Anh Và Chúng Ta

Chương 16: Xem Như Là Tao Nợ Mày Đi




Dạo này tâm trạng tôi khá tệ, tôi không suy nghĩ quá nhiều về việc thi lại hay tiếp tục học y, nhưng tôi lại khá tiếc vì nếu chuyển sang môi trường mới, tôi phải làm quen lại những người bạn và mất đi những người bạn tốt như Triệu Quang Sơn, Lục Hiền Anh hay Nguyễn Thu Cúc, cả Hoàng Vũ Nhật Trường nữa.

Tôi đã nghỉ việc ở X shop, sau vụ đánh ghen gây ảnh hưởng tới cửa hàng, tôi chủ động xin nghỉ, tôi sợ lại thêm một lần nữa Lê Khánh Hà chạy đến đó làm loạn thì thật không nên. Một phần nữa là tôi đã có ý định chuyển trường và không ở Hà Nội nữa, tôi cũng muốn một phần tập trung vào việc học, tôi nói đúng ra thì cũng chỉ còn hơn nửa năm một tí để bước vào kỳ thi năm tiếp theo với các bạn trẻ.

Tôi lười biếng nằm ườn ra mặt piano, tôi chẳng muốn học nữa, tôi đang rất lười, đầu tôi bây giờ chẳng có gì cả, nói cách khác tôi chẳng khác gì một đứa không có não, đầu óc trống rỗng. Kỹ năng đánh guitar của tôi cũng được Phan Việt Hưng nâng cao lên một bậc, đánh được vài bài đơn giản, đó cũng gọi là tiếp thu rồi.

Phan Việt Hưng gõ đầu tôi:

"Làm sao đấy? Đánh nốt vài nốt cao rồi nghỉ?"

Tôi chỉ liếc nhìn Phan Việt Hưng, rồi vờ như không nghe thấy gì, tôi lười đến nỗi không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe ai nói gì hết.

Phan Việt Hưng thấy tôi như thế thì chủ động ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh tôi, nhẹ nhàng, ấm áp hỏi:

"Hương, có chuyện gì? Kể anh nghe xem nào?"

Tôi lúc này mới lười biếng ngẩng người dậy, nhìn anh ta.

Đã bảo là không muốn nói chuyện rồi mà, tức ghê á. Cơ mà cũng đang có một vài tâm sự, Phan Việt Hưng dù sao cũng là người từng trải, có thể là tâm sự được, thôi thì hỏi anh ta một vài câu, xin vài ý kiến cũng được, nhưng mà nhìn mặt cũng không đáng tin lắm.

"Anh Hưng, em hỏi anh một vài vấn đề nhá. Anh cho em xin lời khuyên."

"Ok, em nói đi."

Tôi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Dạo này Phạm Đình Cường không ở đây nên thành ra tôi cũng chẳng biết nói với ai, tâm sự với người nào cả. Suy cho cùng thì mẹ tôi cũng không phải gen Z giống thế hệ của mình, có nhiều cái nói mẹ cũng không hiểu được.

Tôi khó khăn mở miệng:

"Theo anh thì em có nên thi lại không?"

Phan Việt Hưng tròn mắt, ngạc nhiên, có lẽ ông cũng tò mò vì sao tôi lại muốn chuyển trường.

"Tại sao lại phải thi lại?"

"Không có gì. Đơn giản là có một vài chuyện em không giải quyết được, em cũng không muốn đối diện với nó. Em muốn thay đổi môi trường một chút thôi."

Nói xong tôi hít một hơi thật sâu, thở ra trong mệt mỏi. Tôi nói có thể không rõ ràng, không kịch tính, nhưng tôi, Đức và Lê Khánh Hà thì căng thẳng hơn rất rất nhiều. Kể từ hôm tôi nghỉ học, tôi không gặp Đức, cũng không biết mối quan hệ của nó và Lê Khánh Hà thế nào rồi. Chỉ biết thỉnh thoảng Nhật Trường lại nhắn:

"Mày ơi, dạo thằng Đức cứ hỏi mày."

Rồi là:

"Thằng Đức dạo này như thằng điên ấy, không bình thường tí nào."

Và hiển nhiên tôi cũng chưa nói cho ai trong lớp biết mình sẽ thôi học cả. Tôi chỉ lẳng lặng viết giấy xin phép nộp cho Triệu Quang Sơn thôi.

Tôi ánh mắt trông chờ vào câu trả lời của Phan Việt Hưng.

