Tôi phải tự nhận mình không phải người bình thường, ở chỗ nào nhỉ? Có lẽ là bốn năm trôi qua đối với người khác là lâu, nhưng đối với tôi nó còn lâu hơn thế gấp nhiều lần.
Vào một ngày đẹp trời, vẫn như thường ngày, tôi đến lớp và được thông báo Hương nghỉ học, rút hồ sơ. Tâm tôi như chết lặng, mới chỉ vài ngày trước tôi và cô ấy còn quấn lấy nhau như đôi tình nhân đang yêu.
Tan học, tôi chạy đến nhà cô ấy như một thằng khờ, mẹ cô ấy vẫn như không có gì gọi tôi vào nhà, nói chuyện nhẹ nhàng như ngày trước.
"Cháu ngồi đi. Đúng lúc cháu đến đây thì bác cũng có chuyện muốn nói với cháu, cháu ngồi xuống uống nước đi."
Những lời nói của bác nhẹ nhàng như không có chuyện gì, nhưng tôi lại nghe được trong đó có sự nặng nề, có cả chút không vui nếu không muốn nói là bác muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
"Dạ, hôm nay cháu đến đây là có chuyện muốn hỏi, cháu.."
"Cháu không cần nói, bác biết mục đích của cháu đến đây là vì cái gì. Đức nghe bác nói này: Bác biết con chơi với Bụi từ khi hai đứa mới bước vào cấp ba, bác cũng biết tình cảm nó dành cho con không chỉ ở mức bạn bè, bác tin con cũng như nó và việc con quay lại với bạn gái cũ rồi đối xử tệ với nó, để bạn gái con tìm đến tận chỗ làm đánh nó, đã đem đến một cú sốc không nhỏ cho nó. Bác cũng rất quý con, nhưng bác không thể chấp nhận được con đối xử với Bụi như thế, bác không thể nói với con chỗ ở hiện tại của nó. Nếu có duyên thì sau này hai đứa sẽ tự dưng gặp lại thôi, mong con hiểu cho bác."
Bác nói nhẹ nhàng nhưng đủ để tôi hiểu. Tôi chợt nhận ra, thời gian vừa qua mình đã đối xử tệ với Hương như thế nào, việc Hà tìm đến chỗ cô ấy tôi cũng chẳng biết gì. Hóa ra thời gian vừa qua Hương chịu cũng không ít áp lực, bác Nga nói vậy rồi, tôi đành phải đi về chứ biết làm sao.
Tôi không chết tâm mà vẫn từ ngày tìm cô ấy, nhắn tin mỗi ngày, gọi điện mỗi buổi tối, hỏi những người bạn xung quanh cô ấy, nhưng không ai nói với tôi Hương đang ở đâu cả.
Sự biến mất của Hương đối với tôi là một cú sốc, có thể không tới mức suy kiệt tinh thần, nhưng làm mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, tôi lại cảm thấy hình như mình không yêu Hà như bản thân tưởng, tôi có tình cảm với Hương, chỉ là tôi không nhận ra nó sớm hơn.
Mỗi ngày trôi qua tôi lạnh nhạt với cả thế giới và tìm kiếm một cách điên cuồng, đến một ngày tôi nghe mọi người trong lớp xì xào bàn tán về cô ấy, tôi lại điên cuồng hỏi han:
"Lục Hiền Anh, Triệu Quang Sơn, hai người biết về tung tích của Hương đúng không? Cho tao xin tung tích của cô ấy được không? Tao xin chúng mày đấy."
Lục Hiền Anh bó tay, lắc đầu:
"Ô, cả cái lớp này ai cũng biết địa chỉ, vị trí chính xác của Hương mà. Có mỗi mày là không biết thôi Đức ạ."
