Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 85: 85: Anh Tứ Bỏ Qua Cho Em Đi 1




Trong buổi thảo luận nhóm, Tống Hân Nghiên vẫn ngẩn người, ngay cả tổ viên nói cái gì cũng không nghe vào tai, trước mắt cô vẫn hiện ra ánh mắt lạnh lùng quỷ dị của Mộng Na khi rời đi, khiến cả người cô như rơi xuống hầm băng.

“Chị Tống. Chị Tống... Vân Vân ngồi bên cạnh cô, thấy cô ngẩn người, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở.

Tống Hân Nghiên lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn bọn họ, các thành viên trong tổ đều nhìn cô, mặt đầy lo lắng, cô đứng lên và nói: “Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi không có tâm trạng, vừa mới nói đến đâu rồi, xin hãy tiếp tục!”

Các thành viên trong nhóm bắt đầu thảo luận sôi nổi một lần nữa, cuộc thi này liên quan đến sự sống còn của Bác Dực. Ba ván, thắng hai ván thì thắng, nếu trận PK này thua, như vậy hạng mục của Thẩm Thị sẽ không đến được tay Bác Dực.

Vì vậy, Tống Hân Nghiên muốn tất cả mọi người trong nhóm tham gia, trí tuệ tập thể là vô tận, nói không chừng trong cuộc thảo luận cô có thể tìm thấy một số cảm hứng. Cuộc thảo luận tiếp tục, cô tích cực tham gia, tạm thời vứt những lời Mông Na nói ra sau đầu.

Buổi thảo luận kết thúc, Tống Hân Nghiên bảo các thành viên trong nhóm tan làm trước, cô ở lại chỉnh sửa bản kết quả thảo luận vừa rồi. Các thành viên trong nhóm đặc biệt biết ơn cô: “Chị Tống, chị quá tốt, quả thực là nữ thần của chúng tôi!” Đọc nhanh nhất tại Vietwriter.vn

“Được rồi, đừng nhiều chuyện nữa, nên hẹn hò thì hẹn hò, nên về nhà thì về nhà đi.” Tống Hân Nghiên cười nói, kể từ khi Hàn Mỹ Hân chuyển đi. Trong căn hộ chỉ còn lại một mình cô, cô trở về sớm cũng phải đối mặt với căn phòng lạnh lẽo, chi bằng ở lại đây tăng ca vẫn tốt hơn.

“Vậy thì chúng tôi đi đây, chị Tống, bái bai.”

Tiễn các thành viên trong nhóm đi, Tống Hân Nghiên vô lực ngồi trên ghế, bên tai lại vang lên những lời Mộng Na nói: “Tống Hân Nghiên, thật ra cô và tôi có gì khác nhau chứ? Đừng tưởng những gì cô làm có thể được giấu được trời cao, nếu mọi người không biết, trừ khi cô không làm. Kết quả mà tôi bị bỏ rơi ngày hôm nay. Nói không chừng chính là hình ảnh thực sự của cô vào ngày mai. Nhưng đến lúc đó, kết quả của chắc chắn sẽ không tốt hơn tôi đâu, chú chồng và cháu dâu ư!”

Cô đỡ trán, trái tim không ngừng trầm xuống, từ khi nào mà Mộng Na biết mối quan hệ giữa cô với Thẩm Duệ chứ, là vào buổi tiệc đêm đó ư, cô ta nhốt cô trong toilet vô tình biết được hay là khi nào. Tại sao cô không nhận thức được gì cả?



Nếu ngay cả Mộng Na cũng biết, thì sớm muộn gì mối quan hệ của cô và Thẩm Duệ sẽ được phơi bày.

Cô đỡ đầu, trong lòng rất hoảng sợ, điều này càng khiến cô quyết tâm muốn rời xa Thẩm Duệ, cô không thể hủy hoại anh.

Tám giờ tối, điện thoại di động của Tống Hân Nghiên đột nhiên vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn vào id người gọi, kết nối: “Luật sư Liên. Xin chào, trễ thế này rồi anh còn gọi cho tôi, có chuyện gì sao?”

“Cô Tống, là như vậy, về vụ án này, trước khi phiên tòa tôi có vài vấn đề cần hỏi cô, cô có tiện đến gặp mặt tôi không?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thanh nhã lạnh lùng của Liên Mặc.

Tống Hân Nghiên nhìn tư liệu sắp xếp gần xong rồi, cô nói: “Được rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu?”

“Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi sẽ đến đón cô.” Liên Mặc chưa bao giờ là người ân cần và chu đáo như vậy.

Tống Hân Nghiên đứng dậy, thư giãn gân cốt, cô nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ và nói: “Tôi đang ở trong công ty, tôi tự mình đi là được rồi.”

