức đặt vé nhanh bay về Hà Nội, anh nói phải về hết nửa tháng mới có thể quay lại, anh cũng thật dũng cảm khi có thể một mình chống đỡ và chăm sóc anh Mạnh, tôi thì lại cứ lo, tôi sợ trong đêm có chuyện, sợ bất thình lình chẳng thể cứu chữa được nữa, sợ chỉ một phút xơ xảy cũng có thể mất anh.

Tôi nhờ Huỳnh Mai Anh mang đồ đạc qua bệnh viện, tôi ở hẳn chăm sóc anh, tôi chưa biết phải mở miệng nói với hai bác thế nào về bệnh tình của anh Mạnh, nhưng anh đã yếu lắm rồi, tôi cũng đành phải tìm thời gian thich hơp để nói.

Tôi bảo Huỳnh Mai Anh ở cùng tôi, tôi gọi điện cho bác Dung. Tiếng chuông điện thoại reo từng hồi là khi con tim tôi cũng đâp càng mạnh thêm, tôi cũng phải chuẩn bị tâm lý vững vàng.

Được vài hồi chuông bên kia nhấc máy.



"Bác chào Hương, bác đây."

"Dạ cháu chào bác, bác có khỏe không ạ?"

"Bác khỏe, có chuyện gì thế?"

Tôi giọng run run, tôi đã cố gắng bình tĩnh rồi, nhưng chuyện này hệ trọng như thế, tôi vẫn không thoát khỏi cảm giác run sợ..

"Dạ, cháu có một vấn đề rất quan trọng, cháu mong bác giữ bình tĩnh và đến bệnh viện X được không ạ? Cháu sẽ nói rõ hơn ạ?"

"Có chuyện gì thế con, Mạnh nó xảy ra chuyện gì hả con?"

Giọng bên kia có chút lạc đi và gấp gáp kèm theo sự lo lắng, tôi cũng không biết phải nói sao chỉ cố gắng kìm chế không khóc nghẹn và trả lời bác:

"Dạ, nếu được hai bác có thể đến luôn con sẽ giải thích ạ, phòng VIP số Bảy, tầng ba tòa B bệnh viện X nhé bác."

"Ừ, ừ bác tới ngay."

Huỳnh Mai Anh ngồi bên cạnh vỗ vai tôi an ủi, có lẽ vì nó biết đây là điều chẳng muốn và không ai ngờ, nó xảy ra quá đột ngột và không ai kịp trở tay.

Chỉ mười lăm phút sau, hai bác đã có mặt, nhìn hai bác khóc thương con mà lòng tôi không khỏi đau xót, sau khi hai bác lấy lại bình tĩnh tôi mới đưa ra sổ khám bệnh của anh cho bác Dung, không kìm chế được mà vừa nói vừa lau nước mắt.

"Con cũng không biết anh ấy bị bệnh từ bao giờ, anh ấy giấu cả con và hai bác vì sợ mọi người lo lắng, con cũng chỉ là tình cờ nhìn thấy bệnh án mà mới biết cách đây một tuần thôi ạ. Hai bác phải thật bình tĩnh để xem bệnh án của anh ấy, bác sĩ nói anh ấy bị bệnh về phổi và u não ác tính, anh ấy muốn con giấu hai bác, nhưng con không thể làm thế, con biết cảm giác mất đi một người đau khổ đến thế nào, tình hình của anh ấy đã vượt tầm kiểm soát rồi, con xin lỗi hai bác vì đã không nói với hai bác sớm hơn."

Nghe tôi nói cùng với xem bệnh án, bác Dung đã đau lòng, sốc đến mức ngất xỉu phải truyền nước, bác trai vì có lẽ bác là đàn ông nên dù bác rất đau lòng nhưng vẫn gắng gượng để làm chỗ dựa cho bác gái và cả tôi. Hai bác không trách tôi vì đã giấu họ vì hai bác biết anh Mạnh là người con hiếu thảo không muốn bố mẹ lo lắng.

Tôi đã thấy bác trai ngồi khóc một mình ở trong sân bệnh viện giữa con mắt của hàng ngàn người đi qua, một người cha dù mạnh mẽ thế nào thì cú sốc này cũng quá lớn đi. Huống hồ hai bác chỉ có một người con là anh.

Tôi đứng một góc quan sát mọi sự việc, tôi cũng đau nhưng tôi hy vọng hai bác có thể vượt qua cú sốc tih thần này và vui vẻ cùng anh Mạnh đi hết quãng đường còn lại của anh ấy.

P/s: Sự thật làm em sốc đến mức em bật khóc.

Tự dưng thấy Nam phụ nhiều đất diễn hơn nam chính, định cho nữ chính thành đôi với Triệu Quang Sơn, nam chính mất do tai nạn giao thông mà đổi ý rồi, hihihi