Thẩm Duệ khẽ nhếch đôi mắt phượng, mặc dù trên khuôn mặt tuấn tú không hiện rõ tâm trạng nhưng cho dù bề ngoài có bình tĩnh đến mức nào, dưới tình huống không hề đề phòng bị người khác đẩy một cái vẫn khó tránh khỏi loạng choạng.
Anh không ngờ, Tống Hân Nghiên bị ép, lại trực tiếp đâm thủng tầng ngăn cách giữa hai người bọn họ. Anh bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sắc bén sâu thẳm, đột nhiên nhích lại gần, nỉ non bên tai cô: “Tôi có thích em hay không, em không biết thật à?”
Con ngươi Tống Hân Nghiên co rút, trong hơi thở tràn đầy mùi hương mát lạnh của người đàn ông. Giữa lúc bối rối, cô chống hai tay lên lồng ngực nóng bỏng của anh, ly nước ngã xuống đất, tràn ra ngoài nhưng không ai chú ý.
Tống Hân Nghiên tránh né nụ hôn của anh, thở hổn hển: “Anh không nói thì sao tôi biết được?”
Thẩm Duệ chống hai tay lên tay ghế sô pha, khóa chặt cô dưới thân mình, mắt phượng sáng ngời. Dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cô nhóc này đáng yêu quá! Anh bỗng ngồi xuống, vòng hai tay ôm cô vào lòng, sau đó nâng mặt cô. Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, anh nói: “Tống Hân Nghiên, là em ngốc hay biểu hiện của tôi chưa rõ ràng, em không nhìn ra tôi đang theo đuổi em à?”
Tống Hân Nghiên đang lúng túng trước tư thế khó xử này, chợt nghe hỏi nói vậy, đầu cô ong ong, mở to mắt nhìn anh. Cô vốn nghĩ anh sẽ không trả lời mình nhưng anh lại nói bản thân đang theo đuổi, cách nói nghiêm túc hơn yêu thích rất nhiều. Anh nói, anh đang theo đuổi cô.
Sau khi Tống Hân Nghiên hết khiếp sợ, cô liên tục lắc đầu, lùi bước: “Không được, chúng ta không thể như vậy, Thẩm Duệ… A…”
Thẩm Duệ lại bịt kín môi cô, tránh cô nói ra lời khiến anh tức giận. Tống Hân Nghiên, em ép tôi nói ra lời thật lòng thì đừng hòng bắt tôi thu lại, tôi sẽ không cho em cơ hội đấy.
Sau lưng bỗng truyền đến vài tiếng ho khan, hai người đang ôm chặt nhau nhanh chóng tách ra như điện giật. Tống Hân Nghiên nhảy xuống đùi Thẩm Duệ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bạc Mộ Niên đứng tại cửa ra vào không biết từ bao giờ. Cô giống như đang làm chuyện sai bị người lớn bắt gặp, khuôn mặt đỏ bừng. Vừa định đi, cổ tay đã bị một bàn tay lớn nắm chặt, kéo ngồi lại bên cạnh anh. Cô gấp đến độ mặt đỏ tận mang tai.
“Thẩm Duệ, anh buông tay mau!” Cô nhỏ giọng mắng.
Thẩm Duệ chẳng những không thả tay, ngược lại anh còn vòng tay ôm trọn bờ eo của cô. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn Bạc Mộ Niên, nói với cô: “Hân Nghiên, gọi anh cả.”
Hiện tại Tống Hân Nghiên vô cùng xấu hổ, cho dù Bạc Mộ Niên không biết cô và Đường Diệp Thần là vợ chồng nhưng một ngày nào đó trong tương lai, anh ta sẽ biết. Đến lúc đó, anh ta sẽ nghĩ gì về cô?
Cô không thể tùy tiện như Thẩm Duệ, bởi vì cô vẫn quan tâm đến cái nhìn của người khác, không muốn bạn bè của anh nghĩ rằng cô là loại phụ nữ lẳng lơ. Như vậy thì cô khác gì Tống Nhược Kỳ kia?
Tống Hân Nghiên tránh tay Thẩm Duệ, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài phòng nghỉ. Vừa đi tới cửa, cô dừng chân, quay đầu nhìn người đàn ông mặt mày u ám đang ngồi trên sô pha, hỏi Bạc Mộ Niên: “Anh Bạc, ngại quá, có thể cho tôi xin năm phút đồng hồ của anh được không?”
