Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 228: Người ta muốn hôn anh nhưng lực bất tòng tâm(2)







“Chúng tôi là bạn bè, vừa lúc tôi đang ở thành phố C, cô ấy gọi điện thoại nói với tôi là không thoải mái, tôi lập tức qua đó.” Vẻ mặt Liên Mặc rất dịu dàng, lời nói của anh ta không mang theo ý gì khác nhưng lại khiến người ta nghĩ sâu xa.

Nghiêm Thành cũng không hỏi thêm, anh cũng không có lập trường để hỏi. Lúc này điện thoại của anh vang lên, anh sợ sẽ đánh thức Tống Hân Nghiên nên vội vàng nghe máy, vừa nghe vừa đi ra bên ngoài: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Tống không sao rồi.”

Thẩm Duệ cau mày, đã gọi cả xe cứu thương rồi, sao lại không có vấn đề gì được?” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngộ độc thực phẩm, hiện tại đã ổn rồi, cô ấy đang nghỉ ngơi, anh đừng lo lắng.” Nghiêm Thành nói.

“Đang yên lành sao lại ngộ độc thực phẩm? Buổi tối cô ấy ăn ở nhà hàng nào, ăn phải cái gì, cậu đi điều ra cho rõ, tôi phải truy cứu trách nhiệm hình sự với nhà hàng đó.” Thẩm Duệ thô bạo tháo cà vạt, cổ họng bừng bừng lửa giận. Ngộ độc thực phẩm? Được lắm, để anh biết được nhà hàng nào, anh nhất định phải khiến cho nó biến mất luôn.

“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm, anh bớt giận, tôi sẽ đi làm ngay.”

“Bây giờ cô ấy thế nào rồi? Cậu để cô ấy nói chuyện với tôi.” Thẩm Duệ đứng trước cửa kính, buổi tối ở thành phố Z rất lạnh, một mình anh ở đây rất cô đơn. Nghĩ tới cô bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, anh chỉ hận không thể mọc hai cánh bay về bên cạnh cô.

Nghiêm Thành nhìn tình hình trong phòng bệnh, anh nói: “Tổng giám đốc Thẩm, hiện tại e là không được, cô Tống vừa mới ngủ, ngày mai anh hẵng gọi lại.”

Trong lòng Thẩm Duệ dâng lên một cảm xúc ngứa ngáy khó chịu, cô bị ốm anh lại không thể bên cạnh cô, ngay cả nói chuyện cũng không được, chuyện này khiến anh rất buồn bực, anh im lặng ba giây, giống như đang suy nghĩ, anh nói: “Cậu đang cầm điện thoại của cô ấy à?”

“Đúng thế.”

“Cậu mở Wechat lên, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng để tôi nhìn cô ấy.” Không kịp đợi quay về nhìn cô, bây giờ anh chỉ muốn xác định cô vẫn bình an vô sự.

Nghiêm Thành hoảng loạn, anh cúp máy sau đó nhìn điện thoại của Tống Hân Nghiên, điện thoại sứt mẻ, phía trên còn có rất nhiều vết xước, trông có vẻ rất cũ. Tổng giám đốc Thẩm theo đuổi con gái nhà người ta, thế này có phải là quá keo kiệt rồi không?

Anh vừa mở Wechat ra đã có một cái tên “Đại thần của Tống Hân Nghiên” gọi video tới, cuối cùng anh cũng hiểu câu vừa nãy của Thẩm Duệ là có ý gì. Anh vừa bấm nhận đã trông thấy gương mặt đẹp trai của Thẩm Duệ hiện trên màn hình: “Cầm điện thoại vào.”

Nghiêm Thành vội vàng đi vào phòng bệnh, anh cũng không kiêng dè Liên Mặc, đặt điện thoại tới trước mặt Tống Hân Nghiên để Thẩm Duệ nhìn rõ người con gái mình ngày nhớ đêm mong. Liên Mặc ngồi trên ghế cạnh giường, thấy Liên Mặc cầm điện thoại quay về phía Tống Hân Nghiên, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói đầy lo lắng của Thẩm Duệ: “Sắc mặt cô ấy sao lại khó coi như vậy, cậu đã nói cô ấy không sao cơ mà?”

Nghiêm Thành bất lực trợn tròn mắt, anh cố ý không làm nghiêm trọng hóa vấn đề, chính là vì sợ ông chủ mình lo lắng: “Tổng giám đốc Thẩm, do ánh sáng thôi, anh yên tâm, cô Tống thật sự không sao đâu, đợi khi anh trở về từ thành phố Z thì cô ấy lại vui vẻ nhảy nhót rồi.”

“Cậu đã hỏi bác sĩ chưa, cô ấy thật sự không sao đó chứ?” Thẩm Duệ nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt trên màn hình, anh đau lòng không thôi. Dạ dày của cô khá tốt, rốt cuộc là cô đã ăn phải thứ gì mà phải vào bệnh viện?

Nghiêm Thành đổ mồ hôi, anh vừa tới bệnh thì ông chủ đã gọi tới, anh làm gì có thời gian đi hỏi bác sĩ? “Tổng giám đốc Thẩm, cô Tống không sao cả, bác sĩ nói hiện tại cô ấy cần nghỉ ngơi, chúng ta không nên quấy rầy cô ấy nữa?”

