Ảnh chụp là năm năm trước, Tống Hân Nghiên hai mươi tuổi, ngũ quan ngây ngô non nớt, giữ lại Tề Lưu Hải, so với bộ dáng hiện tại chênh lệch rất lớn, nếu không phải là người rất quen thuộc với cô thì rất khó nhận ra cô.
“Không đúng, Bạc Mộ Niên, sao anh lại có ảnh của Hân Nghiên?”
Bạc Mộ niên chỉ vào logo trên trang web, nói: “Đây là Sina Weibo, có người đem ảnh giường chiếu của chị em tốt của em lộ ra ngoài.”
“Mẹ kiếp, tên khốn nào thiếu đạo đức như vậy?” Hàn Mỹ Hân vừa nói vừa lướt xuống, ba tấm ảnh, bộ phận quan trọng trên cơ thể đều được làm mờ, nhất là người đàn ông trên người Hân Nghiên, hoàn toàn không nhìn thấy rõ hình dáng, đây là ảnh giường chiếu trần trụi: “Bạc Mộ Niên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi không rõ lắm, nhưng đại khái đoán được, mục đích để đối phương phơi bày ảnh giường chiếu là muốn đả kích lão Tứ.” Bạc Mộ Niên lấy ipad đi, tối hôm qua anh ta nhận được cuộc điện thoại, nói tập thể các tòa soạn báo chí chuẩn bị phơi bày ảnh khiếm nhã của Tống Hân Nghiên, anh ta lập tức thông báo cho Thẩm Duệ đi xử lý.
Nhưng điều anh ta không ngờ tới chính là, trang bìa báo chí chẳng qua chỉ là một phát súng ảo, mục đích thật sự của đối phương là công khai trên mạng, như vậy vừa có thể che giấu kỹ thân phận của mình vừa ảnh hưởng sâu rộng.
“Không được, tôi phải gọi điện thoại cho Hân Nghiên.” Hàn Mỹ Hân vội vàng cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường gọi điện cho Tống Hân Nghiên, điện thoại rất nhanh kết nối, Hàn Mỹ Hân nói: “Hân Nghiên, cậu mau lên mạng, đi lục soát tên cậu đi.”
Tống Hân Nghiên đứng lên, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, cô đứng dậy xuống giường, đi tới bên cạnh bàn làm việc, mở máy tính ra. Cô vào trang web, tìm kiếm tên của mình, trên trang xuất hiện rất nhiều hot search về cô, ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên, ảnh khiếm nhã của Tống Hân Nghiên v.v...
Trước mắt cô tối sầm lại, mở liên kết, ảnh chụp đã bị xóa, nhưng có rất nhiều người xin ảnh chụp, cũng có rất nhiều người mắng cô không biết liêm sỉ, trong đầu cô ong ong rung động, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Hàn Mỹ Hân: “Hân Nghiên, cậu thấy chưa? Ảnh chụp này là chuyện gì vậy?”
Qua hồi lâu, Tống Hân Nghiên mới tìm lại được giọng nói của mình, cô nói: “Mỹ Hân, tớ cúp máy trước, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Ngón tay Tống Hân Nghiên run rẩy cúp điện thoại, cô nhanh chóng nhấp vào liên kết trên trang web, cuối cùng tìm được ba tấm ảnh giường chiếu kia, không khác mấy tấm ảnh mà ông cụ Thẩm cho cô xem, bây giờ đã được đăng lên mạng, tuy rằng ánh sáng rất mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên người cô không có một thứ gì, đang áp sát với người đàn ông đè lên người cô.
Cả người cô đứng ngồi không yên, ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt lăn dài rơi xuống. Tuy rằng cô đã sớm biết hậu quả của việc cô không nghe lời sẽ rất nghiêm trọng, nhưng cô vẫn như cũ đánh cược là ông cụ Thẩm sẽ không làm như vậy, là cô đánh giá quá cao lòng dạ của ông cụ Thẩm, vì ép cô rời khỏi bên cạnh Thẩm Duệ, ông ta thật sự là cái gì cũng làm được.
Tại sao ông ta lại làm thế với cô? Cô chẳng qua cũng chỉ muốn đạt được hạnh phúc mà thôi, tại sao lại khó khăn như vậy?
Thẩm Duệ trở lại phòng ngủ, liếc mắt một cái thấy Tống Hân Nghiên ngã ngồi trên mặt đất, anh bước nhanh vào, khom lưng ôm cô lên. Toàn thân Tống Hân Nghiên run lên, cô nhanh chóng nhảy ra khỏi ngực anh, đưa tay khép máy tính lại. Cô lau nước mắt, kinh hoàng nhìn anh: “Anh, sao anh vào được?”
Vừa rồi lúc Thẩm Duệ tiến vào cũng đã nhìn thấy ảnh chụp, giờ phút này thấy cô vẫn muốn che giấu, thậm chí còn cố gắng cười với anh, trong lòng anh như bị đánh đổ một chai ngũ vị hương, không còn tư vị gì nữa.
Anh đi đến trước mặt cô, thấy cô bước chân trần trên sàn nhà, anh khom lưng bế cô lên. Cô hơi kháng cự, toàn thân đều cứng ngắc, toàn thân đều kháng cự anh tới gần, trong lòng anh đau lòng đến khó chịu.