Bạc Mộ Niên liếc Thẩm Duệ đang phiền muộn, cầm túi, xoay người tiến vào phòng thay quần áo.
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ, cô chậm rãi quay về bên cạnh anh, ngồi xổm xuống trước mặt đối phương. Cô do dự một hồi, duỗi tay nắm lấy tay anh. Thẩm Duệ bỗng nhiên rút tay lại, nghiêng đầu không chịu nhìn cô.
Tống Hân Nghiên lúng túng thu tay, ngửa đầu nhìn anh, nói: “Thẩm Duệ, anh tốt với tôi, tôi biết rõ, tuy nhiên tôi còn chưa ly hôn. Tôi không biết anh ly hôn với Tống Nhược Kỳ có phải vì biết được chuyện gì không, thế nhưng tôi không muốn trở thành người như Tống Nhược Kỳ. Huống chi, anh là chú tư của Đường Diệp Thần, cho dù tôi ly hôn anh ta, giữa chúng ta cũng không có khả năng. Bởi vì bên trong còn tồn tại rất nhiều yếu tố, chúng ta ở bên nhau sẽ không được mọi người chúc phúc, cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Tống Hân Nghiên, lúc em gả cho Đường Diệp Thần cũng sợ đầu sợ đuôi như vậy ư?” Thẩm Duệ vô cùng tức giận, nói chuyện cũng trở nên cay nghiệt. Anh thấy, khoảng cách giữa bọn họ không phải xa vì yếu tố bên ngoài mà là hai trái tim bên trong mới đúng.
Tống Hân Nghiên nhận ra Thẩm Duệ đang cố tình gây sự, nói rất gay gắt. Cô gắng nhịn xuống thôi thúc muốn đứng dậy rời đi, tiếp tục nói: “Gả cho anh ta, tôi đã tiêu sạch can đảm cả đời rồi. Tôi không thể đặt cược nổi nữa, cũng không thể thua nổi. Tôi nghĩ, chỉ cần lòng không rung động sẽ không bao giờ lại bị tổn thương nữa. Thật xin lỗi, tôi không thể đón nhận sự theo đuổi của anh!”
Thẩm Duệ quay đầu trừng cô, không còn mập mờ như trước kia nữa, cô lựa chọn phủi sạch quan hệ của bọn họ. Sắc mặt anh sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Hân Nghiên, tôi không chấp nhận lời từ chối của em!”
Tống Hân Nghiên đứng dậy, khẽ nói: “Thật xin lỗi, hẹn gặp lại!”
Thẩm Duệ trừng mắt nhìn theo bóng lưng của cô, cơn tức giận dâng trào không thể kìm chế!
Tống Hân Nghiên bước ra khỏi phòng nghỉ đã thấy Hàn Mỹ Hân đang đứng ngơ ngác tại dốc nhỏ. Cô sửa soạn lại tâm trạng, bước qua: “Mỹ Hân, cậu nói chuyện với Bạc Mộ Niên thế nào rồi?”
Hàn Mỹ Hân ngu ngơ nhìn cô: “Hân Nghiên, cậu nói xem Bạc Mộ Niên có ý gì? Anh ta kêu tới mang theo chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu đứng chờ bên ngoài nhà trọ, anh ta muốn làm gì nhỉ?”
Tống Hân Nghiên nhạy cảm bắt được mấy chữ chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu: “Không phải anh ta muốn kết hôn với cậu chứ? Trò đùa này hơi quá trớn rồi đấy.”
Hàn Mỹ Hân khiếp sợ đến mức suýt rớt cằm: “Ai da, không phải chứ? Chắc chắn anh ta muốn chỉnh chết tớ đó.”
Tống Hân Nghiên cảm thấy với tính cách của Bạc Mộ Niên sẽ không đem chuyện như vậy ra để chỉnh Hàn Mỹ Hân. Nhưng nếu không phải đùa giỡn, vậy thật sự muốn cưới cô ấy? Cô duỗi tay kéo vai bạn thân, dịu dàng nói: “Bà Bạc, đây là lễ nghĩa, sau này nhớ che chở cho tớ nhé.”
“Cậu thôi đi!” Hàn Mỹ Hân sắp bị hù chết, Bạc Mộ Niên là ai chứ, người đàn ông độc thân hoàng kim của Đồng Thành, có biết bao nhiêu cô gái muốn bò lên giường anh ta, trở thành một thành viên trong hậu cung. Cho dù cô ấy có dẫm phải cứt chó cũng không được anh ta chọn trúng đâu.
