Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn cô như đang cảnh cáo, cô nhìn về phía Liên Mặc, khéo léo nói: “Được, không nhắc tới chuyện này nữa.” Cô nâng ly, nghiêm túc nói: “Bữa cơm hôm nay là để cảm ơn ân cứu mạng của anh, Liên Mặc, cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Liên Mặc cũng nâng ly, ánh mắt anh lóe lên chút bất đắc dĩ: “Nhìn em trịnh trọng như vậy, anh bị dọa sợ đó. Em không cần để trong lòng đâu, cho dù đêm đó người gọi điện cho anh là Mỹ hân thì anh cũng sẽ cứu cô ấy thôi.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười, cô đưa ly cụng với anh, vui vẻ nói: “Ơn của anh không lời nào cảm tạ hết được, em xin cạn trước nhé.”
Liên Mặc cười khẽ, nhìn cô uống hết rượu vang trong ly, anh uống uống cạn. Hàn Mỹ Hân thấy hai người đều uống hết, cô không cam lòng yếu thế: “Gì đó, hai người cảm ơn tới lui, sao lại quên mất em được, tớ còn chăm sóc cậu hai ngày đấy.”
Thật ra Tống Hân Nghiên không biết uống rượu, một ly thôi đã làm cô có chút choáng váng, cô cầm chai rượu rót hơn phân nửa đưa tới trước mặt Hàn Mỹ Hân nói: “Mỹ Hân, cảm ơn cậu 5 năm qua đã không rời bỏ tớ, tớ ăn nói vụng về không biết nói chuyện, thôi thì tớ xin cạn ly vậy.”
Hàn Mỹ Hân thấy cô hào phóng uống hết, cô trợn tròn mắt, vội vàng nói: “Hân Nghiên, cậu đừng uống vội thế, cẩn thận say đó.”
“Tớ không say, Mỹ Hân, rượu của cậu còn chưa uống, uống nhanh đi, không cho phép chối.” Đầu Tống Hân Nghiên ong ong, rượu bắt đầu ngấm vào cơ thể, từng cơn choáng váng xông lên não, ánh mắt cô bắt đầu mơ mơ màng màng.
Hàn Mỹ Hân nhìn Tống Hân Nghiên trước mặt không giống với mọi khi, cô nâng ly nói: “Hân Nghiên, tớ cũng cảm ơn cậu vì đã luôn bên cạnh tớ, chúng ta phải làm bạn thân cả đời, có được không?”
Tống Hân Nghiên gật đầu như gà nhặt thóc, Hàn Mỹ Hân cười uống hết rượu trong ly, khả năng uống rượu của cô rất tốt, không như Tống Hân Nghiên 2 ly đã gục. Cô cầm đôi đũa gắp thức ăn vào bát cho bạn mình: “Nào, ăn cơm, đừng chỉ lo uống rượu.”
Tống Hân Nghiên cầm chai rượu rót đầy ly cho cả ba người, cô nâng ly nói: “Nào, chúc cho tình bạn của ba người chúng ta thiên trường địa cửu.”
Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc quay mặt nhìn nhau, Liên Mặc vội khuyên nhủ: “Hân Nghiê, em vừa mới xuất viện, uống ít thôi, cẩn thận ảnh hưởng tới dạ dày.”
“Em không sao, hai người sao lại không nâng ly vậy, nhanh lên đi, khó khăn lắm chúng ta mới tụ tập được với nhau, từ không quen biết tới quen biết, cũng xem như là có duyên phận. Cạn ly vì duyên phận của chúng ta.” Tống Hân Nghiên vừa dứt lời, chủ động cụng ly với hai người họ sau đó uống ừng ực.
Hàn Mỹ Hân cảm nhận được Tống Hân Nghiên đang có tâm sự, từ trước tới nay cho dù cậu ấy có chuyện gì cũng không sẽ không nói, cô nâng ly uống cùng bạn mình, thấy Tống Hân Nghiên vẫn muốn lấy chai rượu, cô vội vàng cầm lấy.