"Cái mà em nói không đối diện được chính là việc Đức quay lại với bạn gái cũ năm lớp chín à?"

Tôi hơi sững sờ, sao anh ta nắm bắt thông tin nhanh thế, nói thế là anh ta đã biết tôi và Đức chẳng có mối quan hệ gì cả.

"Sao anh biết là Đức quay lại với người yêu cũ? Nói như thế thì anh cũng biết em và Đức chẳng là gì cả?"

"Ngay từ đầu anh đã biết em và Đức chẳng là gì cả. Chẳng qua anh muốn nghe em thừa nhận điều đó thôi, thế mà tiếp xúc lâu vậy, em vẫn không chịu nói sự thật. Dạo này, anh thấy Đức cũng không được tập trung lắm và có một cô gái rất hay đến đợi Đức về cùng, người đó không phải em."

Tôi nghe xong trong lòng thắt lại, như có vài nghìn cây kim đâm xuyên trái tim mỏng manh của tôi, lòng ngực đau nhói chứ không riêng gì ngực trái. Trước mặt Phan Việt Hưng tôi vẫn phải bình tĩnh nặn ra một nụ cười, tôi vẫn ổn đúng không?

"À, thì ra là thế. Mẹ nói sẽ cho em đi du học, nhưng em vẫn muốn ở Việt Nam hơn, chỉ là em không ở Hà Nội nữa thôi."

"Thế em định chọn trường nào? Ở Đà Nẵng hay là Sài Gòn?"

"Em cũng chưa biết được, còn cả nửa năm nữa mà. Em vẫn là phải cố gắng ôn thật tốt, nhất là môn toán, em học ngu chết đi được."

Phan Việt Hưng cười, rơi vào trầm tư, suy nghĩ một lúc lâu, rồi anh ta lại nhìn tôi một cách khó hiểu. Anh ta dường như nhớ ra gì đó, liền mở miệng nói:

"Anh biết chỗ này có thể làm tâm trạng người ta tốt hơn. Tối em có rảnh không? Anh dẫn em đi."

Nhìn anh mắt Phan Việt Hưng tràn đầy hy vọng, tôi cũng chẳng nỡ làm anh ta không vui, liền cười đồng ý.

Theo đúng kế hoạch, sau khi học xong Phan Việt Hưng về nhà vệ sinh cá nhân, cái thời điểm lúc năm giờ ngã Tư Sở tắc phải biết, mà anh ta vẫn không hề có chút nào gọi là than vãn. Chúng tôi hẹn nhau lúc 21: 00.

Ra ngoài tôi cũng thường có thói quen trang điểm, ăn mặc vừa đủ hở mà cũng có phần kín đáo, khoe khéo đường cong cơ thể.

Tôi ưỡn lên người chiếc váy xoè hai dây màu đỏ quyến rũ, xịt một chút nước hoa cùng kiểu tóc quen thuộc màu xám khói, tôi cũng chẳng biết sao mà mình lại chọn cái kiểu tóc này nữa.

Trông tôi sau khi trang điểm, làm tóc cũng không tệ, khoảnh khắc Phan Việt Hưng nhìn thấy tôi đi về phía anh ta, còn có chút ngẩn ngơ. Bố mẹ tôi không có nhà, bố tôi có chuyến công tác lên vùng cao, mẹ tôi đi cùng ông rồi, còn về phía công ty, anh họ tôi đã lo hết, mẹ tôi cũng rất yên tâm vì anh Thành rất chuyên nghiệp.

Chúng tôi bước vào một quán pub nhỏ trên phố Mã Mây quận hoàn kiếm, không gian ở đây khá nhẹ nhàng, cũng không đông người lắm, các anh pha chế qua ánh đèn vàng mờ mờ của quán nhìn cũng tệ.

Cũng là girl phố nhưng mà tôi thề là tôi ngoan vãi luôn, từ nhỏ đến lớn chỉ có vài lần uống rượu, bia. Chưa bao giờ biết bar, pub là gì, đến cả quán karaoke tôi cũng chưa biết mặt nó thế nào cơ.

Tôi chọn một chỗ khá chill trong quán và ngồi xuống, có lẽ Phan Việt Hưng đã đến đây nhiều lần, anh ta có vẻ rất quen thuộc chỗ này. Phan Việt Hưng bước đến quầy yêu cầu gì đó rồi một lúc sau bưng về phía tôi hai cốc nước.

