Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 30: Anh có chức năng đó sao?




Trong phòng khách sạn, Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên tới đây, nhận một cuộc điện thoại rồi lại đi ra ngoài. Cô thấp thỏm lo lắng đứng ở giữa phòng, vừa rồi hình như cô nhìn thấy anh cầm hai tấm thẻ phòng, vậy bọn họ chắc là không phải ở cùng một chỗ chứ.

Cô buông túi xách xuống, đi dạo một vòng trong phòng quan sát, trong phòng chỉ có một cái giường lớn, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra là cô nghĩ quá nhiều rồi.

Thả lỏng thôi, cô mới phát hiện mình đói đến nổi ngực sắp dán vào lưng rồi, ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, cô vẫn chưa ăn gì, lúc này đã đói đến mức bụng kêu ùng ục. Cô đi tới bên cạnh điện thoại bàn, vừa cầm điện thoại định gọi đồ ăn thì cửa phòng “bộp” một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Tống Hân Nghiên nhìn tấm thẻ phòng giống như đã từng quen biết trong lòng bàn tay Thẩm Duệ, kinh ngạc đến mức điện thoại trong tay rơi xuống đất, cô kinh ngạc nói: “Sao anh lại có thẻ cửa phòng này?”

Sắc mặt Thẩm Duệ vẫn thản nhiên, hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của cô: “Nghỉ khỏe chưa? Tôi sẽ đưa em xuống ăn tối.”

Tống Hân Nghiên đi vài bước, ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Sao anh lại có thẻ cửa phòng này, anh đừng nói cho tôi biết đi, tối nay chúng ta sẽ ở cùng nhau sao?”

“Thành phố C đang tổ chức hội chợ triển lãm thế giới, phòng khách sạn ở khu vực này đều đã đặt kín hết rồi, chúng ta ở chung tại đây một đêm, ngày mai sẽ trở về Đồng Thành.” Trong đôi mắt phượng của Thẩm Duệ tràn đầy ánh lửa giận của cô, nhìn thấy sự phản chiếu rõ ràng này, rất đẹp, đẹp đến mức khiến tim anh đập loạn nhịp.

Tống Hân Nghiên vừa nghe đã cảm thấy không ổn, vừa định lên tiếng từ chối, Thẩm Duệ đã nói trước cô một bước: “Em sợ cái gì chứ? Tôi sẽ không để em leo lên giường của tôi đâu.”

Tống Hân Nghiên bị anh kích đến đỏ bừng mặt, cô chợt nhớ tới lời Tống Nhược Kỳ nói lúc trước: “Hai người một tính nhạt nhẽo, một người bất tài, ngược lại rất xứng đôi!” Nghĩ tới đây, cô lạnh lùng cười, trả lời một cách mỉa mai: “Anh có chức năng đó sao?”

Nói xong cô lập tức hối hận, người như Thẩm Duệ hẳn là cực kỳ kiêu ngạo, cô cười nhạo anh không được, có lẽ đã đâm vào lòng tự trọng của anh. Cô cắn cắn môi, không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú đang xám xịt của anh, ấp úng nói: “Thực xin lỗi, tôi…”

Thẩm Duệ nhìn thẳng cô, chỉ nhìn cô cúi đầu, anh mới nói: “Trút giận xong thì xuống ngay, tôi ở nhà hàng chờ em.”

Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của anh, trong lòng cô thắt lại, sao cô không quản được cái miệng của mình thế?

Tống Hân Nghiên đi vào nhà hàng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Duệ đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ánh mặt trời chạng vạng xuyên qua khe hở của tòa nhà cao tầng, trên người anh phản chiếu ánh nắng loang lổ. Giờ phút này, anh cao quý tuyệt vời, quanh người lại bị một sự đau buồn vây quanh.

Trong lòng cô tự trách không thôi, xem ra cô thật sự làm tổn thương anh rồi, cô chậm chạp đi qua đó, anh bỗng nhiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy cô, trong mắt anh cấp tốc bắt đầu kìm nén cái gì đó, chờ cô đến gần, trong mắt anh chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Thẩm Duệ đứng lên, đi đến đối diện, giống như quý ông kéo ghế ra, nói: “Ngồi đi.”

Tống Hân Nghiên nói một tiếng cảm ơn và ngồi xuống ghế.

Thẩm Duệ trở lại vị trí của mình, không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua điện thoại di động.

Bởi vì chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng, giữa hai người tồn tại sự xấu hổ nhàn nhạt, Tống Hân Nghiên nâng ly nước lên, uống một ngụm nước, cực kỳ không được tự nhiên mở miệng: “Anh rể Tư, thực xin lỗi, vừa rồi…”

“Không phải do em gây nên, em không cần phải xin lỗi tôi.” Nỗi buồn trong mắt Thẩm Duệ sắp ngược dòng thành sông.

Tống Hân Nghiên biết, cô lại vô tình đâm vào lòng tự trọng của anh rồi, cô cắn môi, không biết nên an ủi anh như thế nào.

Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt phượng xẹt qua một tia sáng cực nóng, anh tự mình nói: “Năm năm trước, tôi bị một con mèo nhỏ làm bị thương.”