“Được rồi, được rồi, mặc kệ anh ta muốn cậu làm gì, thứ hai sẽ biết, chúng ta trở về thôi.” Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời vừa mới ló lên ở rạng đông, tỏa từng tia nắng ấm áp. Một ngày mới bắt đầu, cô cũng muốn sống thật tốt, không thể cô phụ ánh nắng ban mai tươi đẹp này.
“Ừ, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn! Hân Nghiên, chúng ta chạy bộ đi!” Tính tình Hàn Mỹ Hân rất lạc quan, xoắn xuýt vài giây, thật sự không đoán ra Bạc Mộ Niên muốn làm gì thì từ bỏ, kéo cánh tay của Tống Hân Nghiên, chạy xuống dưới sườn núi.
Hôm nay hai người đều được nghỉ, không khí giữa lưng chừng núi rất tốt, dứt khoát không gấp quay về trung tâm thành phố, vui vẻ chạy bộ tại sân đánh gôn. Bọn họ vừa chạy vừa cười, tiếng cười như chuông bạc vang xa, Thẩm Duệ nghe được càng tức đến đau dạ dày.
Anh đứng dậy, xuyên qua cửa sổ thủy tinh cực lớn, nhìn bóng dáng nho nhỏ trên sườn núi phía xa xa, giận đến mức suýt cắn nát hàm răng.
Bạc Mộ Niên đi ra khỏi phòng thay quần áo, anh ta mặc áo sơ mi trắng tinh và quần tây đen đơn giản, nổi bật lên vẻ gọn gàng. Anh ta một tay xách túi, tay kia đút túi quần, chậm rãi đi đến trước cửa sổ thủy tinh. Khóe mắt liếc qua vẻ mặt âm u của Thẩm Duệ, không nhịn được hỏi: “Đàm phán thất bại rồi hả?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Duệ càng trở nên khó coi.
Bạc Mộ Niên ném túi xuống ghế sô pha, khoanh hai tay trước ngực, nhìn dáng vẻ tối tăm phiền muộn của đối phương, trông càng buồn bực hơn khi tìm tới anh ta lúc trước: “Tiểu Tứ, tôi chỉ cho cậu một chiêu.”
Thẩm Duệ liếc xéo đối phương, ngay cả anh ta cũng không làm được, còn muốn chỉ, không phải chuyện cười à?
Thấy ánh mắt chất vấn, Bạc Mộ Niên cũng không tức giận, nói: “Đối phó với phụ nữ tâm nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, chỉ có một cách, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn, cậu chọn đi.”
“...” Anh cả, anh mãnh liệt như vậy có ổn không?
“Trương Ái Linh có câu nói thế này, mặc dù hơi thô tục nhưng sự thật chính là như vậy, khoảng cách ngắn nhất đến trái tim của phụ nữ là làm tình. Cậu muốn nói chuyện yêu đương, cô ấy sẽ tưởng cậu lừa dối mình. Đợi cô ấy trở thành người của cậu, cậu muốn vân vê, xoa bóp thế nào thì làm thế đó.” Bạc Mộ Niên ra vẻ người từng trải, dạy dỗ Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nhìn anh ta đầy sùng bái, anh cả nói có lý: “Anh cả, anh từng thử làm thật chưa?”
“...” Bạc Mộ Niên lạnh lùng quay đầu đi, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm bóng người trên sườn núi, trong đầu hiện lên một gương mặt xinh đẹp, thử làm thật? Đúng là anh ta từng nghĩ tới, chẳng qua còn chưa kịp…
Tống Hân Nghiên và Hàn Mỹ Hân quay về biệt thự Lam Loan, suýt chút nữa đã mệt thành chó. Đã lâu lắm rồi bọn họ không vận động, hôm nay chạy một đoạn xa như vậy, chắc chắn ngày mai sẽ không bò xuống giường nổi. Cũng may bọn họ được nghỉ hai ngày, mai có thể nằm lì.
Hai người co quắp trên sô pha, điện thoại của Tống Hân Nghiên bỗng rung lên. Cô mệt mỏi không muốn nhúc nhích, Hàn Mỹ Hân đá cô: “Hân Nghiên, điện thoại của cậu kìa.”
“Không muốn nhúc nhích, mệt quá!” Tống Hân Nghiên nằm sấp trên sô pha giả chết, hiện tại cho dù ông trời có gọi đến cô cũng không muốn nghe.
