Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 73: 73: Nước Bọt Còn Nếm Qua Rồi Thì Chung Tô Mì Có Là Gì Đâu




Thẩm Duệ thấy cô mở cửa, gương mặt anh vui vẻ nhưng miệng lại oán trách: “Làm gì lâu vậy, chung cư nhà em sao mà rách nát thế, tôi đến tầng dưới thì mất điện hại tôi phải đi thang bộ lên tầng mười. Mệt chết đi được.”

Tống Hân Nghiên choáng váng, anh đang làm nũng với cô đấy à? Nhưng...Đường Diệp Thần đang ở bên trong, nếu hai người họ chạm mặt, sợ là còn kinh khủng hơn sao Hỏa va phải Trái Đất mất. Thấy anh định bước và, Tống Hân Nghiên đưa tay chặn đường.

Cô nhìn anh, không hiểu sao lúc đối mặt với anh cô luôn có cảm giác chột dạ, giống như mình đang giấu đàn ông trong nhà, rõ ràng Đường Diệp Thần mới là chồng trên danh nghĩa của cô, Tống Hân Nghiên lo sợ liếm khóe môi: “Cái kia...”

“Hân Nghiên, ai thế?” Giọng nói của Đường Diệp Thần vang lên từ phía sau.

Da đầu Tống Hân Nghiên như tê dại, cô nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông đối diện bỗng chốc đen xuống. Tim cô đập rất nhanh, có một loại sợ hãi giống tới như ngày tận thế. Ánh mắt sắc bén của Thẩm Duệ đang nhìn cô chằm chằm, anh quát lên: “Em giấu cậu ta trong nhà nên không cho tôi vào?”

Tống Hân Nghiên không biết nên giải thích thế nào, cô cũng không thể giải thích nổi, bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân của Đường Diệp Thần đang bước tới gần, rất nhanh thôi anh ta sẽ ra ngoài này, sau đó nhìn thấy Thẩm Duệ đang đứng trước cửa, đến lúc đó cô nên giải quyết mớ hỗn loạn này thế nào đây?

Tim càng đập càng nhanh, cô nhìn Thẩm Duệ bằng ánh mắt cầu xin, nhỏ giọng nói: “Anh đi đi, bị anh ta trông thấy không tốt đâu.”

Thẩm Duệ siết chặt nắm đấm. Lợi dụng ưu thế chiều cao, anh nhìn thấy trên bàn phòng khách có hai đôi đũa, anh tức phát điên. Bữa cơm chia tay lần trước còn chưa ăn đủ hay sao mà phải về nhà ăn tiếp? Đúng là đồ lừa đảo!

Thẩm Duệ không nói lời nào. Nhưng thái độ của anh rất rõ ràng. Anh muốn vào trong, còn lâu anh mới cho bọn họ cơ hội ở riêng với nhau.

Tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, nhưng Thẩm Duệ lại không hề có ý định rời đi, tim Tống Hân Nghiên đập như đánh trống, cô không sợ Thẩm Duệ sẽ hiểu nhầm cô, cô chỉ sợ Đường Diệp Thần biết sự tồn tại của Thẩm Duệ thì sẽ bật lợi cho anh.

Cô nhanh trí, đột nhiên nhón chân hôn lên má anh một cái, cô kiềm chế nhịp tim đang đập nhanh, vẻ mặt cầu xin: “Xin anh đấy.”

Hai má Thẩm Duệ giật giật, anh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của cô, không ngờ cô lại chủ động hôn anh. Trong giây phút đó, tim anh như mềm nhũn, không muốn ép cô. Nhưng nếu cứ đi như vậy, anh không can tâm. Thẩm Duệ cúi người hôn lên môi cô, anh cắn thật mạnh, thấp giọng nói: “Thu lãi.”

Dứt lời, anh mới xoay người đi về phía hành lang.

Tim cô đập nhanh sắp phát điên rồi, trên môi vẫn còn dấu vết do anh để lại. Vành tai cô đỏ bừng, Đường Diệp Thần đi tới sau lưng cô, nhìn hành lang trống rỗng, anh hỏi: “Ai tới vậy?”

Vừa rồi, Tống Hân Nghiên suýt chút nữa thì bị dọa chết, cô bình tĩnh lại, vẻ mặt có chút mơ màng, cô nói: “Gõ nhầm cửa, chắc là tầng trên, vào thôi.”

Thẩm Duệ đứng trên cầu thang nghe thấy cô nói như vậy, anh giận không có chỗ phát tiết. Đột nhiên anh quay lại, lúc Tống Hân Nghiên đang chuẩn bị đóng cửa, Thẩm Duệ chen chân vào.

Bóng đen xuất hiện, Tống Hân Nghiên sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Duệ đứng trước mặt. Cô giật mình, tim như ngừng đập. Thẩm Duệ không nói lời nào, anh đẩy cửa sải bước vào trong.

Tống Hân Nghiên thấy anh vào như thể nhà mình, cô sợ nhũn cả chân. Không phải anh đi rồi sao? Quay lại làm gì vậy?

Đường Diệp Thần nhìn thấy Thẩm Duệ đi vào, anh cau mày, trong lòng thầm dâng lên một cảm giác kỳ quái: “Chú Tư, sao chú lại tới đây?”

Thẩm Duệ vào nhà, giày cũng không thèm thay. Anh xách đồ ăn đi thẳng vào phòng bếp. Tiếng lò vi sóng chạy phát ra âm thanh càng làm anh khó chịu. Anh đặt đồ ăn lên kệ bếp, sau đó giả bộ không cẩn thận vơ sạch đồ ăn của Đường Diệp Thần vào thùng rác.

Đường Diệp Thần đi qua thấy vậy, cạn lời không biết nói gì.

“Chú Tư, sao chú lại tới nhà Hân Nghiên?” Lúc này Đường Diệp Thần cũng không quan tâm đồ ăn gì nữa. Anh chỉ muốn biết vì sao Thẩm Duệ lại xuất hiện ở đây, người vừa nãy gõ cửa có phải anh ta không?

Tống Hân Nghiên hoàn hồn lại, cô vội vàng đóng cửa, run sợ đi tới. Cô sợ Thẩm Duệ nói ra điều gì khiến Đường Diệp Thần nghi ngờ: “Công ty chúng tôi đang cạnh tranh dự án đầu tư của Tổng giám đốc Thẩm, tôi có một số vấn đề muốn hỏi, Tổng giám đốc Thẩm ở gần đây nên tôi mới anh ấy ngồi một lát.”

