Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn ông cụ Thẩm, khi cô nghe được ông cụ Thẩm nói Hạ Doãn Nhi sẽ trở thành vợ của Thẩm Duệ. Tim cô như bị thứ gì đó đâm vào, đau nhói. Mặc dù ông cụ không nói rõ là ông đã biết quan hệ của cô và Thẩm Duệ, nhưng xét theo những gì mà ông ấy nói, ông đang cố ý nói cho cô nghe.
Ông cụ Thẩm liếc xéo cô, tiếp tục nói: “Hạ Doãn Nhi và thằng Tư môn đăng hộ đối, hôn nhân như vậy mới hạnh phúc mỹ mãn. Hân Nghiên, con người nên biết nhận thức được bản thân mình đang ở đâu, đừng cố giành lấy những thứ không thuộc về mình, bởi vì tới cuối cùng cô sẽ phát hiện, cô có muốn cũng không được đâu!”
Tống Hân Nghiên ngồi cứng đơ trên xe, tay cũng siết chặt thành nắm đấm, cô hiểu ý của ông cụ Thẩm. Ông ấy biết tất cả nhưng không nói ra mà lại dùng cách này để khiến cô tự biết mà lui.
So sánh nhà họ Thẩm với nhà họ Hạ, cô và Hạ Doãn Nhi, ai hơn ai kém, liếc mắt cũng có thể nhìn ra được. Vừa rồi cô còn hạ quyết tâm, nhưng bây giờ cô lại bắt đầu dao động rồi. Ông cụ Thẩm nói rất đúng, cô không xứng với Thẩm Duệ!
Xe dừng trước cửa một khách sạn, ông cụ Thẩm bước xuống xe, Tống Hân Nghiên đi theo ở phía sau. Cô không biết ông cụ mang cô tới đây làm gì, cô cũng không hỏi, chỉ yên lặng đi theo ông vào trong khách sạn.
Trong phòng bao trên tầng hai, Hạ Doãn Nhi được ông cụ mời đến trước, lúc cô vào phòng thì bên trong không hề có ai, một lúc sau mới có người đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông mặc tây trang đậm màu, đeo cà vạt màu đỏ rượu, trông anh rất đẹp trai và tài giỏi, giống như lúc cô nhìn thấy Thẩm Duệ ở nhà họ Hạ. Cô vội vàng đứng dậy, ngại ngùng nhìn anh: “Xin chào, tôi là Hạ Doãn Nhi.”
Thẩm Duệ cau mày, anh liếc trong phòng bao, ngoại trừ Hạ Doãn Nhi thì không hề có thêm ai khác. Anh lập tức đoán được mình bị đùa giỡn rồi.
Buổi sáng anh nhận được bó hoa, người tặng là Tống Hân Nghiên. Hẹn anh tới khách sạn này ăn cơm trưa, anh còn đang rất vui vẻ, có phải sáng nay cô nhóc này không thấy anh nên nhớ anh rồi đúng không.
Anh còn cho rằng Tống Hân Nghiên đã thông suốt, nhưng không ngờ anh lại bị người ta tính kế, anh cũng không thèm nghĩ tới người khác, không thấy Tống Hân Nghiên đâu, anh xoay người định rời đi.
Hạ Doãn Nhi thấy anh định đi, cô vội vàng nói: “Anh Thẩm, xin dừng bước, anh có thể nghe tôi nói vài câu được không?”
Thẩm Duệ dừng bước, quay đầu nhìn cô. Hạ Doãn Nhi trang điểm nhẹ và mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, có thể nhìn ra cô đã chuẩn bị tỉ mỉ khi tới đây. Anh nhướng mày: “Cô Hạ, cô muốn nói gì?”
Hạ Doãn Nhi cắn môi, cảm thấy hơi khó xử, cô nói: “Anh Thẩm, tôi biết những lời tôi nói bây giờ sẽ có chút đường đột, nhưng tôi không thích giấu chuyện tình cảm ở trong lòng, tối hôm trước khi nhìn thấy anh ở nhà họ Hạ, tôi vừa gặp đã yêu. Tôi biết anh vừa ly hôn với vợ cũ, tôi cũng hy vọng mình có thể cùng anh đi tiếp đoạn đường còn lại.”
Hai tay Thẩm Duệ đút trong túi quần tây, cô gái trước mặt vẫn còn rất trẻ con, trông như một đứa trẻ chưa lớn, nhưng cô ấy lại nói yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên: “Cô Hạ, tôi cũng không thích giấu mọi chuyện trong lòng, con người tôi đây cũng rất thẳng thắn, xin lỗi, tôi không thích cô!”
Từ trước tới nay, Hạ Doãn Nhi chưa từng bị người khác từ chối thẳng thừng như vậy, cô ngạc nhiên, mở to mắt nhìn anh, cô hỏi: “Vì sao, tôi xinh đẹp, dáng người cùng không tệ, sau lưng tôi còn có cả nhà họ Hạ, vì sao anh lại không thích tôi?”