Anh đặt cô trên giường, ông nói: “Nghiên Nghiên, anh xin lỗi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên chấn động, cô hốt hoảng ngẩng đầu nhìn anh, anh có biết chuyện chụp ảnh giường chiếu không? Anh sẽ nghĩ gì về cô đây? Anh có nghĩ cô rất bẩn thỉu không? Cô cắn môi, kìm lòng không được mà rơi nước mắt, cô chua chát nói: “Tại sao anh lại nói xin lỗi với em? Những bức ảnh đó... Anh đã thấy rồi phải không?”
“Nghiên Nghiên...” Thẩm Duệ ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn cô, nếu như có thể, anh không muốn thẳng thắn với cô vào lúc này. Nhưng nếu bây giờ anh vẫn muốn trốn tránh thì anh không phải là đàn ông!
“Thẩm Duệ, anh đừng nói trước, nghe em nói đã.” Tống Hân Nghiên cúi đầu, mười ngón tay đang đặt trên mặt chăn quấn chặt lấy nhau, cô cắn môi, một lúc lâu sau, cô mới hạ quyết tâm, cô nói: “Tối hôm qua anh hỏi em, có chuyện gì giấu anh không, em có.”
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, lại thấy vẻ mặt cô rất dứt khoát.
“Năm năm trước, ngày đầu tiên trước đám cưới của em và Diệp Thần, em đã bị cưỡng bức.” Tống Hân Nghiên nói ra miệng, tảng đá lớn đè nặng trong lòng đột nhiên biến mất, cô không nhìn ánh mắt Thẩm Duệ, cho nên cũng không biết giờ phút này anh có bao nhiêu kinh ngạc: “Bởi vì chuyện này, đêm em và Diệp Thần cử hành hôn lễ xong đã cãi nhau một trận, anh ấy chê em bẩn thỉu, không thèm chạm vào em dù chỉ một lần. Sau khi ở bên anh, em đã nghĩ đến việc nói chuyện này với anh, nhưng em sợ, sợ anh sẽ ghét bỏ em như Đường Diệp Thần. Em cho rằng em có thể giấu diếm anh, nhưng mà...”
“Nghiên Nghiên!” Thẩm Duệ bỗng nhiên đưa tay dùng sức ôm cô vào lòng, làm sao anh có thể tha thứ cho mình, mang đến cho cô tổn thương lớn như vậy, anh còn cố gắng che dấu tất cả.
“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, năm năm trước người đàn ông kia là anh, là anh đã cưỡng đoạt em, thật xin lỗi, Nghiên Nghiên.” Thẩm Duệ khàn giọng nói, anh biết ngay từ đầu cô kháng cự chuyện giường chiếu là vì bóng ma lúc đó anh để lại cho cô, nhưng lại không biết hành động lúc trước của mình thật sự hủy hoại cô.
Tống Hân Nghiên ngẩn người, sợi dây căng thẳng trong đầu cô giống như bị người ta hung hăng kéo lên, trong đầu ong ong vang lên, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh, gằn từng chữ nói: “Anh nói cái gì vậy?”
“Người mạnh mẽ chiếm hữu em đêm đó là anh, thật xin lỗi, Nghiên Nghiên, anh luôn muốn nói cho em biết, lại không biết nên mở miệng thế nào.” Thẩm Duệ hy vọng nhìn cô, thấy ánh sáng trong mắt cô dần dần ảm đạm xuống, anh đưa tay muốn ôm cô vào trong ngực, cô lại liên tục bò lui sang bên kia giường, trái tim anh thắt lại, đau đến không thở nổi.
Tống Hân Nghiên không ngừng lắc đầu, không thể tin mình nghe được cái gì, cô rưng rưng nước mắt: “Không phải, anh lừa em đúng không, đây không phải là sự thật, bởi vì chuyện chụp ảnh giường chiếu, anh sợ em đau lòng cho nên bịa chuyện nói dối để lừa dối em đúng không?”
Thẩm Duệ siết chặt nắm tay, cô không muốn tin lời anh, điều này còn khiến anh lo lắng hơn bất cứ lời chỉ trích, mắng chửi nào. Có lẽ trong lòng cô, cô tình nguyện chấp nhận ảnh giường chiếu phơi bày ra ánh sáng, anh sẽ ghét bỏ cô mắng chửi cô, cô cũng không muốn tin chuyện người khiến cô bi thảm suốt thời gian qua lại là anh.
Anh nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, anh khàn giọng nói: “Hân Nghiên, em còn nhớ rõ lúc chúng ta mới quen, em hỏi anh tại sao lại bị thương, anh nói là bị một con mèo nhỏ cào trúng, em hẳn là còn nhớ rõ chuyện sau đêm đó, em đã đạp anh một cái suýt chút nữa khiến anh đoạn tử tuyệt tôn.”
Tống Hân Nghiên bỗng dưng mở to hai mắt, ánh sáng trong mắt càng ngày càng tối, cho đến khi rơi vào bóng tối mênh mông, cô chợt nhớ tới những lời Đường Diệp Thần nói tối hôm qua, nước mắt như vỡ đê trào ra, cô dời tầm mắt, bi thương mà tuyệt vọng nói: “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.”