Ánh mắt Đường Diệp Thần nhìn qua nhìn lại Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ, anh nhìn Thẩm Duệ đang tự mình lấy đĩa thức anh, cảm giác quái dị trong lòng càng mãnh liệt hơn: “Ồ, là như vậy sao?”

Tống Hân Nghiên bị hành động tự nhiên của Thẩm Duệ dọa phát sợ, cô bước nhanh tới nhận lấy cái đĩa trên tay Thẩm Duệ: “Để tôi đi, làm gì có ai lại để khách làm.”

Thẩm Duệ thấy cô bị dọa tới mặt mũi trắng bệch, tay cầm đĩa cũng phát run, anh hừ một tiếng, với cái lá gan này của cô mà cũng dám bắt cá hai tay? Anh xoay người nhìn chằm chằm Đường Diệp Thần đang đứng trước cửa phòng bếp. Ánh mắt cậu ta dò xét nhìn bọn họ, anh mỉa mai: “Bằng không thì cậu cho là gì? Tôi vụng trộm với cô ấy à?”

“Choang” một tiếng, đĩa trong tay Tống Hân Nghiên rơi thẳng vào bồn rửa bát. Thẩm Duệ khốn nạn, anh ta cố ý đúng không? Cô xoay người run rẩy nói: “Tổng giám đốc Thần thật biết nói đùa, trong bếp nóng lắm, hai người ra ngoài ngồi đi.”

Nếu như Thẩm Duệ cứ che che giấu giấu thì Đường Diệp Thần còn có thể nghi ngờ, nhưng nghe anh ta chất vấn như vậy, anh lại cảm thấy không thế nào. Thẩm Duệ mắt cao hơn đầu, sao có thể nhìn trúng Tống Hân Nghiên? Nhất định là anh nghĩ nhiều rồi.

“Chú Tư, ra ngoài ngồi đi.” Thái độ của Đường Diệp Thần giống như chủ nhà.

Thẩm Duệ cảm thấy cực kỳ ngứa mắt, cơn giận nuốt không trôi cũng không thể nào phát tiết. Anh lạnh lùng bước ra khỏi phòng bếp, tới phòng khách, anh ngồi vào chỗ Tống Hân Nghiên ngồi vừa nãy, trước mặt còn đang đặt một bát mì ăn liền nóng hổi. Từ năm hai mươi tuổi, anh đã không còn đụng tới những thực phẩm rác rưởi này, lúc này trông thấy vết son đang dính trên bát, anh lại cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Đường Diệp Thần muốn ngăn cản cũng không kịp, ánh mắt chằm chằm nhìn Thẩm Duệ đang bát bát mỳ Tống Hân Nghiên ăn dở, anh nói: “Chú Tư, bát đó Hiên Nghiên ăn rồi.”

Thẩm Duệ ngẩng đầu lên, anh nhìn Đường Diệp Thần không chớp mắt, trông còn rất vô tội: “Thế à?” Dứt lời, anh lại cúi đầu ăn tiếp.

Cảm giác quái dị trong lòng Dường Diệp Thần càng mãnh liệt hơn, Thẩm Duệ sẽ ăn đồ thừa của người khác sao? Anh nhớ lúc còn nhỏ, bọn họ được ông nội đón tới nhà họ Thẩm, anh nhỏ hơn Thẩm Duệ hai tuổi, nhưng lại là chú cháu.

Có một lần, trên đường tan học về Thẩm Duệ đã mua một que kem, anh thèm chịu không nổi, nhân dịp anh ta không chú ý liền nhào tới cắn một miếng rồi bỏ chạy. Khi đó Thẩm Duệ nổi trận lôi đình, đuổi theo đánh anh chảy cả máu mũi, sau đó còn ném chỗ kem còn lại vào mặt anh, anh ta nói: “Tôi không bao giờ ăn những thứ người khác đã ăn.”

Vẻ mặt ghét bỏ khiến anh nhớ như in, nhưng bây giờ anh ta lại ăn mì thừa của Tống Hân Nghiên, màn quỷ dị này làm anh không thể tiếp thu nổi.

Tống Hân Nghiên bê đĩa cua cay thơm phức ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Duệ đang ăn mì của cô, cô sợ tới mức suýt chút nữa đã ném luôn đĩa cua lên người Đường Diệp Thần, người đàn ông này từ khi bước vào nhà, mỗi hành động đều đang nhắc nhở cho Đường Diệp Thần biết, quan hệ giữa anh và cô không hề đơn giản.

Nếu cứ tiếp tục, sớm muộn gì cô cũng bị anh dọa tới mắc bệnh tim.

“Tổng giám đốc Thẩm, bát đó tôi ăn rồi, nếu anh thích thì tôi pha cho anh bát khác.” Cô đặt đĩa cua cay lên bàn, đưa tay muốn mang tô mì đi, nhưng một giây sau, tay cô lại bị Thẩm Duệ hất ra không chút thương tiếc.

“Tôi thích ăn bát này.” Thẩm Duệ bê bát mì, uống không còn một giọt nước, rồi bặm môi như thể vừa nếm một món ngon.

“…”

Cuối cùng Đường Diệp Thần cũng phát hiện ra chỗ nào không đúng, từ khi Thẩm Duệ xuất hiện, Tống Hân Nghiên đều khép nép gọi anh ta là “Tổng giám đốc Thẩm” chứ không phải “Chú Tư”, càng không phải “Anh rể”. Vốn dĩ xưng hô xa lạ như vậy cũng không có gì, nhưng Hân Nghiên như đang muốn nhấn mạnh cô và Thẩm Duệ không thân.

Nhưng Thẩm Duệ thì khác, anh ta hết lần này tới lần khác muốn đối nghịch với cô, cô càng thể hiện bọn họ không thân, thì mỗi hành động của anh ta đều chứng minh giữa bọn họ rất thân thuộc. Giữa hai người họ rốt cuộc có gì mà anh không biết?

“Chú Tư, cháu nhớ trước đây chú từng nói, chú không thích ăn đồ người khác đã chạm vào.” Đường Diệp Thần hỏi tỉnh bơ.

Thẩm Duệ liếc nhìn Tống Hân Nghiên, nói như thật: “Nước miếng còn nếm rồi, chung bát mì có là gì đâu?”

