Sau chuyện xảy ra ngày hôm ấy, Đức có vẻ như bớt ghét tôi hơn một chút, nhưng không hiểu sao tôi lại không thấy quá vui. Tôi cứ thấy như mọi chuyện chỉ là hiển nhiên, nếu không phải sự lầm lỡ hôm ấy, nó chắc gì đã nhiệt tình như bây giờ.
Vẫn đến trường như bình thường, chúng tôi kết thúc môn giải phẫu học bằng một bài thi trên nhà A6 và một kỳ thi chạy trạm bên Hai Bà Trưng.
Trường tôi thì không có một kỳ thi cố định như những trường khác, có thể nói là trường rất tâm lý khi cho sinh viên học xong môn nào là thi luôn môn đấy, điều này không làm chúng tôi quá áp lực trong việc ôn thi cũng như là thi cử nhiều môn cùng nhau. Nếu có một áp lực cần được nói đến thì chính là một trăm chiếc camera bốn mắt chiếu thẳng vào người, soi được cả từng hạt bụi trên bàn.
Thời gian qua tôi cũng không chú ý bài vở cho lắm, hơi nhiều chuyện xảy ra nên tôi cũng hơi sa sút.
Tôi lại muốn chốn tránh những ánh mắt dò xét của Đức, với một người chưa từng thân mật với đàn ông bao giờ như tôi thì sau đó ngại là chuyện bình thường.
Chúng tôi học thực tập sinh học di truyền ở nhà B4 cũ, tôi và Đức cùng tổ, như thường lệ nó vẫn bước đến ngồi cạnh tôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại muốn tránh mặt nó đi.
Tôi bước ra khỏi bàn đó, ngồi vào bàn với Hoàng Vũ Nhật Trường:
"Trường, cho tao ngồi đây nhé."
"Ok cậu."
Trường là một con bóng mê trai, nhất là trai đẹp. Ở đâu có trai đẹp thì sẽ thấy những comments chất chơi như người rơi của nó. Thỉnh thoảng lại tag tôi vào mấy bài viết có mấy anh sáu múi, page nào mà có mấy anh bác sĩ mặc áo blouse nữa, thì lại càng hăng hơn.
"Sao không ngồi với Đức nữa." Trường hỏi tôi.
"Không có gì."
Tôi cũng không biết nữa, không phải tôi áp dụng chiêu lạt mềm buộc chặt đâu, tự dưng sau nhiều ngày suy nghĩ tôi thông suốt, thấy thanh thản hơn chút. Thực ra tôi không nhất thiết phải yêu Đức, yêu người khác cũng được miễn sao là đúng người và không bị trap. Hoặc tôi cứ ở vậy, cho đến khi duyên tới, đến già thì cũng không thành vấn đề.
Đức nhìn tôi, trong đầu chắc hỏi chấm lắm này, tự dưng tôi lại đổi chỗ không ngồi với nó nữa.
Bắt gặp ánh mắt nó, tôi lại có chút không tự nhiên mà quay sang chỗ khác. Trường mở cho tôi một cái ảnh:. Truyện Xuyên Không
"Hương, cậu xem này, anh này có được không?"
Tôi nhìn ngó một lượt, cũng được, body thế nào thì không biết, nhưng nhìn hàng lông mày cùng ngũ quan sắc sảo là thấy ưng rồi đấy.
Dưới con mắt nhìn đời của Lương Tĩnh Hương thì thằng nào cũng ngon và đẹp, thua Đức thôi.
"Được, nổ information."
"Không cậu, Đức ghen đấy."
"Cậu hâm vừa thôi, tớ với Mr Đức là best friend."
Ừ, best friend suýt soát lên giường cùng nhau.
Thực ra tôi cũng không quá đặt nặng vấn đề lên giường này cho lắm, tôi học Y mà, mấy cái này cũng gọi là hiểu sương sương với cả là sinh lý, tôi cũng không kìm chế được, chưa kể chúng tôi đều đã bước qua tuổi mười tám, có thể chịu trách nhiệm với hành động của mình.
Học Y mà chỉ hiểu sương sương là toang nha má, không chữa bệnh được đâu ạ.
"Lên đây ngồi với tao." Đức nói.
"Mày đang đề nghị tao hay là đang cầu xin tao thế?"
"Giờ muốn tự lên hay để tao bế."
Tôi nhìn Trường với ánh mắt cầu cứu, nhưng đáp lại chỉ là sự bất lực. Cô cũng sắp lên rồi, tôi đành phải quay về bên nó.
Tôi chỉ mong nó đừng làm gì quá phận thôi.
"Tại sao mày lại biết chuyện về Lê Khánh Hà và tao?"
"Cái quá khứ của mày, đặc sắc như thế, tao không biết thì cũng hơi tiếc. Tao còn tiếc là không biết sớm hơn, ba năm rồi mới biết."
Chẳng lẽ tao lại nói mày biết là tao bí mật điều tra mày à? Nhìn tao có ngu lắm không?
Nó nghiêm túc nhìn vào mắt tôi:
"Tao hỏi thật, làm sao mày biết?"
"Mày nhiều chuyện thế từ khi nào đấy? Là bạn của nhau thì biết chuyện về quá khứ của mày cũng là bình thường mà. Tao còn chưa hỏi mày, quay lại với Lê Khánh Hà từ khi nào đấy?"
Nguyễn Tiến Đức bất lực quay đi chỗ khác, tôi chẳng có nghĩa vụ phải trả lời vào trọng tâm câu hỏi của nó, nói đúng hơn, nếu nó coi tôi là bạn thì những chuyện này nó nên nói ra từ lâu rồi chứ, không phải để tôi phải tự mò ra.