Anh ta đưa cho tôi một cốc, mùi rất thơm, sộc lên tận mũi. Tôi cũng chưa bao giờ cảm nhận qua cái mùi vị này bao giờ, Phan Việt Hưng không hỏi tôi là muốn uống gì, bởi vì anh ta biết tôi chưa từng đến mấy chỗ như thế này, lấy đâu ra kinh nghiệm thực tế.

"Đây là cái gì?" Tôi hỏi.

"Đây là một loại cocktail, gái phố mà chưa trải nghiệm bảo gì à?"

Tôi lắc đầu.

"Đây là Old Fashioned, một loại cocktail rất phổ biến trên thế giới. Mùi vị rất được, em thử xem."

Tôi cũng ngập ngừng uống một ngụm, mùi rượu sộc thẳng vào mũi tôi mà không hề cảm thấy quá khó chịu, chỉ có một chút cay cay ở đầu lưỡi. Tôi nuốt nó vào trong rồi lại thêm một ngụm nữa.

"Không tệ anh nha. Nó được pha chế từ cái gì vậy? Em ngửi thấy có mùi rượu."

"Có đá, có rượu whisky, rượu đắng Angostura. Còn pha chế thế nào thì đúng là anh không biết."

Trước giờ cứ tưởng cocktail rất khó uống cơ, hóa ra cũng thường thôi. Tôi uống từ ngụm này qua ngụm khác khá nhanh, Phan Việt Hưng nhìn tôi mà há hốc mồm:

"Em không thấy khó uống à?"

"Em không, em sẽ uống cho anh sập tiệm mới thôi."

Sau đó tôi cũng chẳng biết tôi đã uống bao nhiêu nữa, nhưng mà tôi nghĩ chắc không ít.

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, tôi vẫn nằm ở nhà và trên chiếc giường quen thuộc của mình. Nhưng trên giường lại có thêm một người nữa, đáng sợ hơn là bên cạnh tôi có một người đàn ông, một bóng hình quen thuộc mà tôi không thể ngờ và tôi cùng hắn không một mảnh vải che thân.

Tôi không đã xảy ra chuyện gì nữa, tôi chẳng nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết bản thân đã uống rất nhiều. Bao nhiêu suy nghĩ, hoang mang ùa về trong tâm trí tôi, tại sao lại trở nên thế này, tại sao cậu ta lại ở đây, lại còn nằm cùng giường với tôi, lại còn không mảnh vải che thân, chúng tôi đã làm ra cái chuyện gì?

Một cơn đau truyền đến từ hạ bộ, lúc này tôi mới để ý, tôi và cậu ta đã xảy ra chuyện đấy, trời ơi nhưng mà tại sao lại thế được, tối qua tôi đi với Phan Việt Hưng cơ mà. Tôi lấy gối đập mạnh vào người đàn ông kia, làm cậu ta tỉnh giấc.

Tôi hét lên:

"Này, sao mày lại ở đây vậy hả? Mày đã làm gì tao thế hả?"

Nguyễn Tiến Đức nhìn tôi, nó cười gian tà, hóa ra là nó đã sớm tỉnh rồi, chỉ là muốn xem phản ứng của tôi.

"Em đang hỏi anh đấy à? Không phải đêm qua em đòi cùng tao làm chuyện này sao? Có muốn thử thêm cái nữa không?"

Nhìn nó cười khoái chí, tôi càng thêm tức giận, bỉ ổi, vô liêm sỉ. Tôi giữ gìn suốt mười tám năm nay, cuối cùng vẫn là sau nhiều lần không thành mất vào tay nó. Tôi càng nghĩ lại càng thấy kinh tởm, tôi muốn giết người.

Đờ mờ, Nguyễn Tiến Đức.

"Đêm qua có người khóc lóc đòi anh qua cơ mà. Nhờ thế mà anh mới biết Phan Việt Hưng là thầy giáo piano của em đấy."

Xưng anh em cơ à? Mày lấy đâu ra cái gan đấy vậy Nguyễn Tiến Đức.

Tôi không muốn nói nhiều với nó, nhìn cái vẻ mặt hả hê kia tôi chỉ muốn giết nó thôi. Cơ mà đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tôi gọi cho nó thật à? Làm sao mà nó tống được Phan Việt Hưng đi về vậy?

Nguyễn Tiến Đức tiến lại sát bên tôi ôm tôi vào trong lòng hắn, tôi chỉ muốn vùng vẫy thoát ra khỏi đó. Lỡ như bố mẹ tôi biết chuyện này thì phải làm sao? Rồi cả lỡ tôi mang bầu thì sao? Tôi trước giờ chưa từng quan hệ nên cũng không tính ngày bà dâu đến thăm. Giờ tôi phải làm sao? Làm sao? Làm sao giờ?