Tống Hân Nghiên lảo đảo, cô sắp bị anh dọa chết rồi, tim cô đập thình thịch, sắp không chịu nổi nữa. Cô sai rồi, sai quá sai, cô không nên để Đường Diệp Thần vào, càng không nên để Thẩm Duệ vào trong, một buổi tối tốt đẹp như vậy, sao cô lại tìm đường chết dẫn hai người này vào nhà. Khiến cho bản thân bây giờ chật vật không khác gì một tên trộm.

“Thẩm…”

“Nước miếng?” Ánh mắt sâu xa của Đường Diệp Thần quét về phía Tống Hân Nghiên đang đứng cạnh.

Tống Hân Nghiên căng thẳng, cô há miệng, nhưng lại không biết giải thích thế nào. Có một số chuyện, càng giải thích thì càng tồi tệ. Dù sao từ giây phút mà Thẩm Duệ bước vào nhà, cô đã biết nhất định đêm nay sẽ là một đêm làm cô sợ hãi.

“Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi hâm đồ ăn.” Tống Hân Nghiên quyết định tạm thời rời khỏi trung tâm cơn bão, tránh cho bản thân lại đắc tội với vị kia, để anh lại nói ra những lời khiến người khác nghĩ sâu xa hơn.

Đường Diệp Thần thu hồi tầm mắt, anh nhìn Thẩm Diện đang ngồi đối diện bàn ăn, trực giác nói cho anh biết, giữa hai này nhất định có gì đó, nhưng anh lại không dám tin. Ngay cả Tống Nhược Kỳ Thẩm Duệ cũng không vừa mắt thì sao có thể nhìn trúng Tống Hân Nghiên được? Huống hồ, Tống Hân Nghiên còn là vợ anh.

Tống Hân Nghiên vừa rời đi, bầu không khí liền trở lại bình thường, Thẩm Duệ cũng chẳng thèm giải thích với Đường Diệp Thần, nếu không phải vì suy nghĩ tới cảm nhận của Tống Hân Nghiên thì diệt Đường Diệp Thần chỉ tốn vài phút của anh mà thôi!

Tròn lòng Đường Diệp Thần còn đang tự trả lời lại câu “Nước miếng còn nếm rồi, chung bát mì có là gì” của Thẩm Duệ, nước miếng sao mà nếm được? Anh ta đâu ngây thơ đến mức không biết một đôi nam nữ ngoài việc hôn ra, thì đâu còn cách nào khác nếm nước miếng của nhau?

Nhưng anh ta vẫn cố chấp cho rằng Thẩm Duệ không thể nào thích Tống Hân Nghiên được, chỉ xem như anh đang nói đùa thôi.

“Chú Tư, cháu nghe nói Bác Dực đang cạnh tranh hạng mục chú đầu tư, Hân Nghiên còn quá trẻ, nể mặt cháu, chú chiếu cố cô ấy nhiều hơn một chút, đừng để cô ấy chịu ấm ức.” Đường Diệp Thần cố nén nghi ngờ, anh ta tỏ ra mình là người chồng biết quan tâm chăm sóc, tha thiết nhờ Thẩm Duệ chiếu cố cho Tống Hân Nghiên.

Thẩm Duệ cười tới híp cả đôi mắt phượng lại, anh nhìn Tống Hân Nghiên đang trốn trong phòng bếp không dám ra ngoài: “Cậu không nói thì tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Anh nói hai từ ‘Chăm sóc’ gần như là nghiến răng nghiến lợi, khiến người khác không nghe ra được anh đang có ý gì.

Tống Hân Nghiên hâm nóng thức ăn, nhưng không dám ra ngoài, cô sợ một khi mình xuất hiện ở phòng khách thì Thẩm Duệ sẽ nhắm tới cô, khiến cô một thân bầm dập. Nhưng cô cũng không dám núp mãi trong phòng bếp, cô nghe lén thấy bầu không khí bên ngoài dường như đã hài hòa trở lại, cô mới bê cái mâm ra ngoài.

Cô đặt mâm lên bàn, nói: “Tôi ăn no rồi, hai người từ từ ăn, tôi về phòng trước đây.”

Thẩm Duệ nhìn bóng lưng vội vàng chạy trốn của cô, ánh mắt anh đầy sâu xa, anh cầm đôi đũa lên, đảo khách thành chủ nói: “Diệp Thần, ăn cơm thôi.”

Đường Diệp Thần quay lại nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, anh hoàn toàn không có khẩu vị, anh đứng dậy cầm lấy áo vest đang khoác trên ghế tựa: “Chú Tư, Hân Nghiên mệt rồi, chúng ta vẫn nên đi thôi.”



Thẩm Duệ đặt đũa xuống, anh thuận theo nói: “Cũng được.”

Anh đứng dậy đi về hướng cửa, Đường Diệp Thần đi tới cửa phòng ngủ, anh gõ cửa nói: “Hân Nghiên, anh đưa chú Tư xuống dưới, em không cần ra đâu, nghỉ ngơi sớm đi.”

Tống Hân Nghiên ngồi trên sofa, cô không lên tiếng. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cả người không còn chút sức lực nào ngã lên sofa, suýt chút nữa cô đã bị Thẩm Duệ dọa chết rồi. Nếu còn lần nào như thế nữa thì tim cô sớm muộn cũng bị anh làm cho phế luôn.

Không biết qua bao lâu, điện thoại Tống Hân Nghiên rung lên, cô nằm ỳ trên sofa không nhúc nhích, điện thoại im lặng một lát rồi lại rung tiếp nhưng cô vẫn không nghe máy, lần rung thứ ba là âm thanh báo có tin nhắn.

Cô bò qua cầm lấy điện thoại mở ra xem, nội dung tin nhắn chỉ có đúng ba từ - Nghe, điện, thoại!

Cô đang định trả lời tin nhắn thì điện thoại lại rung lên, cô ấn nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói như đang nén giận của Thẩm Duệ: “Tống Hân Nghiên, nếu lần sau em còn để cho con ngựa hoang kia vào nhà thì đừng trách tôi ác với em.”

“…” Tống Hân Nghiên dở khóc dở cười, cô bị dày vò cả đêm, lúc này không biết lấy gan ở đâu, cô không nhịn được hỏi ngược lại: “Rốt cuộc ai mới là dã nam nhân?”

“Em thử nói lại lần nữa xem!”

Qua điện thoại mà Tống Hân Nghiên cũng có thể cảm nhận được cơn tức giận của anh, cô rụt cổ sợ hãi nói: “Tôi có nói gì đâu, anh đừng có nhận vơ.”

“Ba ngày không đánh, nhà tốt cũng bị dỡ ngói.” Thẩm Duệ nghiến răng nghiến lợi nói, dường như tức giận không hề nhẹ.