“Cô Tống, tôi không thích lãng phí thời gian vào tranh chấp vô nghĩa, năm phút sau cô xuống tầng đi, tôi sẽ qua đó ngay lập tức.” Nói xong, Liên Mặc không cho cô cơ hội từ chối đã cúp máy.

Đây là lần đầu tiên Tống Hân Nghiên chứng kiến mặt mạnh mẽ như vậy của Liên Mặc, cô bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người trở lại bàn họp, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống tầng.

Đi xuống dưới tầng, Tống Hân Nghiên liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy bên ngoài công ty có một chiếc Cayenne màu bạc, cửa sổ xe hạ xuống, cô khom lưng xuống nhìn thấy Liên Mặc ngồi trong xe, cô vội vàng cười nói: “Luật sư Liên, xin lỗi, quá phiền phức cho anh rồi.”

“Cô Tống, lên xe đi!” Liên Mặc mặc một bộ tây trang màu đen, ngay cả khi ngồi yên lặng cũng cho người khác một lực uy hiếp.



Tống Y Nghiên mở cửa xe ngồi vào, Liên Mặc khởi động xe chạy ra ngoài. Tống Hân Nghiên và Liên Mặc rất ít khi gặp nhau, cơ bản đều là liên lạc qua điện thoại. Lúc này ngồi trong xe, cô cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Liên Mặc cũng không nói gì, trong xe có sự im lặng lúng túng.

“Cô Tống, gần đây hình như cô bị rám nắng à?” Liên Mặc đột nhiên nói một câu như vậy, dường như là muốn xoa dịu bầu không khí trầm mặc trong phòng xe.

Tống Hân Nghiên mất tự nhiên vuốt mái tóc của mình, nhìn anh ta và nói: “Vậy sao?” Có lẽ gần đây tôi luôn chạy đến thị trường vật liệu xây dựng, ánh sáng mặt trời ở Đồng Thành quá gay gắt, chắc là không che chắn hết được.”

Liên Mặc gật đầu, không nói gì nữa. Mười lăm phút sau, chiếc xe dừng lại ở phía trước của một nhà hàng, hai người xuống xe và đi vào nhà hàng. Phong cách trang trí của nhà hàng lộ ra chút lãng mạn. Liên Mặc gọi đồ ăn, nhìn Tống Hân Nghiên ngồi đối diện, anh ta nói: “Cô Tống, ngày mốt sẽ mở phiên tòa, hôm nay tòa án và luật sư bị cáo đều gọi điện thoại cho tôi, hy vọng tôi thuyết phục cô và anh Đường hòa giải riêng tư, tôi muốn hỏi ý kiến cô một chút, muốn tiếp tục kiện tụng hay là chấp nhận hòa giải riêng tư?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Hòa giải riêng tư cũng vô dụng, cho dù tôi tay trắng ra khỏi nhà, anh ta cũng không chịu ký vào đơn ly hôn. Luật sư Liên, vụ kiện này tôi nhất định phải chiến đấu.”

“Tôi hiểu rồi, Mỹ Hân đã nói với tôi, chưa đến đường cùng, tôi sẽ không từ bỏ việc tranh thủ tiền cấp dưỡng cho cô, nhưng nếu đối phương kiên trì không chịu từ bỏ, chúng ta chỉ có thể lấy ly hôn làm mục tiêu cuối cùng.” Hai tay Liên Mặc đan vào nhau, đặt trên mặt bàn, cả người đều lộ ra sự sắc bén và khéo léo.

“Làm phiền anh rồi, luật sự Liên, thật ra tôi không cần tiền cấp dưỡng, năm đó tôi hai bàn tay trắng chỉ mang theo tình yêu cưới anh ta, chỉ mong muốn có một gia đình bình thường và đơn giản, đến cuối cùng số phận đúng là trêu ngươi. Bây giờ tôi không muốn bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn yên lặng ly hôn.” Tống Hân Nghiên biết, Mỹ Hân chỉ suy nghĩ cho danh dự của cô. Nhưng đối với cô, danh tiếng không còn quan trọng nhất.

Liên Mặc nhìn cô: “Cô Tống, tôi sẽ giúp cô đạt được nguyện vọng!”

Cơm nước xong, Liên Mặc đề nghị đưa Tống Hân Nghiên về nhà, Tống Hân Nghiên nhiều lần từ chối, cuối cùng vẫn bị một câu nói của anh chặn lại: “Cô Tống, chúng ta hiện tại là đồng đội, huống chi đã trễ thế này rồi, tôi để cô về nhà một mình cũng không phải điều quý ông nên làm.”