Thẩm Duệ hờ hững nhìn cô, anh nói: “Thứ nhất, bên cạnh tôi chưa bao giờ thiếu người xinh đẹp hay dáng người đẹp cả, vợ cũ tôi cũng xinh đẹp gợi cảm, tôi cũng đâu thích cô ấy. Thứ hai, tôi có Thẩm thị, tôi không cần phải bám váy ai để nâng cao sự nghiệp của mình. Bởi vì hai thứ mà cô nói tôi đều có cả rồi, thế nên tôi không cần phải đi thích một đứa trẻ còn chưa phát triển hết.
Hạ Doãn Nhi nghe ra được giễu cợt trong lời nói của anh. Cô tức đỏ cả mắt: “Thẩm Duệ, anh quá đáng lắm, tôi không phải trẻ con, tôi đã trưởng thành rồi.” Nói xong cô còn ưỡn ngực, nhắc nhở cho anh mình đã dậy thì rồi.
Thẩm Duệ không muốn nhiều lời, anh xoay người rời đi, vừa ra định bước ra thì cửa đã bị đẩy từ phía ngoài, người mở là quản gia theo cạnh của ông cụ Thẩm, ngay sau đó ông cụ Thẩm bước vào, theo sau ông là Tống Hân Nghiên.
Khi nhìn thấy Tống Hân Nghiên, Thẩm Duệ nhíu mày bình tĩnh, anh đoán được ông cụ Thẩm đang muốn giở trò gì.
Tống Hân Nghiên đi theo sau ông cụ Thẩm vào phòng bao, nhìn thấy Thẩm Duệ và Hạ Doãn Nhi, cô cứng đơ, lúc trước chưa nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, nhưng hiện tại nhìn cảnh này quả thật là xứng đôi.
Ông cụ Thẩm liếc Thẩm Duệ, sau đó nhìn về phía Hạ Doãn Nhi, vành mắt đỏ hồng, ông vội vàng đi tới, ôn hòa hỏi: “Doãn Nhi, sao thế? Thằng Tư bắt nạt cháu à?”
Hạ Doãn Nhi đâu dám nói Thẩm Duệ ghét bỏ cô chưa lớn, cô cắn cắn môi nói: “Ông Thẩm, anh Duệ không bắt nạt cháu, là bụi không cẩn thận bay vào mắt thôi, ông đừng trách anh ấy.”
Tống Hân Nghiên đứng bên cửa, cô đoán được ý định của ông cụ Thẩm, ông muốn cô tận mắt nhìn thấy khoảng cách giữa mình và Hạ Doãn Nhi. Cô cúi thấp đầu, phía trước có ánh mắt sáng rực đang nhìn cô, nhưng cô lại không dám đối mặt với anh, cô nói: “Ông nội, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Dứt lời, cô xoay người đi ra khỏi phòng bao.
Ông cụ Thẩm nhìn thấy bóng lưng rời đi của cô, lông mày nhíu chặt cũng dần giãn ra. Ông bảo Thẩm Duệ qua ngồi, anh không nói hai lời đi thẳng ra ngoài. Ông cụ tức phát điên, quát lớn một tiếng: “Thẩm Duệ, mày đứng lại cho ba!”
Thẩm Duệ cũng không dừng bước, anh đuổi theo Tống Hân Nghiên, nắm cổ tay cô chạy về phía thang máy. Tống Hân Nghiên còn chưa phản ứng kịp thì đã bị anh kéo đi. Cô nhìn bóng lưng cao lớn vô giác chạy theo bước chân anh.
Mãi tới khi chạy vào trong thang máy, hai người mới dừng bước. Thẩm Duệ ấn tầng một, sau đó đè cô lên thang máy, anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, đôi mắt phượng khẽ híp lại, anh hỏi: “Lại suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?”
Anh rất gần cô, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi cơ thể trên người anh, giống với mùi trên cơ thể của cô, cô chật vật nghiêng đầu: “Tôi đâu có!”
Đột nhiên Thẩm Duệ áp tới. cắn lên vành tai cô: “Đúng là cái đồ nói một đường nghĩ một nẻo, còn nói không, vậy vừa nãy sao em phải đi?”
Thẩm Duệ thấy cô không lên tiếng, anh lại cắn lên vành tai cô, nghe thấy tiếng cô la đau thì anh mới vươn lưỡi liếm liếm như an ủi, hơi nóng ẩm ướt khiến cô run lên, anh nói: “Nghiên Nghiên, tôi không cho phép em lùi bước, nghe rõ chưa?”