“Thẩm Duệ, anh đừng được đằng chân lân đằng đầu.” Tống Hân Nghiên bị anh chọc giận, cả buổi tối sống trong nơm nớp lo sợ, cô còn chưa kịp thở ra hơi: “Anh cũng đâu là gì của tôi, anh quản tôi để ai vào nhà làm gì.”

Bên kia truyền tới giọng nói u ám của Thẩm Duệ: “Tống Hân Nghiên, em có gan thì mở cửa cho tôi, tôi cho em biết tôi là gì của em!”

Hẳn là tức giận, Tống Hân Nghiên nghe loáng thoáng thấy tiếng đóng cửa xe, xem ra là muốn xông lên nhà để trừng trị cô, cô vội vàng xin tha: “Đại gia, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, anh về đi, tôi bảo đảm với anh, sau này sẽ không để bất cứ người đàn ông nào vào nhà nữa.”

Thẩm Duệ đứng ngoài xe, anh ngẩng đầu nhìn vô số ánh đèn trong tiểu khu, đột nhiên anh nhẹ giọng: “Nghiên Nghiên, em ngoan ngoãn một chút.”

Tống Hân Nghiên ngẩn người, rất lâu rồi anh không gọi cô là Nghiên Nghiên, hai từ này được nói ra từ miệng anh lại mang theo nỗi buồn triền miên, không hiểu sao cô lại cảm thấy chua xót: “Thẩm Duệ, anh về đi, trên đường chú ý an toàn.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi cúp máy.

Tống Hân Nghiên cầm điện thoại, nhìn màn hình đột nhiên sáng lên rồi lại tối sầm xuống, cô có chút thất vọng. Ném điện thoại xuống, cô nằm đơ trên giường, một lát sau mới ngồi dậy cầm điện thoại, soạn nhanh một tin nhắn rồi gửi đi.

Đợi khi cô nhận ra nội dung mình vừa gửi thì đã không kịp nữa rồi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn chữ hiển thị trên màn hình “Đã gửi thành công”, cô đơ người mất ba giây, sau đó ném điện thoại đi, kéo chăn điều hòa che kín đầu: “A, không muốn sống nữa, ngại chết đi được…”

Thẩm Duệ xoay người lên xe, điện thoại rung lên một tiếng, anh mở ra xem, hộp thư đến có một tin chưa đọc, người gửi là Nghiên, anh bấm đọc, nội dung tin nhắn hiện trên màn hình: “Anh Tư, tôi và Đường Diệp Thần thật sự không có gì cả, anh đừng hiểu nhầm, lái xe cẩn thận, ngày mai gặp!”

Nội dung tin nhắn không có gì đặc biệt, nhưng nổi bật nhất là hai chữ “Anh Tư”, anh không ngờ lần đầu tiên cô gọi anh là anh Tư lại là trong tình huống thế này, lòng anh xao động, anh rất muốn nghe cô chính miệng gọi anh một tiếng anh Tư.

Anh đọc đi đọc lại tin nhắn trên dưới năm mươi lần, càng đọc thì nụ cười trên môi càng sâu, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, cuối cùng mới đặt điện thoại lại tủ rồi lái xe rời đi.

Đường Diệp Thần về tới Ngọc Cảnh Uyển, tâm trạng anh ta cực kỳ phức tạp, vừa rồi anh và Thẩm Duệ xuống dưới nhà cùng nhau, anh có loại cảm giác, đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Duệ tới nơi này, nếu không vì sao anh ta lại quen thuộc tới như vậy?

Hơn nữa thái độ của Thẩm Duệ vẫn lạnh lùng khiến anh không thể nào đoán được. Mãi cho tới khi anh lên xe thì Thẩm Duệ mới gọi lại, nói với anh một câu khiến anh không hiểu nổi: “Diệp Thần, làm người không nên quá tham lam, cái gì cũng muốn nắm trong tay thì tới cuối cùng sẽ chẳng giữ được gì cả.”

Ánh mắt Thẩm Duệ nhìn anh như thể nhìn thấu mọi thứ, giây phút đó, trong lòng anh chỉ nghĩ tới chạy trốn, anh nhanh chóng ngồi lên xe lái xe rời đi. Lúc lên giường với Tống Nhược Kỳ anh cũng không hề có cảm giác chột dạ, chỉ cảm thấy kích thích và cực kỳ sảng khoái.

Nhưng vừa rồi, anh lại chột dạ. Anh liều mạng dây dưa với Tống Hân Nghiên, chỉ vì anh còn yêu cô sao?

Mở cửa xe, anh lê những bước chân nặng nề bước vào xong, thời gian này anh cảm thấy rất mệt. Loại cảm giác mệt mỏi này xuất phát từ trái tim, khiến anh không biết làm thế nào. Chỉ khi ở bên cạnh Tống Hân Nghiên anh mới cảm thấy bình tĩnh, suy nghĩ lại bản thân mình.

Anh không bật đèn mà đi thẳng vào. Gần đây, số lần anh về nơi này càng lúc càng nhiều. Khi sắp mất đi người ta luôn muốn giữ lấy chút gì đó, cho dù là quá khứ đã qua cũng còn hơn là không có gì cả.

Nhưng nơi này chỉ khiến anh nhớ lại hình ảnh mình mang người con gái khác về làm đảo lộn đi cuộc sống, nhớ cả bóng lưng Tống Hân Nghiên thu dọn hành lý kiên quyết rời đi.

Anh ngồi trên sofa, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, đột nhiên trước mắt anh xuất hiện một bóng đen có mái tóc dài, anh bị dọa sợ nhảy dựng lên, kinh hồn bạt vía nhìn người trong bóng tối: “Ai? Ai đó?”

Vốn dĩ , Tống Nhược Kỳ muốn cho anh một bất ngờ, không nghĩ lại dọa anh như vậy, bản thân cô cũng bị anh dọa theo. Đột nhiên, đèn trong phòng khách sáng lên khiến cô không mở mắt ra được.

Đường Diệp Thần nhìn thấy người trong phòng khách là Tống Nhược Kỳ, gương mặt đẹp trai bỗng trầm xuống: “Sao cô lại ở đây?”

Tống Nhược Kỳ nghe anh chất vấn, vẻ mặt có chút không vui, cô đi vòng qua ngồi xuống sofa, nhớ tới lần trước đến nơi này, Đường Diệp Thần còn đè trên người cô, trái tim không nhịn được mà đập nhanh hơn. Cô vuốt tóc, nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ: “Sao em lại không thể đến đây? Diệp Thần, gần đây vì để tránh hiềm nghi mà chúng ta đã rất lâu không gặp rồi, người ta rất nhớ anh.”