Cũng có thể nghĩ theo hướng khác là nó không muốn nhắc lại quá khứ buồn nên mới không nói, nhưng chẳng phải khi Lê Khánh Hà xuất hiện, không phải Đức vẫn sẵn sàng lao vào nỗi đau đấy một lần nữa à?
"Thôi, học đi. Tí nữa tao đưa về, tiện thể qua NEU đón Hà luôn?"
Tôi khinh bỉ nhìn Đức, chỉ là tiện đường nên đưa tôi về à? Chẳng qua cũng chỉ là vì phải qua NEU đón người yêu thôi, tôi cuối cùng cũng chỉ là gánh nặng.
"Không cần đâu, tí nữa tao nhờ boi đất Tổ Triệu Quang Sơn đưa về, Sơn vừa chuyển trọ qua Lê Thanh Nghị, cũng gọi là gần."
Tôi để ý sau câu này mặt Đức cau có hơn hẳn, nhìn chẳng khác gì mất sổ gạo. Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn, tôi giả vờ không quan tâm, không nhìn thấy, không thấy thì tim không đau.
"Mày với Triệu Quang Sơn dạo này thân nhỉ?"
"Cũng chỉ là bạn bè bình thường, không tới nỗi như ai kia."
Chắc nó biết tôi đang kháy nó nên không vui mà quay đi. Tôi cũng chẳng buồn quan tâm mà chăm chú soi kính hiển vi tìm vi trường trên tiêu bản máu đàn.
Kết quả là buổi hôm đó Triệu Quang Sơn đưa tôi về, tôi cũng rất cảm kích cậu ta, cũng chỉ là bạn bè bình thường giúp đỡ nhau thôi, tôi không nghĩ xa hơn đâu.
Không thể phủ nhận là Triệu Quang Sơn rất chu đáo, nhìn cách cậu ta quan tâm những người xung quanh và sự hòa đồng ấy, tôi lại muốn có người yêu ngang, chẳng như Đức, cái mặt lạnh lùng như băng.
Buổi chiều hôm ấy, tôi lại phải học piano cùng Mr Hưng trong xuyên suốt hai tiếng, không ngoài dự đoán Phan Việt Hưng không ngần ngại vác theo chiếc guitar từ Ngã Tư Sở ra Tạ Quang Bửu để dạy cho tôi.
Tôi đúng là chưa từng tiếp xúc qua guitar, còn Phan Việt Hưng rất giỏi, tôi lại chẳng muốn đuổi anh ta nữa, từ dưng thấy cũng không tệ, anh ta cũng rất tuân thủ những quy tắc tôi đặt ra, hiển nhiên là chẳng bao giờ hút pod trong phòng tôi cả. Tôi đối với anh ta cũng cởi mở hơn nhiều.
Tôi cùng Phan Việt Hưng ngồi bệt xuống sàn để nghịch đàn guitar, anh ta rất chuyên nghiệp, hiển nhiên không hề thấy nhàn chán.
"Anh này, anh sinh năm bao nhiêu đấy?"
"Anh à, anh hai nghìn. Sao lại hứng thú về năm sinh của anh?" Anh ta nhìn tôi cười.
Tôi lơ đi, trả lời ấp úng:
"Ừ thì anh là thầy của em rồi. Ít nhất cũng phải biết thầy tên gì, quê ở đâu và sinh năm bao nhiêu chứ."
"Thế sao em không nói với anh mối quan hệ của em và Đức là gì?"
Nói đến đây tôi lại có chút chần chừ, tôi lại lơ đi, đổi chủ đề:
"Anh ơi, đánh thế nào đây. Dạy em đi."
Cũng chẳng biết lúc này Phan Việt Hưng đang nghĩ gì, nhưng có lẽ vì tôi đã cố tình lơ đi nên hiển nhiên anh không nhắc tới nữa.
"Từ lúc đến đây anh chưa bao giờ gặp chú, chú bận lắm hả?"
"Bố em cũng không bận lắm, ông ấy chỉ ở quê cho yên bình thôi."
"Anh ở đâu Thái Bình? Là Thành phố, Vũ Thư, Đông Hưng, Hưng Hà, Quỳnh Phụ, Thái Thụy, Kiến Xương hay là Tiền Hải?"
Thái Bình cũng là quê tôi, tôi có hiểu nó một chút thì cũng là chuyện bình thường, nhắc lại lần nữa là trai Thái Bình rất là cuốn hút ý.
"Anh ở Đông Hưng."
Trời, Đông Hưng cái mảnh đất trap chúa, rất chi là nhiều trai đẹp, tính ra Hoàng Vũ Nhật Trường mà sinh ra ở đấy là cũng hợp lắm đấy.
"À, em quê Hưng Hà."
"Anh biết."
Anh ta tự nhiên cười. Tôi phát hiện là Phan Việt Hưng cũng không xấu lắm. Cũng đẹp lắm mà.
Buổi học hôm ấy cũng coi như trôi qua êm đềm, tôi lại phải đi làm rồi.
À khoe với mọi người, Phạm Đình Cường dạo này hay nhìn vào điện thoại rồi cười tủm tỉm, nhắn tin lắm. Tôi chưa hỏi, nhưng đoán là có gì đó mờ ám rồi, chỉ những người đang yêu mới điên điên khùng khùng thế thôi.
Tôi cũng là người đang yêu nhé, nhưng là yêu xa, tôi ở Việt Nam, còn Đức ở bên Lê Khánh Hà của anh ấy.