Đột nhiên Tống Hân Nghiên đưa tay ôm lấy cổ anh, cô vui đầu vào vai anh nói: “Thẩm Duệ, sao anh lại ngang ngược như vậy?”
“Tôi chỉ làm thế với một mình em.” Thẩm Duệ bị hành động bịn rịn của cô lấy lòng, vừa rồi lúc thấy cô rời đi, trong lòng anh có một loại dự cảm xấu, anh sợ cô lại làm một con rùa rụt đầu. Bây giờ cô lại chủ động ôm lấy anh như vậy, trái tim anh cũng dần bình tĩnh lại.
Trái tim này lúc lên lúc xuống, đúng là bị cô giày vò đến chết mà.
Tống Hân Nghiên không khỏi thở dài, rốt cuộc là cô có cái đức hạnh gì mà lại được anh đối xử tốt như vậy? Một lát sau cô mới nhớ tới bọn họ còn đang ở bên ngoài, cô đẩy nhẹ anh ra nói: “Thẩm Duệ, hình như ông nội biết quan hệ giữa hai chúng ta rồi, ông ấy…”
“Lần sau nếu còn quấy rầy tới em thì em gọi điện thoại cho tôi.” Thẩm Duệ ngắt lời cô, đường nét trên gương mặt anh lạnh như băng, ông cụ muốn gán ghép anh với Hạ Doãn Nhi thì cũng phải xem anh có chịu đồng ý không đã.
Tống Hân Nghiên cạn lời, anh nói bố anh tới tìm cô là đang quấy rầy cô, miệng lưỡi người này nhiều lúc cũng ác thật đấy, nhưng mà cô thích. Thất anh không hề ngạc nhiên, cô nói: “Có phải anh đã sớm biết ông ấy đã biết chuyện có đúng không?”
“Nếu như tôi nói, tôi vì em mà đấu với ông ấy, liệu em có cảm động rồi lấy thân báo đáp không?” Thẩm Duệ trêu chọc cô, không muốn để cô đoán mò. Nếu như anh đã quyết định ở bên cô, thì anh sẽ không để cô vì chuyện này mà bị tổn thương.
Tống Hân Nghiên nhíu mày suy nghĩ, sau đó cô mới hiểu rõ nguyên nhân: “Lần trước ông nội đưa tôi tới nhà họ Hạ, thật ra là vì muốn dẫn dụ anh tới để gặp Hạ Doãn Nhi đúng không? Lúc đó ông ấy đã biết chúng ta…”
“Ừ, thế nên lần sau ông ta còn tới tìm em, thì em gọi điện cho tôi, không được đi cùng với ông ta.” Thẩm Duệ gật đầu, có lẽ anh nên cảm ơn ông cụ vì đã ngăn cản, nếu không thì anh cũng không ép được cô ở cạnh anh nhanh như vậy.
“Biết rồi.” Tống Hân Nghiên đồng ý, với tính cách của ông cụ, ông ấy nhất định sẽ không ngồi nhìn như vậy, vậy tiếp theo, ông ấy còn bày ra chiêu trò gì để đợi cô đây?
Thang máy dừng ở tầng một, Thẩm Duệ nắm tay Tống Hân Nghiên đi ra ngoài, Tống Hân Nghiên giãy dụa nhưng không lại, đành mặc kệ anh. Lên xe, cô kéo đai an toàn, vừa quay đầu đã bị một hơi thở nóng rực ập vào mặt, sau đó anh hôn lên môi của cô.
Hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy cô, trái tim cô run lên, cả người như sắp bị nụ hôn của anh làm cho nghẹt thở. Thẩm Duệ hôn cô hết lần này tới lần khác, anh muốn cô đáp lại. Cuối cùng khi hai người đều thiếu oxi thì anh mới buông cô ra, thở dốc bên tai cô.
Dây thần kinh của Tống Hân Nghiên trở nên cực kỳ nhạy cảm, đặc biệt là tiếng thở gấp của anh khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Người đàn ông này, cô dùng hết sức lực đẩy anh mà cũng không được.
“Thật muốn em, Nghiên Nghiên, tôi sắp bị em bức điên rồi.” Anh ôm lấy cô, máu trong cơ thể như đang chảy ngược, anh thật sự rất thích cô, mọi thứ về cô đều khiến anh mê mẩn. Ôm cô vào lòng, anh giống như một chàng trai mười bảy, mười tám tuổi. Chỉ muốn hôn cô, cùng cô làm những chuyện mà cô thích, tiến lại gần với cô hơn.
Toàn thân Tống Hân Nghiên run rẩy, bởi vì những lời to gan của anh, còn cái tay sờ lung tung của anh nữa. Gương mặt cô đỏ au, cô vội vàng nắm lấy bàn tay đang càng ngày càng nguy hiểm của anh, cô nói: “Thẩm Duệ, không được, trước khi tôi ly hôn, chúng ta không được như thế!”