Đường Diệp Thần vừa mới ra khỏi nhà Tống Hân Nghiên, lúc này người mà anh không muốn gặp nhất chính là Tống Nhược Kỳ. Nhìn thấy cô làm anh nhớ tới một năm hoang đường kia của mình. Khi đó, những hình ảnh hoan lạc và kích thích với cô đều trở thành bằng chứng tố cáo một sự thật, anh chính là người không chung thủy.

Anh mặt lạnh, cũng không bị động tác vuốt tóc của Tống Nhược Kỳ mê hoặc, anh ra lệnh đuổi khách: “Tống Nhược Kỳ, những lời tôi nói với cô ở nhà họ Thẩm cô xem như gió thổi bên tai sao? Tôi đã nói rồi, cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Tống Nhược Kỳ chỉ nghĩ anh vẫn còn chưa nguôi giận, hôm đó anh dũng mãnh cưỡng ép cô như vậy, sao có thể không muốn nhìn thấy cô được? Người đàn ông này đúng là nghĩ một đằng làm một nẻo. Sau khi cô và Thẩm Duệ ly hôn, đám phóng viên muốn moi tin tức nên suốt ngày dình dập bên ngoài nhà họ Tống, bọn họ nhìn chằm chằm. Cô cũng không dám manh động, cố nhịn mấy ngày. Hôm nay thừa dịp bọn săn ảnh không chú ý cô mới chạy tới đây.

Người đầu tiên cô muốn gặp chính là Đường Diệp Thần, cô nhớ cái ôm mạnh mẽ của anh, nhớ mùi vị đầy nam tính trên người anh, càng muốn anh đè cô dưới thân mà hung hăng chiếm lấy. Mấy ngày rồi, cô gọi nhưng anh không nghe máy, gửi tin nhắn cũng không thấy anh trả lời, cô rất sợ anh vứt bỏ cô. Bây giờ cô đã bị Thẩm Duệ xóa khỏi hộ khẩu, người cô có thể dựa dẫm cũng chỉ còn có anh, huống hồ cô còn đang mang thai đứa con của anh.

Cô đứng dậy, bước chậm về phía anh: “Diệp Thần, em phải làm gì thì anh mới nguôi giận?”

“Biến khỏi tầm mắt của tôi!” Đường Diệp Thần cười lạnh nói.

Tống Nhược Kỳ cũng không hề tức giận, cô đi tới cạnh anh, cười lấy lòng: “Không thỏa mãn à, nổi giận với em như vậy? Khó khăn lắm người ta mới lén gặp anh được một lần, anh nỡ lòng nào đối xử với em như vậy?”

Đường Diệp Thần không ngờ thái độ của mình đã lạnh nhạt như vậy mà cô còn có thể cười được, anh lùi lại mấy bước, cau mày nói: “Tống Nhược Kỳ, cô có tự trọng không?”

Tống Nhược Kỳ nhìn anh: “Diệp Thần, từ khoảnh khắc em quyết định nằm dưới thân anh thì tự trọng của em đã bị chó gặm rồi, nếu không thì sao em có thể vụng trộm với anh sau lưng Thẩm Duệ, tới nông nỗi bị anh ta đuổi ra khỏi nhà. Diệp Thần, em làm tất cả đều vì anh, hiện tại em đã ly hôn rồi, anh cũng nhanh chóng ly hôn với Tống Hân Nghiên đi, em đã mang thai con của anh, anh không cưới em thì cưới ai?”

“Ai nói tôi muốn ly hôn với Hân Nghiên?” Đường Diệp Thần liếc xéo cô, mặt không chút biểu tình hỏi ngược.

“Nếu Tống Hân Nghiên không phải đã hoàn toàn hết hy vọng với cuộc hôn nhân này thì sao cô ta phải kiện anh ra tòa? Diệp Thần, trong lòng anh rõ nhất, anh với cô ta sẽ không có kết quả, bây giờ anh không chịu buông tay chỉ vì anh không can tâm. Em có thể đợi, đợi tới khi anh ổn định lại tâm trạng rồi tới cưới em, nhưng đứa con trong bụng em không thể đợi được. Cái thai sắp được hai tháng rồi, đợi một tháng nữa thì bụng em sẽ không dấu được nữa rồi.” Tống Nhược Kỳ rất hiểu tính cách của Tống Hân Nghiên, nếu đã dứt khoát đưa Đường Diệp Thần ra tòa thì cô sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Đường Diệp Thần cười lạnh: “Chỉ cần tôi không buông tay thì cô ấy không thắng được. Còn nữa, cô đi phá thai đi, cho dù phụ nữ trên đời này chết hết thì tôi cũng không cưới loại người như cô.”

Cuối cùng Tống Nhược Kỳ cũng bị anh chọc tức, cô nói: “Em đang nói chuyện tử tế với anh, anh có gần phải gay gắt như vậy không? Loại người như em thì làm sao? Loại người khiến anh si mê một năm, bây giờ anh dùng xong thì muốn vứt? Vậy thì phải xem em có đồng ý không đã.”

“Tống Nhược Kỳ, cô có biết xấu hổ không vậy? Đường Diệp Thần nực cười trước độ vô sỉ của cô ta, khi đó anh bị ma xui quỷ khiến gì lại dây dưa với Tống Nhược Kỳ?

Tống Nhược Kỳ chỉ vào ghế sofa nói: “Diệp Thần, anh có nhớ không, lần đầu tiên anh chiếm lấy em ở trên chiếc sofa này, anh đã nói sẽ cưới em, cho em hạnh phúc, bây giờ anh nói trở mặt liền trở mặt, nếu đã không muốn lấy em, vì sao lúc đầu còn hứa hẹn, vì sao còn làm to bụng em? Loại đàn ông chân trong chân ngoài như anh, chẳng trách Tống Hân Nghiên muốn ly hôn với anh!”

“Bộp” Đường Diệp Thần tức giận tát cho cô một bạt tai, Tống Nhược Kỳ bị anh tát lệch cả mặt. Cô che mặt, không dám tin nổi anh lại ra tay đánh cô: “Anh…”

Đường Diệp Thần siết chặt nắm đấm, anh vô tình nói: “Bây giờ cô đã biết tôi là loại người gì rồi, thì ngoan ngoãn đi phá thai đi, tôi nhắc lại lần cuối, tôi sẽ không lấy cô, cô bỏ cái suy nghĩ ấy đi!”

