“Nghiên Nghiên?” Thẩm Duệ khẽ gọi.
Tống Hân Nghiên cảm nhận được tình ý của anh theo một tiếng khẽ gọi, không hề giữ lại mà truyền hết cho cô, trái tim cô bỗng nhiên thắt lại: “Thẩm Duệ, anh có tâm sự sao?”
“Nghiên Nghiên, gọi anh một tiếng anh Tư.” Thẩm Duệ bỗng nhiên nói.
Tống Hân Nghiên hơi khựng lại, ngoan ngoãn gọi: “Anh Tư.”
Sự u buồn rong mắt Thẩm Duệ giống như bị gió thổi tan, anh run rẩy không thôi, mỗi lần nghe cô gọi anh là anh Tư, anh lại vô cùng kích động: “Nghiên Nghiên, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ lời anh nói, anh yêu em, yêu em hơn gấp trăm gấp ngàn lần tưởng tượng của em.”
Tống Hân Nghiên ngẩn ra, đầu kia đã cúp điện thoại, cô cầm điện thoại di động, một lúc lâu sau mới nói: “Anh Tư, em cũng yêu anh!”
... ...
Thẩm Duệ lái xe trở lại biệt thự nhà họ Thẩm, về chuyện trang bìa tin tức muốn tiết lộ ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên, anh nghĩ trái nghĩ phải, chỉ có một người có thể làm được, mà người này không phải là ông già.
Xe của anh chạy vào biệt thự nhà họ Thẩm, người giúp việc lập tức báo cáo với ông cụ Thẩm chuyện anh trở về, cho nên khi anh bước vào biệt thự, A Uy đã chờ ở đó. Thẩm Duệ đi theo A Uy lên lầu, đi tới thư phòng, ông cụ Thẩm ngồi trên sô pha, buồn rầu nhìn một bàn cờ đã tàn.
Nghe được tiếng mở cửa, ông ta ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Duệ bước vào. A Uy đóng cửa lại, để lại không gian cho hai người đàn ông này.
Thẩm Duệ ngồi xuống đối diện ông cụ Thẩm, nhìn bàn cơ đã tàn này, anh cười lạnh nói: “Ngài hứng thú nhưng lại cao, biết tôi sẽ trở về à?”
Giữa hai ngón tay của ông cụ Thẩm kẹp một quân cờ vua bằng ngọc trắng. Bộ cờ này là năm đại thọ lần thứ 50 của ông ta, Tố Hinh đã tự mình đi đặt hàng. Cả thế giới chỉ có một bộ này, bởi vì mặt khác của bộ cờ vua này có khắc đầy hoa Tố Hinh nở rộ.
Mấy năm nay, mỗi khi tâm trạng của ông ta buồn phiền, chỉ cần chơi một ván cờ, tâm trạng sẽ dần dần điều chỉnh lại.
“Nếu đã trở về thì giúp ba giải quyết ván cờ này đi, chúng ta cũng đã nhiều năm không đánh cờ.” Ông cụ Thẩm ngẩng đầu nhìn anh, giữa hai hàng lông mày của ông ta mơ hồ hàm chứa một chút sự tàn bạo.
Thẩm Duệ ngồi thẳng tắp, anh cười lạnh nói: “Tôi không có hứng thú, tôi trở về chỉ có một câu muốn hỏi ngài, chuyện trang bìa tin tức có phải ngài bày mưu tính kế không?”
Ông cụ Thẩm vuốt ve hoa Tố Hinh trên mặt cờ, ông ta nói: “Ngay cả kẻ thù của mình ở nơi nào con cũng không thấy rõ, con lấy cái gì đi bảo vệ người bên cạnh con? Lão Tứ à, nếu như là ba ra tay, chỉ e lúc này con không có thời gian chạy tới hỏi ba những lời này.”
“Ngài có ý gì?” Thẩm Duệ nhíu chặt mày, ông cụ đã lui về ở ẩn năm năm rồi, nhưng thế lực của ông ta cũng không vì thế mà biến mất. Nếu ông ta quyết tâm muốn chia rẽ anh và Hân Nghiên, ông ta chưa chắc có thể ngăn cản được.
“Lần trước, vụ bê bối của fomandehit cùng với vụ tiêu đề lần này, mục đích của đối phương rất đơn giản, chính là thăm dò thực lực của con, con vẫn luôn trong ở thế bị động, khi nào mới biết đánh trả đây?” Ông cụ Thẩm bình tĩnh nhìn anh, cầm một quân cờ, nhẹ nhàng di chuyển, tàn cục lập tức được phá giải.
“Chuyện trang bìa tin tức thật sự không phải ông làm sao?” Thẩm Duệ hỏi.
“Ở Đồng Thành, người có thể chống lại thế lực của con không nhiều lắm, Bạc Mộ Niên là bạn thân của con, cậu ta sẽ không động đến con cùng với người con muốn bảo vệ, còn có một vị là Hạ Đông Thần của nhà họ Hạ, Hạ Đông Thần muốn ra tay với con cũng dễ, cậu ta có động cơ cũng có năng lực, con suy nghĩ thật kỹ đi.” Ông cụ Thẩm cởi bỏ ván cờ, trong tay ông ta cầm một quân cờ, trực tiếp ăn soái của đối phương.
