Nhìn bóng lưng nghênh ngang bước đi của Tống Hân Nghiên, Tống Nhược Kỳ tức giận đến mức dậm chân: “Mẹ, mẹ thấy nó chưa? Mẹ nói không sai mà, đúng là thứ vô ơn nuôi chỉ tổ tốn cơm. Vừa rồi nó nói cái gì đấy? Ai ngủ chồng ai còn chưa chắc? Mày có ngon thì ngủ đi, để tao chống mắt lên xem Thẩm Duệ có cứng được không.”
“Nói năng không biết lựa lời.” Bà Tống quở trách một câu, bà ta đã đoán được phản ứng của Tống Hân Nghiên từ lâu rồi, kêu cô trở về cũng không trông cậy vào việc cô sẽ đồng ý. Xem ra bà ta phải suy nghĩ một biện pháp, bịt miệng con nhỏ này.
Tống Nhược Kỳ hậm hực ngồi xuống, nhớ tới ảnh chụp trên tờ báo và ánh mắt sởn tóc gáy của Thẩm Duệ thì hãi hùng khiếp vía một hồi. Cô ta kéo cánh tay bà Tống, hoảng sợ nói: “Mẹ, hình như Thẩm Duệ đã nghi ngờ con rồi, chúng ta không thể đợi nữa, con muốn ly hôn với anh ta.”
“Đồ ngốc, cứ như vậy ly hôn, con có thể lấy được thứ gì? Hơn nữa gần đây công ty ba con đang thiếu tài chính nghiêm trọng, còn đang trông cậy vào Thẩm thị bên kia kéo một phen đây này. Con tùy tiện nhắc tới chuyện ly hôn như vậy, đến lúc đó phá hư việc tốt của ba con thì đừng mơ có trái ngọt để ăn." Bà Tống đen mặt nói.
“Vậy làm sao bây giờ? Mẹ, con sắp chịu không nổi nữa rồi.” Tống Nhược Kỳ vò đầu, vẻ mặt như chuẩn bị nổi điên.
Bà Tống hận sắt không thành thép, duỗi tay chọc trán cô ta: "Nhìn tiền đồ của con này, thế mà cũng dám ngoại tình hả? Lúc con bò lên giường Đường Diệp Thần phải nghĩ đến việc nó là cháu trai của Thẩm Duệ chứ.”
“Mẹ!” Tống Nhược Kỳ bất mãn nói lớn.
“Kêu tổ tông cũng vô dụng, tạm thời hai ngày này con đừng gặp mặt Diệp Thần. Về phần đứa em gái của con, con không đi kích thích nó, mẹ sẽ nghĩ cách khiến nó phải đồng ý.” Bà Tống nói.
Ánh mắt Tống Nhược Kỳ sáng ngời: “Mẹ, có phải mẹ lại nghĩ ra cách nào hay không? Kể cho con một chút đi.”
Bà Tống liếc cô ta, đứng dậy khỏi sô pha: “Con cứ thành thật ở nhà dưỡng thai, không còn chỗ dựa Thẩm Duệ, có chết con cũng phải bắt cho được Đường Diệp Thần, nếu không đến cuối cùng lại như dã tràng xe cát.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, Diệp Thần bị con dạy dỗ đến ngoan ngoãn, chắc chắn anh ấy sẽ cưới con.” Tống Nhược Kỳ đắc ý dào dạt nói.
Bà Tống nhìn dáng vẻ không biết trời cao đất dày của cô ta, không nhịn được lo lắng. Vợ của cậu ruột tái hôn với cháu trai, ở xã hội hiện tại này, người đời có thể chấp nhận ư? Đến lúc đó, cùng lắm Đường Diệp Thần chỉ bị người ta chê cười tác phong, nhưng Nhược Kỳ thì sao? Cô ta sẽ bị nước miếng của người đời dìm chết!
…………
Rời khỏi nhà họ Tống, Tống Hân Nghiên không lãng phí thời gian để oán trách, cô còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Vừa rồi cô quay về công ty, tổng giám đốc Lý gọi cô tới văn phòng, hỏi về dự án.
Cô không dám từ chối thẳng, đành phải ám chỉ Mộng Na và Tư Thần càng có thực lực hơn cô. Tổng giám đốc Lý chỉ cười không nói gì, dáng vẻ hệt như cáo già, sau một lúc lâu, anh ta nói: “Cô biết lai lịch của đối tác dự án Thẩm Duệ bí mật chỉ định trong nội bộ công ty là ai không?”
Đây là bí mật thương nghiệp, tất nhiên Tống Hân Nghiên không biết.
Tổng giám đốc Lý tiếp tục nói: “Công ty thiết kế nổi tiếng quốc tế Nghiệp Chi Phong.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên đầy rung động, ba chữ “Nghiệp Chi Phong” như sấm bên tai, cô ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc Lý, chỉ thấy anh ta cười tủm tỉm nói: “Bác Dực cạnh tranh với Nghiệp Chi Phong không khác gì lấy trứng chọi đá, thế nhưng tôi tin tưởng, bên trong Bác Dực, trừ cô ra, không ai có thể làm được."
“Tổng giám đốc Lý, ngay cả tôi còn chưa tin tưởng, không biết anh lấy niềm tin từ đâu thế?” Tống Hân Nghiên cười khẽ, không cho là đúng.
“Cô Tống, cô chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ tập san nào của Nghiệp Chi Phong, chỉ dựa cái này, tôi đã có lý do tin tưởng cô có thể đánh bại Nghiệp Chi Phong.” Trong mắt tổng giám đốc Lý lấp lánh ánh sáng.
Bí mật bản thân che giấu bị người khác nhìn thấu, sắc mặt Tống Hân Nghiên hơi chật vật. Cô không thể không thừa nhận, phát súng này của tổng giám đốc Lý đến khá đúng lúc. Vốn dĩ trong lòng cô đang lùi bước vì thái độ mập mờ không rõ của Thẩm Duệ, lúc này lại bởi vì ba chữ “Nghiệp Chi Phong” mà sục sôi ý chí chiến đấu.
Tống Hân Nghiên sờ thư mời thếp vàng trong tay, đây là tiệc rượu Nghiệp Chi Phong kết hợp với Thẩm thị tổ chức. Lúc tổng giám đốc Lý đưa thư mời cho cô, ánh mắt thoáng qua tia sâu xa: “Nghe nói CEO của Nghiệp Chi Phong cũng sẽ xuất hiện ở tiệc rượu, đó là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc, cô nhớ học tập người ta cho tốt.”
Nghe vậy, Tống Hân Nghiên đã hiểu, cho dù cô biết rõ nơi đó là chốn nước sôi lửa bỏng, cô cũng phải xông vào một lần, chỉ vì gặp người phụ nữ chưa từng gặp mặt bao giờ kia.