Tống Hân Nghiên vừa mới ốm nặng, uống thêm vài ly sợ lại nhập viện mất: “Hân Nghiên, cậu thử đồ ăn nhà hàng này đi, mùi vị không tệ.”
Nồng độ rượu không cao nhưng tác dụng lại rất mạnh, Tống Hân Nghiên bụng rỗng uống mấy ly, lúc này cơn say đã bắt đầu ập tới, gò má cô ửng hồng, ánh mắt mê ly, hiển nhiên là đã ngà ngà say rồi.
Cô ấy lấy tay đỡ đầu, cắn vài miếng đã không ăn được nữa. Hàn Mỹ Hân đặt đũa xuống nói: “Xin lỗi, anh Liên Mặc, hình như Tống Hân Nghiên say rồi, em đưa cậu ấy về nhà.”
Liên Mặc vội vàng đứng dậy, anh nói: “Mỹ Hân, em cũng uống rượu, anh đưa hai người về.”
Hàn Mỹ Hân lái xe tới, nhưng uống rượu thì không được phép lái xe, cô gật đầu, vừa định đứng dậy dìu Tống Hân Nghiên đi chuông điện thoại của cô vang lên, cô nhìn màn hình hiển thị, là Bạc Mộ Niên gọi tới, cô cười áy náy với Liên Mặc sau đó đi tới cạnh cửa sổ nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Đang ở đâu?”
“Nhà hàng.”
“Nhà hàng nào?” Bạc Mộ Niên truy hỏi.
Hàn Mỹ Hân báo tên nhà hàng, Bạc Mộ Niên thản nhiên nói: “Tới phòng bao tầng ba, chúng ta cùng về nhà.” Dứt lời, anh cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt liền cúp máy.
Hàn Mỹ Hân trừng mắt nhìn màn hình đang tối đen, chửi thầm mấy câu, sau đó đi ra ngoài, cô nói với Liên Mặc: “Anh Liên Mặc, em có chút chuyện, làm phiền anh đưa Hân Nghiên về nhà giúp em.”
“Được, về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh.” Liên mặc nhìn người con gái đang ngủ say trên bàn, cô uống rượu say liền ngủ, rất ngoan.
Hàn Mỹ Hân đưa bọn họ xuống dưới sảnh, nhìn thấy hai người lên xe cô mới xoay người bấm thang máy lên tầng ba tìm Bạc Mộ Niên.
Liên Mặc đã uống rượu, người lái xe là tài xế riêng của nhà họ Liên, nhìn thấy cậu chỉ nhà mình ôm một cô gái lên xe, ông nghi ngờ nói: “Cậu chủ, bây giờ cậu là người thừa kế của nhà họ Liên, không nên qua lại với những phụ nữ không rõ thân phận này, huống hồ cô ấy còn là vợ cũ của Đường…”
Liên Mặc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ông, tài xế vội vàng ngậm miệng, anh không vui nói: “Tôi qua lại với người thế nào còn cần đến phiên ông quản sao? Đừng quên thân phận của mình.”
“Vâng, cậu chủ.” Sau lưng tài xế toát cả mồ hôi lạnh, ông không dám nhiều lời, cũng không dám nhìn linh tinh nữa.
Trên ghế sau, Liên Mặc cúi đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang nhắm mắt ngủ say tựa vào vai anh, anh cảm nhận được cô đang không vui, sau khi nhận điện thoại kia thì cô càng rầu rĩ hơn. Anh biết những cảm xúc này đều liên quan tới một người đàn ông khác.
Trong xe lúc sáng lúc tối, gò má cô ửng hồng, đôi môi kiều diễm như cánh hoa ướt át, khiến người khác chỉ muốn hôn một cái. Lòng anh náo động, bàn tay đặt bên người chậm rãi nâng lên, thử thăm dò muốn chạm vào má cô.