Đến khi điện thoại di động vang lên lần thứ tư, Hàn Mỹ Hân đứng dậy, mở túi xách, lấy điện thoại ra. Nhìn thấy tên gọi biểu hiện phía trên, cô ấy hỏi: “Hân Nghiên, là bà Thẩm gọi tới, cậu có muốn nghe không?”
Tống Hân Nghiên ngồi dậy, nhận lấy điện thoại, bấm nhận: “Alo?”
Nhan Tư gọi mấy cuộc vẫn không thấy ai nghe, sự nhẫn nại đã sắp hết, lúc này nghe thấy giọng cô, giọng điệu đã không còn đè nén được lửa giận, chất vấn: “Cô vừa đi đâu thế, tôi gọi nhiều cuộc như vậy mà không nghe là thế nào?”
“Vừa nãy vào nhà vệ sinh, không nghe được, mẹ tìm con có việc gì không?” Tống Hân Nghiên không chớp mắt nói dối.
Sắc mặt Nhan Tư dịu lại: “Hân Nghiên, lát nữa tôi qua đón cô, hai mẹ con chúng ta ra ngoài ăn một bữa ngon, chiều đi spa nhé?”
Tống Hân Nghiên không muốn thân thiết với Nhan Tư, đặc biệt là khi cô đang trong giai đoạn ly hôn nhạy cảm với Đường Diệp Thần. Cô không muốn tiếp xúc với người nhà bên chồng: “Mẹ, chiều này con còn phải làm việc, chỉ sợ không đi được, mẹ cứ chơi vui vẻ.”
“Hân Nghiên, công việc làm mãi không hết, đừng liều mạng quá, quyết định như vậy đi, khi nào tôi đến sẽ gọi điện.” Dứt lời, Nhan Tư mặc kệ cô có đồng ý hay không đã cúp máy.
Tống Hân Nghiên uể oải nhìn màn hình đen thui, Hàn Mỹ Hân ngồi bên cạnh hỏi cô: “Hân Nghiên, mẹ Đường Diệp Thần kỳ lạ thật, năm năm qua luôn hờ hững với cậu. Hiện tại cậu muốn ly hôn Đường Diệp Thần, bà ta lại bắt đầu lấy lòng cậu.”
Tống Hân Nghiên cười khổ, nhớ đến cuộc trò chuyện cô nghe trộm được trong phòng khách đêm hôm đó, Nhan Tư che giấu sâu như vậy. Nếu không phải cô tình cờ nghe trộm bọn họ nói chuyện, cô còn không biết bà tốt với cô là có mục đích cả.
Hôm nay còn muốn dẫn cô đi ăn cơm, đi spa, bà lại muốn làm cái gì đây?
“Ai mà biết?” Tống Hân Nghiên đứng dậy, về phòng lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Hàn Mỹ Hân đi theo cô, tựa vào bên cạnh cửa, nhìn cô đang tìm quần áo trong tủ, nói: “Hân Nghiên, có câu này tớ không biết có nên nói cho cậu biết hay không, lệnh của tòa án đã tới tay Đường Diệp Thần, trong khoảng thời gian này, cậu tốt nhất đừng tiếp xúc với người nhà họ Thẩm, kể cả Đường Diệp Thần. Tớ lo bọn họ sẽ tìm bằng chứng bác bỏ bằng chứng của chúng ta, đến lúc đó quan tòa xét xử sẽ nghiêng về phía Đường Diệp Thần, các cậu không ly hôn được thì rắc rối.”
Tống Hân Nghiên sững sờ, cô không hề nghĩ tới chuyện này: “Mỹ Hân, tớ biết rồi.”
“Vậy cậu thay quần áo đi, tớ về phòng ngủ một giấc.” Hàn Mỹ Hân nói đến đó là ngừng, cô ấy tin rằng Hân Nghiên đã có phán đoán về năng lực của mình, chỉ là cô ấy lo người của nhà họ Thẩm có âm mưu nhưng Hân Nghiên không biết phòng bị nên cô ấy mới nói thêm một câu như vậy
Tống Hân Nghiên tắm xong đi ra, trên điện thoại của cô đã có thông báo vài cuộc gọi nhỡ, cô kiểm tra một lúc thì đều là do Nhan Tư gọi đến. Cô nghĩ tới lời Mỹ Hân vừa nói thì nhíu mày đặt điện thoại xuống đi rửa mặt.
