Thẩm Duệ mím chặt môi, giữa đôi lông mày lộ một vẻ tàn ác, là kẻ nào dám động đến người của anh? Giọng nói của anh vô cùng căng thẳng: “Cảnh giường chiếu gì?”
“Tôi đã gửi email cho cậu rồi, cậu xem qua đi.” Bạc Mộ Niên nói xong thì cúp điện thoại.
Thẩm Duệ siết chặt điện thoại di động. Bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ, đẩy cửa bước vào trong phòng làm việc. Anh mở máy tính ra, mặc dù chỉ đợi khoảng mười giây cho máy tính khởi động, nhưng anh lại cảm thấy thời gian dài dằng dặc. Nhịp điệu khẽ vang lên, Thẩm Duệ cầm con chuột, nhanh chóng mở ra email ra.
Có một email chưa được đọc vẫn đang nằm lẳng lặng trong hòm thư, Thẩm Duệ chần chừ trong giây lát, ngón tay thon dài đưa xuống mở tap, xuất hiện trên máy tính là một vài tấm hình, ánh sáng rất tốt, có thể lờ mờ nhìn ra được người con gái nhỏ nhắn đang nằm trên giường là Tống Hân Nghiên.
Một người đàn ông nào đó đang đè lên người cô, đưa lưng về phía ống kính, không nhìn rõ hình dạng thế nào. Bạc Mộ Niên nói không sai, đây chính là cảnh giườn chiếu. Đôi mắt hình phượng của anh híp lại thành một đường thẳng, xem kĩ từng tấm hình.
Có một tấm hình, vẻ mặt của Hân Nghiên trông rất thống khổ, ở mấy tấm sau, ánh mắt của cô chuyển từ đau đớn thành mê ly, mà người đàn ông trên người cô từ đầu đến cuối chỉ thấy bóng lưng, xung quanh là màu vàng của những bức tường khách sạn, hòa với màu trắng của khăn trải giường.
Càng xem anh càng sợ hãi, như bị dội một thao nước lạnh xuống đầu, khiến anh lạnh thấu tim. Đây là hình ảnh năm năm trước ở khách sạn Khắc Tiệp, lúc anh chiếm đoạt cô thì bị người khác quay lén!
Lúc đó ý thức của anh không rõ ràng, cả người bị mê hoặc, giống như một con dã thú bị xổng chuồng vậy, chỉ muốn phát tiết lên cơ thể người phụ nữ trước mặt. Đó là lần đầu tiên anh bị mất khống chế, sau đó thì bị Tống Hân Nghiên đá một cái. Cơn đau buốt đã kéo anh trở về từ ranh giới của tội lỗi.
Anh biết rõ lúc đó ở trong khách sạn không có nhiều người lắm. Là ai đã chụp những bức ảnh này, mà người này tung ra ảnh giường chiếu của hai người bọn họ nhằm mục đích gì?
Thẩm Duệ không kịp suy nghĩ, anh cầm điện thoại di động lên, ngón tay run rẩy nhấn gọi một dãy số, anh nói bằng một giọng sắc bén: “Nghiêm Thành. Gọi ngay cho tổng biên tập của tờ báo và tạp chí, tôi muốn gặp họ. Nhớ kỹ, không được bỏ qua bất kì ai dù chỉ là một nhà báo nhỏ. Ngoài ra, hãy lấy báo in thử của họ.”
Sau khi những bức ảnh giường chiếu này bị lộ, anh không thể tưởng tượng được nó sẽ ảnh hưởng đến Hân Nghiên đến mức nào và sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người như thế nào. Anh chỉ biết rằng mình phải ngăn cản, không thể để những bức ảnh này bị đưa ra ánh sáng.
Sau khi cúp điện thoại, anh xoa xoa mi tâm, anh vẫn cho là có thể đợi, đợi đến khi tình cảm của họ ổn định lại một chút, họ sẽ có thể chống lại chân tướng sự thật mang đến sự chia cách. Nhưng hiện thực hoàn toàn không cho anh đợi, chỉ cần nghĩ đến việc cô biết rõ người đàn ông đã cưỡng bức cô ngày hôm ấy chính là anh, chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ rời khỏi anh, anh đã rối tung lên.
Không được, anh nhất định phải ngăn chặn chuyện này!
Anh tắt máy tính, đứng lên, cầm chìa khóa trên bàn, bước ra khỏi phòng và đi xuống dưới lầu.
Lúc bọn họ đến công ty, tổng biên tập tờ báo và tạp chí đã đợi sẵn, sức ảnh hưởng của Thẩm Duệ ở Đồng Thành không nên coi thường, dưới tình hình chung, không ai dám lén lút tiết lộ bất cứ tin tức riêng tư gì về anh, tin tức mới đây, bên kia vẫn sử dụng các phương tiện truyền thông chính thống ở Thành phố C để tấn công anh.
Cho nên họ rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ thư ký Nghiêm, bởi vì tin tức ngày mai không liên quan gì đến Thẩm Duệ. Không phải, cũng không thể nói không có bất kỳ mối liên quan nào, dù sao Tống Hân Nghiên cũng từng là cháu dâu trước của anh, cho dù cô đã ly hôn với Đường Diệp Thần, nhưng việc lộ ảnh không đứng đắn vẫn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bên ngoài của Đường Diệp Thần.
