Đây là một đề tài đau khổ, Tống Hân Nghiên sa sút tinh thần vài giây, đột nhiên giơ tay, gọi lớn: “Anh đẹp trai, có rượu không? Cho tôi một chai Mao Đài.”
Khóe miệng Thẩm Duệ khẽ co rút, anh cúi đầu kéo tay cô xuống, người phục vụ bên kia đã đi tới. Thẩm Duệ bình tĩnh nói: “Hân Nghiên, đừng quậy!”
“Cháu không quậy.” Tống Hân Nghiên thật sự không quậy, cô rất muốn say một trận. Trước kia mặc kệ có đau khổ như thế nào, cô đều không chịu mượn rượu giải sầu. Bởi vì cô biết, rượu vào người chỉ càng thêm đau khổ. Đêm nay, xem như cô và Thẩm Duệ đồng bệnh tương liên, tuy rằng anh chẳng biết gì nhưng cô vẫn muốn say một trận với anh.
Người cùng lưu lạc thiên nhai, hẳn nên thưởng thức lẫn nhau.
Thẩm Duệ nhìn cô chừng một phút, anh nhìn đến mức da đầu cô tê dại một trận mới bất ngờ hỏi: “Em nghiêm túc?”
Tống Hân Nghiên liếc xéo anh, nhướng đôi mắt ngọc nói: “Chú tư chồng, chú sẽ không keo kiệt đến mức mời cháu một chai rượu cũng tiếc chứ?”
Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, anh phất tay kêu người phục vụ đi lấy rượu. Mao Đài cất trong hầm năm mươi năm, tản ra hương rượu tinh khiết thơm ngát. Uống quá ba lượt, Tống Hân Nghiên đã hơi ngà ngà say, bắt đầu nói huyên thuyên như máy hát.
“Chú tư chồng, anh biết không? Tống Nhược Kỳ chính là công chúa bị chiều hư. Khi còn nhỏ, mặc kệ cô ta muốn cái gì, ba mẹ đều sẽ dâng lên tận tay cô ta, còn cháu thì luôn bị phớt lờ. Lên năm hai, trường học tổ chức đi du lịch, phụ huynh đi cùng. Kết quả gặp phải đất lở, biến cố tới quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bị đất đá cuốn trôi. Ba mẹ ở ngay bên cạnh cháu, nhưng họ lại duỗi tay cứu Tống Nhược Kỳ cách xa hơn lên, trơ mắt nhìn cháu bị đất đá vùi lấp.” Nói đến chỗ thương tâm, Tống Hân Nghiên bưng chén rượu, ngửa đầu uống cạn sạch, rượu mạnh tràn vào cổ họng, sặc ra vài giọt nước mắt.
“Sau đó thì sao, em thế nào?” Lòng Thẩm Duệ khẽ co rút, đau lòng cho cô.
“Tất nhiên cháu vẫn sống tốt, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, cháu nghe nói có một sinh viên không màng tất cả nhảy xuống cứu cháu, bản thân suýt nữa đã toi mạng. Sau này cháu mới biết, người đó tên là Đường Diệp Thần.” Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, cười nói: “Anh ta là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh u ám của cháu, chiếu sáng cả cuộc đời cháu. Cháu yêu anh ta, chìm đắm sâu như thế, cống hiến hết những gì thuộc về cháu.”
Thẩm Duệ uống rượu, rượu vào hầu, đè nỗi chua xót dâng lên trong lòng xuống. Anh nhìn cô gái đang lâm vào hồi ức trước mặt, cảm giác ghen ghét sâu sắc không ngừng gặm nhấm máu thịt anh.
“Hai mươi năm qua, cháu chỉ làm một chuyện phản nghịch duy nhất, chính là trộm sổ hộ khẩu trong nhà, lén lút đi đăng ký kết hôn với anh ta. Cháu cho rằng, rốt cuộc cháu cũng chờ được thiên đường hạnh phúc, thế nhưng không ngờ, hiện thực lại một lần nữa đẩy cháu xuống vực sâu không đáy. Tình yêu của bọn cháu chưa bị hiện thực tàn phá đã lụi tàn. Không có người nào yêu cháu, cháu lại trở thành người cô đơn.”
Nước mắt lăn dài trên gò má, đáy lòng cô tràn ngập đau thương, nhấc chai rượu lên trút thẳng vào miệng. Uống đến giọt cuối cùng, cô ghé vào bàn khóc lớn, vừa khóc vừa đập bàn: "Tại sao không có ai yêu cháu?”
Cũng may lúc này đã qua giờ ăn cơm, nhà hàng không còn nhiều khách lắm, bọn họ rối rít liếc sang. Thẩm Duệ xấu hổ xin lỗi mọi người, tính tiền, đỡ cô gái nhỏ rời khỏi nhà hàng.
Trên đường về nhà, Tống Hân Nghiên cứ liên tục nỉ non bên tai anh: "Tại sao không có ai yêu cháu?”
Thẩm Duệ đỡ mông cô, xốc người lên ước lượng, thật lâu sau, anh khẽ thì thầm: “Hân Nghiên, nếu không có ai yêu em thì để tôi yêu em được không?”