Vừa lau mặt xong, điện thoại lại reo lên lần nữa, cô cầm điện thoại di động lên thấy vẫn là Nhan Tư gọi tới, nghe máy: “Mẹ, con lập tức đến ngay.”
Nhan Tư đã đợi đến nỗi không còn cách nào khác, bà nói: “Tôi ở cửa tiểu khu, cô xuống đây đi.”
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, cô cầm túi xách đi ra ngoài. Đi ra khỏi tiểu khu cô liền thấy một chiếc xe con màu đen dừng ở ven đường, cô đi tới, lái xe mở cửa sau. Thấy Nhan Tư ngồi ở hàng ghế sau thì kêu một tiếng “mẹ” rồi xoay người ngồi vào trong.
Tài xế đóng cửa, nhanh chóng trở lại trong xe, khởi động máy lái đi.
Trong xe, Nhan Tư thân thiết nắm chặt tay Tống Hân Nghiên, mỉm cười nói: “Đã nhiều ngày không gặp, cô gầy đi không ít, mấy ngày này trời nóng quá, ăn cơm không thấy ngon đúng không?”
Nhan Tư không hề nhắc tới chuyện đêm hôm đó cô không chào mà rời đi, thậm chí ngay cả chuyện cô kiện cáo ly dị với Đường Hữu Nam cũng không có nói tới. Hôm nay, bà chỉ cần sắm vai hình tượng của người mẹ chồng tốt là được rồi.
Tay Tống Hân Nghiên bị bà giữ trong lòng bàn tay, cô có cảm giác rất không được tự nhiên nên rút tay về: “Thật ra cũng không nóng lắm, công ty và nhà trọ đều có điều hòa.”
Nhan Tư nhẹ nhàng gật đầu, nói: “đúng rồi, cô không có xe, sao đi làm được thế? Nếu không buổi chiều chúng ta không đi spa nữa, đi coi xe nhé. Hai ngày này có triển lãm xe, cô đi xem có ưa thích chiếc xe nào hay không, lát nữa tôi về bảo Diệp Thần mua cho cô.”
“Mẹ, không cần đâu, chỗ trước tiểu khu chưa tới năm trăm mét có trạm xe, vừa ra khỏi trạm, xéo góc đối diện chính là công ty của chúng con, rất tiện.” Sau khi được Hàn Mỹ Hân nhắc nhở, Tống Hân Nghiên có cảm giác mỗi câu nói của Nhan Tư, đều đang tạo ra cảnh quan hệ mẹ chồng nàng dâu hài hòa giả tạo.
Nhan Tư thật sự thích cô sao? Năm năm qua bà chẳng quan tâm cô đủ để chứng minh hết thảy, như vậy bây giờ vì ngăn cản cô ly hôn với Đường Diệp Thần, nhiều lần bà tự hạ thấp địa vị, nhân nhượng cô là vì sao nhỉ?
“Không có việc gì, chúng ta đi shopping, cả ngày tôi im lìm ở trong nhà sắp phải tách rời với xã hội này rồi, đi với những người trẻ như các cô mới không bị xã hội vứt bỏ.”
Đang nói chuyện, xe dừng ở trước cửa một khách sạn, người giữ cửa đã chạy tới mở cửa xe, Tống Hân Nghiên xuống xe đầu tiên, chờ ở bên cạnh xe. Lúc Nhan Tư xuống xe thì lảo đảo một cái, Tống Hân Nghiên vội vươn tay đỡ. Xa xa có ánh sáng lóe lên, lại biến mất.
Nhan Tư thuận tay kéo cánh tay của cô rồi thân thiết nói: “Đi thôi, chúng ta đi vào thôi.”
Tống Hân Nghiên vừa định thu tay lại, phía sau có một chiếc xe đi tới. Bọn họ quay người nhìn lại, chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn, nhân viên giữ cửa kéo cửa ra, người đầu tiên xuống xe là cái cô gái trẻ tuổi.
Tống Hân Nghiên biết cô ta, chính là cô gái cùng bước vào thang máy với Đổng Nghi Tuyền ngày đó. Sau, Đổng Nghi Tuyền bước xuống từ trong xe, cô khẽ giật mình, có cảm giác Nhan Tư đang được cô đỡ cứng đờ người. Cô nhìn bà mới phát hiện sắc mặt Nhan Tư hết sức khó coi.