Dứt lời, anh bước nhanh ra hành lang, đóng sầm cửa lại.

Tống Nhược Kỳ che mặt, trừng mắt đầy oán hận về phía cửa lớn, Đường Diệp Thần, anh muốn bỏ rơi tôi, đừng hòng!

Lúc tiếng chuông cửa vang lên, Tống Hân Nghiên còn đang lim dim ghé vào bàn, trận đấu vòng hai với Công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong sắp bắt đầu rồi, cô đang sắp xếp lại thông tin người chủ của trận đấu lần này, vì mệt quá nên ngủ gục trên bàn, kết quả lại bị tiếng chuông cửa gọi tỉnh.

Cô cầm đồng hồ báo thức trên bàn nhìn thời gian, sắp mười một giờ rồi, ai lại tới vào giờ này?

Tiếng chuông vang lên inh ỏi, rõ ràng là người ngoài cửa không hề kiên nhẫn, rút kinh nghiệm lần trước, lần này cô mở mắt mèo xem ngoài cửa là ai, sau đó mới quyết định có mở cửa hay không.

Khi cô nhìn thấy Tống Nhược Kỳ đứng bên ngoài, cô không khỏi cười tự giễu, sao hôm nay cô được hoan nghênh thế nhỉ, hai người họ đều tới tìm cô.

Cô không mở cửa, xoay người đi vào phòng ngủ, vừa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng Tống Nhược Kỳ bắt đầu mắng chửi: “Tống Hân Nghiên, mày là cái loại hồ ly tinh, tiểu tam không biết xấu hổ, mày mở cửa cho tao, hôm nay tao xé xác mày.”

Tống Nhược Kỳ đập cửa rầm rầm, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng đập cửa nghe rất rõ ràng. Tống Hân Nghiên giật mình, có phải Tống Nhược Kỳ đã biết cô dây dưa mờ ám với Thẩm Duệ không.

“Tống Hân Nghiên, mày ra đây, mày dám cướp chồng tao thì đừng có làm con rùa rụt đầu núp trong nhà.” Giọng chửi chói tai Tống Nhược Kỳ đánh thức hàng xóm bên cạnh, bọn họ mở cửa ra mắng: “Người điên từ đâu tới, có để cho người khác ngủ hay không?”

Hàng xóm của Tống Hân Nghiên đều mở cửa ra ngoài, cô cùng không thể đóng cửa thêm, Tống Nhược Kỳ sẽ làm ồn ào càng khó coi hơn. Cô mở cửa, nhìn thấy bộ dạng chua ngoa đanh đá của Tống Nhược Kỳ, cô không chịu được nữa, tát thẳng cho cô ta một bạt tai: “Tống Nhược Kỳ, một kẻ thứ ba như chị cũng trơ tráo như vậy, tôi cũng lấy làm cạn lời!”

Vừa nãy Tống Nhược Kỳ bị Đường Diệp Thần tát vào má trái, bây giờ lại bị Tống Hân Nghiên tát má phải, cô ta phát điên, định vung tay về phía Tống Hân Nghiên, nhưng Tống Hân Nghiên nhanh tay nhanh mắt giữ lại tay cô ta, cô tức giận nói: “Chị còn chưa đủ mất mặt hay sao? Nửa đêm chạy đến nhà tôi phát điên cái gì vậy?”



Hàng xóm tầng trên tầng dưới đều túm tụm lại trên hành lang, Tống Hân Nghiên và Hàn Mỹ Hân ở đây năm năm, quan hệ với hàng xóm cũng rất tốt. Bọn họ đều rất thích hai chị em này, cũng chưa từng thấy cô mang loại đàn ông không đứng đắn gì về nhà. Lúc này có người đứng ra nói: “Tôi nói này cô, bản thân cô không biết liêm sỉ thì thôi đi, còn bắt nạt cô Tống tốt bụng, cô ấy hiền lành không có nghĩa là chúng tôi dễ bắt nạt.”

“Đúng thế, đúng thế, cô Tống đã ở đây năm năm rồi, nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề, cô đừng ở đây thể hiện mình là loại người không ra gì nữa.”

Số người hùa theo càng ngày càng đông, gương mặt bị trách móc của Tống Nhược Kỳ lúc trắng lúc xanh, cô hất tay Tống Hân Nghiên ra, đẩy cửa bước vào trong. Tống Hân Nghiên cũng không hề ngăn cản, trơ mắt nhìn cô ta đi vào.

Hàng xóm thấy thế, có người sợ Tống Nhược Kỳ sẽ gây khó dễ cho Tống Hân Nghiên, bọn họ muốn đuổi cô ta ra khỏi tiểu khu, Tống Hân Nghiên sợ làm to mọi chuyện, cô vội vàng ngăn lại, cô nói xin lỗi với hàng xóm: “Xin lỗi mọi người, chị cháu uống lộn thuốc, đầu óc không tỉnh táo, làm phiền mọi người nghỉ ngơi rồi.”

Mọi người bừng tỉnh, hóa ra hai người là chị em, em gái thì trông dịu dàng lương thiện, sao cô chị lại cực phẩm thế kia?

Tiễn hàng xóm, cô đóng cửa lại đi vào phòng khách, hai tay cô khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Tống Nhược Kỳ đang ngồi trên sofa: “Nói đi chị chạy tới đây làm gì? Không phải chỉ để mất mặt thôi đó chứ.”

Tống Hân Nghiên cho rằng Tống Nhược Kỳ sẽ tiếp tục phát điên, kết quả đợi nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh, sau đó cô nhìn thấy chị ta rơi nước mắt lã chã. Cô giật mình, Tống Nhược Kỳ rất ít khóc, chị ta là loại người thà khiến người khác khóc chứ không được để mình khóc. Nhưng bây giờ chị ta lại khóc trước mặt cô.

Cô buông tay, đi tới ngồi đối diện với chị ta, cô bị chị ta khóc tới bực mình: “Rốt cuộc là làm sao?”

Tống Nhược Kỳ không nói chỉ, chỉ yên lặng lau nước mắt.

Khuyết điểm của Tống Hân Nghiên là dễ mềm lòng, thấy Tống Nhược Kỳ khóc trước mặt cô thì cũng hết cách, cô đứng dậy cố gắng tỏ ra sắt đá, cô nói: “Nếu chị còn khóc thì tôi về phòng đây, chị khóc đủ rồi thì đi đi, nhớ đóng cửa lại cho tôi.”