Hắn thỏ thẻ vào tai tôi:

"Nhờ có đêm qua mà anh mới biết em yêu anh nhiều đến như thế. Anh cũng rất.."

"Mày đừng để ý lời của người say nói làm gì. Mày buông tao ra đi."

Tôi nghe nó thỏ thẻ, trong lòng lại có chút khó chịu, nó định nói là cũng rất yêu tôi, nhưng tôi chẳng thể tin được, nếu nó yêu tôi thì khi Lê Khánh Hà xuất hiện, đã không ngần ngại bỏ tôi mà đi theo tiếng gọi của con tim. Hơn thế nữa, khi còn yêu Lê Khánh Hà, nó sẵn sàng lên giường với tôi, thì cho dù nó có yêu tôi cũng sẽ không chần chừ lên giường với cô gái khác. Suy cho cùng tôi có được cái gì chứ? Một người yêu à hay là một chiếc máy dập dùng chung. Tôi yêu Nguyễn Tiến Đức, nhưng tôi cũng rất ích kỷ, tôi không muốn nó là của tôi lại còn là của người khác.

Tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay nó, nhưng nó lại thuận thế mà đẩy tôi ngã xuống giường và đè lên tôi.

Tôi nhìn vào mắt hắn, cơ thể phát run lên, tôi cảm nhận rất rõ cái gì đó đang cạ vào thân thể tôi, theo nhịp tim chuyển động, từng động tác vuốt ve, âu yếm của Nguyễn Tiến Đức cũng chuyển động trên cơ thể tôi.

Trái tim tôi đập mạnh, sắp bay ra ngoài, từng hơi thở phả vào cổ rồi vào từng suy nghĩ của tôi. Tôi vừa chìm đắm, vừa run rẩy phía dưới thân hắn không dám thở mạnh, lên tiếng càng không. Tôi sợ Nguyễn Tiến Đức lại lần nữa đem tôi làm con mồi của nó.

Càng lúc nó càng điên cuồng muốn chiếm lấy, nó đúng là người đàn ông đầu tiên của tôi, là người đầu tiên tôi yêu, cũng là người đầu tiên làm chuyện này với tôi. Từ hôm nay chúng tôi chính thức không còn là bạn thân, tôi cũng không lấy cái mác bạn thân để đi ăn đi chơi cùng nó và rất dễ hiểu thôi, chúng tôi cũng có thể không thể trở về như trước được nữa.

Nguyễn Tiến Đức, nếu đã là không thể trở thành người yêu thì cho dù tao có biến mất, cũng sẽ khiến mày nhớ tao. Dù sao thì mày cũng đã lấy đời con gái của tao, xem như tao nợ mày đi, một lần cuối tao là của mày. Sau này tao với mày không gặp lại nữa.

Tôi nhắm mắt nuốt sự sợ hãi vào trong mà phản công nó. Tôi không ngần ngại quyến rũ và dùng những gì mình biết để khiến Nguyễn Tiến Đức phải nhớ đến tôi.

Mày cũng phải hiểu cảm giác của tao khi mày ở bên người khác. Tao muốn mày trải nghiệm lại cảm giác lúc Lê Khánh Hà biến mất, mày đã từng đau thế nào thì giờ tao cho mày trải nghiệm lại. Mày chắc sẽ không làm tao thất vọng đâu nhỉ?

"Đức, em yêu anh."

Nói rồi tôi cuốn lấy nó, tôi quyến luyến lấy đôi môi nó không rời, chúng tôi sáng hôm đó dường như đều vừa lòng với đối phương, buổi sáng hôm đó là không gian thuộc về riêng tôi và cậu ấy. Tôi và nó đã sống thật với cảm xúc của mình, chỉ là nó không biết, sau này sẽ không còn được nhìn thấy tôi nữa. Tôi lại càng muốn xem, nó sẽ hạnh phúc thế nào cùng với Lê Khánh Hà.

Nửa tháng sau, tôi làm đơn xin rút hồ sơ trong thầm lặng, chuyển về Hưng Yên ở cùng bố và tập trung cho việc ôn thi lại Đại học, tôi đã quyết định chọn một trường ở trong Thành phố Hồ Chí Minh, tôi muốn rời đi trong sự thầm lặng.