Đổng Nghi Tuyền mặc một chiếc váy dài dệt kim, màu sắc diễm lệ mặc vào người bà ta lại không bị thô tục, ngược lại còn làm bật lên thêm phần cao quý hào phóng của bà ta. Khi bà ta nhìn thấy Nhan Tư thì ánh mắt hơi cứng lại, sau đó nở một nụ cười hoàn mỹ, không nhanh không chậm đi tới: “Bạn học cũ, đã lâu không gặp!”
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng thế mà Đổng Nghi Tuyền và Nhan Tư là bạn học.
Nhan Tư khó có thể tin được nhìn Đổng Nghi Tuyền ở trước mặt vẫn đẹp khiến cho người ta kinh diễm như trước, bà thất thanh nói: “Nghi, Nghi Tuyền, bà còn sống?”
Đổng Nghi Tuyền quét Tống Hân Nghiên một cái, ánh mắt bà ta lại quay về trên người Nhan Tư, bà ta hỏi: “Vị này là con dâu của bà hả? Tôi đã gặp cô ấy ở tiệc rượu lần trước, bà thật sự có phúc lớn.”
Trong giọng nói của bà ta có vẻ cực kỳ hâm mộ, thế nhưng trên mặt bà ta lại nhìn không ra bất kỳ biểu hiện hâm mộ nào, tựa như chỉ là lời khách sáo.
Nhan Thế phát hiện bản thân mình thất thố, bà nhanh chóng chỉnh lại tâm trạng của mình cho tốt, nói với Tống Hân Nghiên bên cạnh mình: “Hân Nghiên, vị này chính là bạn học cũ của mẹ con, gọi dì Đổng đi.”
Tống Hân Nghiên nhìn Đổng Nghi Tuyền, cười một cách tự nhiên rồi nói: “Dì Đổng, chào dì!”
Đổng Nghi Tuyền gật đầu với cô, thái độ không hề thân thiện: “Bạn học cũ, tôi còn có bữa tiệc, liên lạc sau.” Nói xong bà ta mang theo cái cô gái trẻ tuổi nghênh ngang rời đi.
Nhan Tư nhìn bóng lưng của bà ta mà trong nội tâm tràn đầy cảm xúc phức tạp. Thế mà Đổng Nghi Tuyền còn sống, chẳng phải năm đó có người nói bà ta đã chết rồi à? Người đàn bà này vẫn không thay đổi gì, giống hệt hai mươi mấy năm trước, bà ta bất ngờ quay về, Đồng Thành sẽ nổi lên sóng gió gì đây?
Tống Hân Nghiên thu lại tầm mắt, cô nhìn Nhan Tư đang hoảng hốt bên cạnh, nói: “Mẹ, chúng ta vào thôi.”
Nhan Tư phục hồi tinh thần, nhìn Tống Hân Nghiên một cái, đột nhiên phát hiện Tống Hân Nghiên có vài phần tương tự với Đổng Nghi Tuyền.
Đi tới bên ngoài nhà hàng Tây, nhân viên tạp vụ dẫn họ vào vị trí gần cửa sổ, Đổng Nghi Tuyền và cô gái trẻ tuổi đó ngồi một bên, đối diện là Thẩm Duệ. Anh mặc một bộ vest, âu phục khoác lên ghế sô pha, anh cởi ba cúc áo trước ngực cởi, lộ ra lồng ngực trắng nõn. Anh cởi tay áo rồi vén ống tay áo đến cánh tay, trên cổ tay mang theo một cái đồng hồ quý giá, trong sự phóng khoáng lộ ra vài phần không bị trói buộc.
Anh thấy các cô đi tới thì nặng nề nhìn sang, một giây sau liền dời mắt.
Khoảnh khắc Tống Hân Nghiên trông thấy Thẩm Duệ, trong đầu cô hiện ra bốn chữ oan gia ngõ hẹp. Cô thấy anh nhìn sang thì lập tức lòng dạ rối bời, sợ anh ở trước mặt Nhan Tư làm ra hành động không thích hợp nào đó. Nhưng mà anh chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi thu mắt.
Tống Hân Nghiên không nói rõ trong lòng có cảm giác gì, cô trầm mặc theo bọn họ đi qua bàn bên cạnh, kết quả vừa khéo vị trí Nhan Tư đặt ở bên cạnh bọn họ. Nhan Tư đi đến bàn đối mặt với nhóm người Thẩm Duệ ngồi xuống đầu tiên, cô đành phải ngồi ở bên khác, sau đó khoảng cách giữa cô và Thẩm Duệ chỉ cách hai lưng ghế sô pha.