Thẩm Duệ rũ mắt nhìn ván cờ trên bàn cờ, Sở Hà Hán giới, quân cờ màu đỏ còn hơn phân nửa, quân cờ màu đen chỉ còn lại một tướng một pháo một sĩ một binh nhưng vẫn liều chết chiến đấu, cuối cùng lại bị quân cờ màu đen đánh thẳng ăn soái.
Anh ngưng mi trầm tư, gần đây liên tiếp xảy ra sự cố, anh cũng không phải không có cảm giác gì, vụ bê bối formaldehyde vượt qua mức quy định, anh đã sai Nghiêm Thành đi điều tra, nhưng chủ thầu đã bị tai nạn giao thông làm tử vong khiến cho sự việc lần này rơi vào bế tắc.
Vụ bê bối Formaldehyde vượt quá mức quy định, bề ngoài thì thấy tập đoàn Khải Hồng chiếm được một món lợi lớn, thật ra phía sau màn còn có người thao túng, người này ẩn thân ở phía sau màn khiến anh nhìn không rõ, lúc đầu anh nghi ngờ là do ông già làm, bởi vì ông ta muốn chia rẽ anh và Tống Hân Nghiên hơn bất cứ ai.
Nhưng hiện tại xem ra, chuyện này dường như phức tạp hơn trong tưởng tượng của anh, anh đứng dậy, đã qua năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh gọi ông ta: “Ba, chuyện của con và Hân Nghiên, con hy vọng ba đừng nhúng tay vào nữa, cô ấy là người con yêu, cũng là người con muốn bảo vệ, nếu như ba làm tổn thương cô ấy, con không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu, cho nên xin ba đừng ép con lựa chọn giữa ba và cô ấy, nếu không kết quả sẽ khiến ba rất thất vọng.”
Ông cụ Thẩm nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng ông ta chấn động không thôi, 15 năm rồi, đây là lần đầu tiên anh gọi ông ta là ba chỉ vì cầu xin cho một người phụ nữ khác, thằng nhóc thối này, đúng là nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa mà.
Thẩm Duệ bước xuống lầu, Thẩm Đường Khải Hồng đúng lúc đi vào cửa, thấy anh từ trên lầu đi xuống, ông ta dừng bước, lập tức đi tới: “Lão Tứ, đến từ khi nào vậy, ăn cơm tối chưa?”
Thẩm Duệ đi đến bên cạnh Thẩm Đường Khải Hồng, cười lạnh nói: “Giờ này chỉ e là không nên hỏi đã ăn cơm tối chưa, mà là đã ăn khuya chưa chứ?”
Thẩm Đường Khải Hồng lớn hơn Thẩm Duệ 20 tuổi, tính cách ông ta ôn hoà nên không để ý việc Thẩm Duệ cố ý gây khó dễ, ngược lại vô cùng bao dung, anh nói: “Nhìn anh bận đến tối tăm mù mịt, quên mất cả thời gian rồi này, giờ này quả thật hẳn là ăn khuya.”
“Anh cả bận chuyện làm giàu, em có thể hiểu, em không làm phiền anh cả dùng bữa khuya nữa.” Thẩm Duệ nói xong thì đi lướt qua ông ta. Vụ hỏa hoạn 15 năm trước, anh không có bằng chứng chứng minh có liên quan đến Thẩm Đường Khải Hồng và Nhan Tư, nhưng bọn họ chắc chắn không thoát khỏi liên quan.
“Em phải đi à? Em không ngủ ở nhà sao?” Thẩm Đường Khải Hồng nhìn bóng lưng anh hỏi.
Thẩm Duệ không dừng bước, anh nói: “Trong nhà có một đám sài lang hổ báo, sao có thể yên tâm ở được?”
Nhìn bóng lưng anh biến mất ở cửa lớn, bàn tay Thẩm Đường Khải Hồng buông xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền, trong mắt đều sự u ám. Ông ta mới là con cả của nhà họ Thẩm, dựa vào cái gì cứ phải bị thằng nhóc phá của này đè ở phía dưới không trở mình được? Thẩm thị là của ông ta, ông ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi.
... ...
Lúc Tống Hân Nghiên ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác trên thắt lưng nặng nề, cô đưa tay sờ qua, sờ được một cánh tay ấm áp, cô bị dọa sợ không nhẹ, con sâu buồn ngủ lập tức bay đi. Cô ngồi bật dậy, bật đèn bàn đầu giường lên.
Dưới ánh đèn màu cam, người đàn ông bên cạnh mở to mắt, lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô, trái tim cô từ từ rơi trở lại tại chỗ, cô nói: “Làm em giật mình, anh đến lúc nào thế, làm sao anh có chìa khóa nhà em?”
Thẩm Duệ đưa tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán cô: “Sao lại có nhiều câu hỏi như vậy, ngủ đi.”
Tống Hân Nghiên tựa vào lòng anh, nhiệt độ trên người anh xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền tới, hun đến cả người cô đều nóng lên, cô nói: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy?”
Thẩm Duệ ôm cô, bàn tay thăm dò trên người cô, trong giọng nói mang theo sự buồn ngủ mông lung, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô: “Trong tủ giày nhà em không phải có chìa khóa dự phòng sao, anh tiện tay lấy đi thôi.”
“Không hỏi mà tự lấy chính là ăn trộm.” Tống Hân Nghiên trêu ghẹo nói.