Tất cả mọi người đều biết, chỉ có tôi như một thằng hề, chẳng biết gì cả. Nhìn tôi suy sụp, Nguyễn Thu Ngọc cũng chỉ biết lắc đầu. Nhưng cuối cùng vẫn gặp riêng tôi nói một điều:
"Tao biết rõ tung tích của Hương, tao cũng không nỡ nhìn mày đau khổ như thế. Nếu thật sự muốn gặp lại nó thì vào khoảng mười giờ ngày mai có mặt ở sân bay. Nhưng mày phải bình tĩnh, nó có người yêu rồi. Bố mẹ Hương rất thích anh ấy."
Tôi cũng chỉ biết cười trừ, tôi biết bản thân mình có lỗi vì đã khiến cô ấy từ một cô gái vô lo vô nghĩ trở nên trưởng thành và lập cả kế hoạch chốn tránh tôi suốt bốn năm dài đằng đẵng.
Nếu có ai đó hỏi, bốn năm qua đi tôi còn yêu Hương hay thích cô ấy không? Tôi sẽ không ngần ngại nói, tôi yêu cô ấy, kể cả khi cô ấy không phải người của trước kia, khi cô ấy có người yêu và có hàng nghìn vệ tinh vây quanh thì tôi vẫn yêu cô ấy. Bất ngờ là người yêu cô ấy, thay tôi chăm sóc cô ấy suốt bốn năm qua lại chính là anh họ yêu quý của tôi. Anh giấu kĩ quá, tôi chẳng biết gì cả, trong khi hai anh em nói chuyện với nhau, anh ấy đều nói về người anh ấy yêu, nói cô ấy tuyệt vời như thế nào, tôi lại chẳng nhận ra cô ấy chính là người tôi hằng đêm mong nhớ.
Tôi đã tự thưởng cho mình vài chai rượu đến mức phải nhập viện, tôi chẳng thể biết làm gì khác được. Tôi ngồi khóc như một đứa trẻ, tôi chỉ muốn nói với cả thế giới tôi yêu cô ấy, rất rất nhiều. Khi gặp lại cô ấy, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh đến ôm cô ấy thật chặt, nhưng lại không thể.
Khi tỉnh lại ở bệnh viện nhìn thấy cô ấy nắm chặt tay tôi, tôi vừa hạnh phúc, vừa cảm thấy đau đớn. Giá mà cô ấy là người yêu tôi thì tốt quá.
Đúng là có không giữ, mất đi mới thấy tiếc.
Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy bất kì lúc nào, chỉ cần cô ấy cần sẽ xuất hiện. Không cần gì cả, không cần báo đáp, là tôi nợ Hương, tôi đã không biết được cô ấy tốt với tôi thế nào, yêu tôi ra sao.
Tôi vừa hỏi cô ấy, có nên quay lại Hà một lần nữa không? Cô ấy chỉ nói đã biết kết quả, tôi biết trong lòng Hương không vui. Tôi cũng chẳng vui vẻ gì, tôi tệ quá phải không?
Trong lòng tôi hiện tại chỉ có bóng dáng của một người con gái chính là Hương, Lê Khánh Hà chỉ là quá khứ, tôi cũng chỉ mãi coi là quá khứ và không muốn tha thứ cho Hà một lần nào nữa.
Ngày mai tôi sẽ có một buổi làm việc ở Poly cùng Hương và những người khác. Tôi vẫn luôn yêu cô ấy, yêu đến điên cuồng và không lối thoát.
Cuộc sống đơn giản, chỉ là không dễ dàng. Có những người yêu thương ta đến điên cuồng, nhưng chính bản thân lại chẳng biết giữ người ấy lại như thế nào. Có những lúc mình nghĩ, cô ấy sẽ luôn ở bên cạnh và không rời đi nên thường suy nghĩ đến những cái sâu xa hơn, bỏ qua cảm xúc của người bên cạnh, đến khi mất đi thật sự rất tiếc.
Tôi học y nhưng lại chẳng theo nghề, tôi yêu cô ấy nhưng lại chẳng có được cô ấy. Lương Tĩnh Hương, tôi yêu em.