Mọi người đều e ngại, có người đã trả giá đắt để bọn họ phơi bày những bức ảnh này, vừa lúc tờ báo chuẩn bị in thì Thẩm Duệ nhận được tin tức, tốc độ thực sự đáng kinh ngạc.
Thẩm Duệ bước vào công ty, Nghiêm Thành vội vã chạy ra nghênh đón, đưa mấy tờ báo cho anh, Thẩm Duệ thấy tờ báo nào cũng đưa tin về cảnh giường chiếu của anh và Tống Hân Nghiên ở trang bìa thì bỗng cảm thấy nóng như lửa đốt nơi cổ họng, khiến anh lo lắng sốt ruột đến đứng ngồi không yên.
Anh nắm chặt tờ báo, Nghiêm Thành vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận như điên của anh. Theo lý thuyết mà nói thì cô Tống cũng không phải là một người nổi tiếng hay một đại minh tinh gì cả, cho dù bị người khác tung ra cảnh giường chiếu cũng không gây ảnh hưởng quá nhiều, bởi nó không có giá trị cao, không mang lại lợi ích gì cho toà soạn báo.
Nhưng lần này cảnh giường chiếu của cô lại bị đưa lên trang đầu, trực giác anh ta mách bảo rằng là bởi vì nó có liên quan đến Thẩm Duệ và cô. Đối phương hoặc là muốn đưa mối quan hệ của bọn họ ra ánh sáng, hoặc là muốn hướng mũi nhọn dư luận về phía cô Tống, làm dao động tấm lòng của Tổng giám đốc Thẩm.
Nếu mọi chuyện đúng như những gì anh ta đang nghĩ, nếu đối phương muốn dao động lòng Tổng giám đốc Thẩm, kẻ đó muốn được gì từ Tổng giám đốc Thẩm chứ? Anh ta không khỏi nhớ tới vụ bê bối formaldehyde vượt quá tiêu chuẩn của dự án thành phố C, mặc dù Tổng giám đốc Thẩm đã giải quyết êm xuôi mọi chuyện, cũng mất gần một tỉ đô la.
Nghiêm Thành đẩy cửa phòng họp ra, Thẩm Duệ bước vào trong, anh đập tờ báo lên bàn hội nghị, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nhìn từng vị tổng biên tập, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhẹ nhàng mở đầu: “Ai đó hãy nói cho tôi biết, tin tức ở trang bìa kia là sao?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng phần nào đoán được Thẩm Duệ đang chất vấn chuyện gì, bỗng một người trong số đó đứng lên nói: “Tổng giám đốc Thẩm à, tất cả chúng ta đều biết, cô Tống là cháu dâu cũ của ngài, bài báo lần này cũng đã cân nhắc về mặt mũi của nhà họ Thẩm, nhưng nói cho cùng, bây giờ cô Tống không liên quan gì đến gia đình nhà họ Thẩm, vì lợi ích của việc bán báo, chúng tôi mạnh dạn muốn thử một lần.”
Thẩm Duệ liếc người đó, ánh nhìn mang theo cảm giác áp bức, khiến người khác cảm thấy lo sợ, anh cong môi, cười lạnh nói: “Vì lượng tiêu thụ báo ư, các người lại nhẫn tâm phá hủy tương lai của một cô gái hay sao? Cô ấy không phải minh tinh cũng không phải người nổi tiếng, các người muốn lấy cái gì để nâng cao doanh thu?”
“Vậy...” Tổng biên tập báo vô cùng chật vật, không thể nói rằng ai đó đã trả tiền cho những tờ báo giật tít với giá cao chỉ để làm lộ những bức ảnh này.
Thẩm Duệ đứng thẳng người, trong giọng nói lộ ra vẻ tức giận: “Tôi mặc kệ các người muốn làm cái gì, hãy gỡ các bài báo trên trang bìa xuống, nếu không tôi sẽ khiến tất cả các ông chủ tờ báo và tạp chí của các người đổi chủ trước 12 giờ tối nay.”
Mọi người nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt thì trở nên khiếp sợ, có người đứng lên, nói: “Tổng giám đốc Thẩm à, cô Tống và nhà họ Thẩm đã không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, tại sao ngài lại muốn che chở cô ấy như thế? Chẳng lẽ đúng như những gì người khác nói, người đàn ông trong bức ảnh là ngài sao?”
Thẩm Duệ căng thẳng nhìn về phía người tổng biên tập kia, ánh mắt đầy sự tức giận, anh khẽ cười, nói: “Tổng biên tập Cát à, đã có ai từng nói với ông là lòng hiếu kì sẽ hại chết một con mèo hay không?”
“Tổng giám đốc Thẩm, kế hoạch đăng báo của chúng tôi đều đã sắp xếp xong, phía dưới cũng đã bắt đầu in ấn rồi, bây giờ ngài bảo chúng tôi gỡ tiêu đề xuống, e là không kịp rồi.” Tổng biên tập báo chí khéo léo từ chối, tin tức này có thể làm cho Thẩm Duệ để ý như vậy thì chắc chắn sẽ có giá trị tin tức của nó. Mọi người nghe vậy thì liên tục phụ họa.