Tống Hân Nghiên vừa xoay người đã nghe thấy “Bịch” một tiếng, cô quay đầu thì nhìn thấy cảnh tượng mà chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải trong đời. Một người kiêu ngạo như Tống Nhược Kỳ lại quỳ gối xuống trước mặt cô.

“Tống Nhược Kỳ, chị…”

Tống Nhược Kỳ quỳ thẳng tắp, cô ngẩng đầu nhìn Tống Hân Nghiên nói: “Hân Nghiên, em nói đúng, chị đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ, chị qùy xuống cầu xin tha thứ cũng không hề quá đáng. Bây giờ chị quỳ xuống xin em, xin em nhường Diệp Thần cho chị.”

Tống Hân Nghiên lùi về sau mấy bước mới đứng vững được, cô không đưa tay đỡ Tống Nhược Kỳ. Cô không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày Tống Nhược Kỳ quỳ xuống xin cô, nhưng chị ta lại thật sự làm vậy. Nhưng không phải vì xin cô tha thứ mà lại xin cô nhường Đường Diệp Thần lại cho chị ta.

Bởi vì Đường Diệp Thần mà chị ta lại nguyện ý quỳ xuống trước mặt cô!

“Em biết không, Hân Nghiên. Thẩm Duệ để chị trắng tay rời đi, anh ta sớm đã biết chị và Diệp Thần đã làm chuyện có lỗi với anh ta rồi, nhưng anh ta không hề tức giận. Mãi tới mấy hôm trước, anh ta đề nghị ly hôn với chị, vì không muốn bị lộ ảnh nóng nên chị chỉ có thể đồng ý. Hân Nghiên, bây giờ ngoài Diệp Thần và đứa con, chị không còn gì cả. Em là dì của nó, em lương thiện như vậy, em sẽ không nhẫn tâm nhìn nó sinh ra mà không có bố đúng không?” Lời nói của Tống Nhược Kỳ không hề có chút hối hận về chuyện mình đã làm, cô ta luôn cho rằng mình không sai!

Tống Hân Nghiên trừng mắt: “Chị nói…Anh rể sớm đã biết hai người…”

“Đúng thế, anh ta sớm đã biết rồi, còn biết trước cả em. Hân Nghiên, xin em đồng ý với chị, em đừng tranh Diệp Thần với chị có được không? Chị đã mất hết tất cả, nếu ngay cả Diệp Thần cũng không còn thì chị sẽ chết mất.”

Giọng Tống Nhược Kỳ nhỏ dần, Tống Hân Nghiên càng kinh ngạc hơn khi Thẩm Duệ còn biết Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần gian díu với nhau còn sớm hơn cả cô. Không phải cái đêm mà xe của bọn họ lao xuống sông, mà còn sớm hơn, nhưng anh lại không ngăn cản mà để họ mặc sức làm bậy, điều này có nghĩa là gì?

Tống Hân Nghiên không dám tin, bụng dạ Thẩm Duệ đáng sợ bao nhiêu. Cô lảo đảo lùi về phía sau, nếu tất cả đều nằm trong tính toán của anh, nếu...Vậy anh cố ý tiếp cận cô là vì điều gì?

Đầu óc Tống Hân Nghiên trở nên rối bời, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, nhưng cô không chắc chắn, trong lòng cô rất rối loạn.

“Hân Nghiên, em đồng ý với chị, ly hôn với Diệp Thần, không tranh giành anh ấy với chị được không?” Tống Nhược Kỳ thấy cô lắc đầu, nghĩ là cô từ chối, cô ta ra sức van xin. Mẹ cô từng nói, Tống Hân Nghiên mềm lòng niệm tình xư, chỉ cần cầu xin cô ta, nhất định cô ta sẽ đồng ý, nhưng vì sao cô ta vẫn lắc đầu, có phải cô cầu xin cũng vô ích không?

Tống Hân Nghiên nhìn Tống Nhược Kỳ đang quỳ trên mặt đất, nhìn hai gò má sưng lên của cô ta, bộ dạng vô cùng nhếch nhác, cô nói: “Cho dù có cô hay không thì tôi và Diệp Thần cũng không thể quay lại nữa rồi. Cô đi đi, tôi sẽ không tranh với cô.”

Dứt lời, cô xoay người bước vào phòng ngủ.

Tống Nhược Kỳ đạt được thứ mình muốn, cô ta không đợi thêm một giây nào, xách túi rời đi.

Bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, Tống Hân Nghiên mệt mỏi ngồi trượt xuống dưới đất, cô đỡ trán, bên tai không ngừng vang lên những lời của Thẩm Duệ.

“Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngủ cũng đã ngủ, em lại giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì?”

“Đau thì nói cho tôi biết, đừng nhịn nữa!”

“Sau này gọi tôi là anh Tư, gọi sai một lần thì trừng phạt một lần.”

“Nghiên Nghiên, em nhớ lấy, sau này tôi là người đàn ông của em, không phải là chú Tư hay anh rể!”

“Tôi thích em hay không, lẽ nào em không biết sao?”

“Trong lòng tôi, em rất quan trọng!”

“Nghiên Nghiên, em ngoan nào.”

Tim cô như loạn nhịp, đột nhiên cô đứng dậy cầm túi sách và chìa khóa, cũng không quan tâm tới bây giờ đã là nửa đêm, cô chạy thật nhanh ra khỏi cửa.

Buổi chiều lúc Hàn Mỹ Hân dọn vào biệt thự ở vịnh Thanh Thủy của Bạc Mộ Niên, quản gia nói với cô anh đã đi công tác rồi, cô thở phào nhẹ nhõm. Kết hôn với anh chỉ là nhất thời bốc đồng, nhưng cô lại phải trả giá xứng đáng cho sự bốc đồng của mình.

Giữa bọn tình họ không hề có tình yêu, thậm chí còn không có sự hiểu biết về nhau. Cô đồng ý gả cho anh, ngoại trừ việc gia hạn hợp đồng với công ty, còn vì theo như lời anh nói, nếu bỏ lỡ anh, cô sẽ không gặp được người đàn ông nào có điều kiện tốt hơn.

Nhưng bây giờ cô bình tĩnh lại, cô lại bắt đầu hối hận, đặc biệt là nghĩa vụ vợ chồng bốn lần một tuần khiến cô vừa lo lắng vừa sợ hãi. Nghe Bạc Mộ Niên đi công tác, thậm chí cô còn mong anh đừng bao giờ quay trở lại nữa.

Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, buổi sáng ngày thứ ba quản gia nói với cô, hôm nay Bạc Mộ Niên sẽ trở về, buổi tối ăn cơm ở nhà, hy vọng cô sẽ về đúng giờ.

Hàn Mỹ Hân nghe xong, cả ngày đều thất thần, Bạc Mộ Niên đi công tác ngày thứ hai đã bảo trợ lý gửi bản hợp đồng gia hạn tới văn phòng luật sư của bọn họ. Anh giữ lời hứa như vậy, liệu tối nay anh có bắt cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không?

Hàn Mỹ Hân nhìn không đồ không ngừng chỉ tới năm giờ rưỡi, cô hận không thể chui vào kéo kim đồng hồ lại. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải tan làm, không thể không trở về biệt thự ở vịnh Thanh Thủy.

Cô chần chừ đi vào biệt thự, liếc mắt đã thấy chiếc Rolls-Royce Phantom dừng trước cửa, cô thở dài, xem ra cô không thoát được số phận bị gặm rồi. Nếu đã như vậy, cô bước hay lùi đều đều không thay đổi được, chi bằng chấp nhận sự thật đi.

Cô đi tới cửa chính, điện thoại trong tay vang lên, cô ngẩng đầu thì trông thấy Bạc Mộ Niên đang bước từ tầng hai xuống, anh mặc áo sơ mi, quần tây màu đen. Ánh đèn chiếu trên người càng làm nổi bật gương mặt đẹp trai của anh.

Ống tay áo anh xắn lên, nghe thấy tiếng chuông điện thoại trước cửa, anh nhìn qua. Lúc nhìn thấy cô, anh cười chế nhạo, lạnh giọng nói: “Năm rưỡi tan làm, tám giờ mới về tới nhà, tôi còn tưởng là em chạy mất rồi.”

Hàn Mỹ Hân cụp mắt thay giày, sau đó cô bình tĩnh nói: “Trong từ điển của Hàn Mỹ Huyên đây chưa bao giờ có hai từ Chạy trốn.”

“Hy vọng khi về phòng em vẫn có thể giữ được thái độ này.” Bạc Mộ Niên đi từ trên cầu thang xuống, anh nói một câu suýt chút nữa khiến cô không giả vờ được nữa. Cô cắn môi, đặt điện thoại và túi xách lên ghế sofa trong phòng khách, rồi đi theo sau anh tới phòng ăn.

Bầu không khí trên bàn ăn chỉ có thể hình dung là ‘Yên tĩnh tới quỷ dị’. Hàn Mỹ Hân muốn nói gì đó để giảm bớt xấu hổ, nhưng nhìn bộ dáng chuyên tâm ăn cơm của Bạc Mộ Niên, cô chỉ đành nhịn. So bình tĩnh đúng không, tôi cũng có thể.

Ăn cơm xong, Bạc Mộ Niên đứng dậy đi lên tầng, trước khi đi, anh liếc Hàn Mỹ Hân còn đang uống nước canh, đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng, anh nói: “Ăn xong thì đi tắm rửa, chín rưỡi tôi sẽ về phòng.”

“Khụ khụ khụ” Hàn Mỹ Hân bị sặc nước canh, cô ngẩng đầu nhìn Bạc Mộ Niên, anh đã xoay người đi lên tầng rồi. Hàn Mỹ Hân nghĩ tới chuyện sắp phát sinh, cô không bình tĩnh nổi.

Tống Hân Nghiên bắt xe tới Y Uyển, trả xong tiền xe, cô đứng ngoài biệt thự, bây giờ đã là mười hai giờ rồi. Một nơi vốn yên tĩnh như Y Uyển, lúc này càng trở nên yên ắng hơn.

Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng tim đập của cô càng trở nên rõ rệt. Cô đứng bên ngoài cánh cửa, nhìn chằm chằm chiếc chuông đang treo trên tường. Cô giơ tay lên, do dự hồi lâu, đột nhiên nhắm mắt, hạ quyết tâm ấn chuông.

Chuông cửa vang lên từng hồi, mỗi một tiếng chuông đều như đang gõ vào trái tim cô, khiến cô không nhịn được muốn chùn chân bỏ chạy.

Cửa mở, cô nên hỏi anh gì đây? Chất vấn anh có phải đã sớm biết Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần ngoại tình, vì sao anh không nói cho cô? Nhưng hỏi những điều này thì có tác dụng gì? Có thể thay đổi được điều gì?

Tống Hân Nghiên cảm thấy bản thân quá bốc đồng, bởi vì những lời Tống Nhược Kỳ nói mà chạy tới đây chất vấn anh, nếu anh nói đúng thì cô nên làm thế nào? Càng ngày cô càng hối hận, cô không nên tới đây, bởi vì cô không hề có lập trường gì để chất vấn anh cả.

Khi cô xoay người, đang định rời đi thì nhìn thấy Thẩm Duệ đang đứng trước gốc cây phong. Một tay đút túi quần còn tay kia cầm áo vest, không biết đã đứng đó nhìn bao lâu rồi.

Tống Hân Nghiên hoảng loạn, nhìn anh bước từng bước về phía cô, cô muốn bỏ chạy, nhưng hai chân giống như cố định một chỗ, khiến cô không bước đi nổi.

Thẩm Duệ đứng trước mặt cô, gương mặt đẹp trai lộ rõ sự ngạc nhiên: “Nghiên Nghiên, em đến tìm tôi à?”

Anh gần đến mức cô có thể ngửi thấy hơi thở nam tính trên người anh, cô rất bối rối, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.

Thẩm Duệ nhìn cô không chớp mắt, nửa đêm cô tới tìm anh. Anh rất vui, nhưng bọn họ cũng không thể cứ đứng mãi ngoài cửa được. Rút kinh nghiệm lần trước, anh không thể đẩy cô vào nguy hiểm được.

Anh ấn mật mã cửa, Tống Hân Nghiên nhìn thấy, dãy số đó rất quen thuộc nhưng cô lại không nhớ mình đã nhìn thấy ở đâu. Cửa mở, Thẩm Duệ đứng cạnh nhìn cô, anh nói: “Vào trong hẵng nói.”

Tống Hân Nghiên đứng cạnh cửa không nhúc nhích, lúc Thẩm Duệ đang nhướng mày nhìn cô, đột nhiên cô hỏi: “Thẩm Duệ, anh ly hôn với Tống Nhược Kỳ, là vì tôi sao?”