“Đợi một chút, để tôi nhìn cô ấy.” Thẩm Duệ tựa vào cửa sổ ánh mắt sáng rực nhìn cô, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve màn hình giống như đang vuốt ve lên gương mặt cô, anh dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, ngủ đi, tỉnh dậy là thấy anh bên cạnh rồi.”

“Giọng nói của anh dịu dàng tới mức làm Nghiêm Thành nổi cả da gà, hóa ra Tổng giám đốc yêu vào cũng biến thành như vậy, đúng là khiến người ta không muốn say mê cũng không được. Hai phút sau, cuối cùng đầu giây bên kia cũng vang tên giọng phân phó của Thẩm Duệ: “Được rồi, tắt máy đi.”

Lúc Nghiêm Mặc cầm điện thoại, camera vô tình lướt qua Liên Mặc đang ngồi cạnh giường bệnh, ánh mắt Thẩm Duệ híp lại, không ngờ trong phòng còn có người thứ ba, anh lạnh giọng nói: “Đợi một chút, sao anh ta lại ở trong phòng?”

Vừa rồi, Nghiêm Thành đã cố gắng hết sức để không quay trúng Liên Mặc, chính vì không muốn cho Thẩm Duệ thấy, lúc này camera đã lướt qua anh ta, muốn trốn cũng không được. Anh bất chấp nói: “Anh Liên đưa cô Tống tới bệnh viện.”

Thẩm Duệ cau mày, anh nhớ lại buổi sáng diễn ra phiên tòa của Tống Hân Nghiên, anh lái xe tới đón cô, từ xa nhìn thấy cô và một người đàn ông ngồi trên ghế dài ngoài hiệu thuốc. Mặc dù là khoảng cách rất xa nhưng anh vẫn nhìn rõ ánh mắt của anh ta nhìn cô không đơn giản.

Màn anh hùng cứu mỹ nhân tối nay khiến trái tim anh dậy sóng. Cảm giác người phụ nữ của mình được người khác ao ước thật là khó chịu, anh nói: “Trước khi tôi trở về thành phố C, cậu trông nom cô ấy một tấc cũng không rời cho tôi, nghe rõ chưa?”

Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, sự xuất hiện của Liên Mặc khiến anh sinh ra một cảm giác bị đe dọa, loại nguy hiểm này không giống như Đường Diệp Thần mang lại, bởi vì Đường Diệp Thần là người đã bị loại, nhưng còn Liên Mặc, bất cứ khi nào anh ta cũng có thể nhập cuộc.

Nghiêm Thành liếc nhìn Liên Mặc, anh nói: “Vâng thưa tổng giám đốc.”

Nghiêm Thành tắt cuộc gọi video, anh nhìn Liên Mặc đang ngồi trên ghế: “Anh Liên, hôm nay làm phiền anh đã đưa cô Tống tới bệnh viện, vất vả cho anh quá. Hiện tại đã có tôi chăm sóc cho cô ấy, anh có thể về nghỉ ngơi được rồi.”

Ánh mắt Liên Mặc u tối, anh híp mắt nhìn Tống Hân Nghiên đang nằm trên giường bệnh, không ngờ Thẩm Duệ lại thâm tình với cô như vậy. Mặc dù không về kịp bên cạnh cô nhưng vẫn phải gọi video xác nhận cô có bình yên vô sự hay không?

Anh đứng dậy: “Vừa lúc tôi cũng mệt rồi, vậy thì phiền thư ký Nghiêm chăm sóc Hân Nghiên một chút, ngày mai tôi lại tới thăm cô ấy.”

Nghiêm Thành nhìn bóng lưng rời đi của Liên Mặc, anh cảm giác có chút kỳ quái, Liên Mặc có tình cảm Tống Hân Nghiên, nhưng hình như không phải loại tình cảm nam nữ giống như anh nghĩ. Nghiêm Thành đưa mắt nhìn theo Liên Mặc rời đi, sau đó mới quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang nằm trên giường bệnh, anh thở dài một tiếng.



Chiều ngày hôm sau, Tống Hân Nghiên mê man tỉnh dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu hắt vào giường, cô mở mắt, ngạc nhiên nhìn trần nhà trắng xóa đến gai mắt, chóp mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, lúc này cô mới giật mình nhớ tới, tối qua cô bị ngộ độc thực phẩm, được Liên Mặc đưa vào bệnh viện.

Cô quay đầu, nhìn người đàn ông đang nằm sấp bên giường, cô khàn giọng nói: “Liên Mặc, tôi không sao, anh về ngủ đi.”

Người đàn ông khẽ động, anh ngẩng đầu dậy, đôi mắt phượng không vui nhìn cô chằm chằm: “Gọi linh tinh cái gì đó?”

Tống Hân Nghiên mở to hai mắt nhìn người đàn ông như từ trên trời rơi xuống, trong lòng cô cực kỳ vui mừng, mắt cô sáng lên: “Thẩm Duệ, không phải anh đang ở thành phố Z à, sao lại ở đây?”

Thẩm Duệ ngồi chuyến bay sớm nhất trở về, cô nằm viện, anh không về nhìn cô một cái thì không yên tâm. Lúc anh tới bệnh viện, Tống Hân Nghiên vẫn chưa tỉnh, sắc mặt đã tốt hơn hôm qua nhiều, anh hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tình hình của cô đã ổn định, chỉ cần nằm viện quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện.

Vẻ mặt anh bỗng nhiên tối sầm lại, gương mặt viết rõ bốn chữ ‘Anh đang không vui’: “Em nhập viện mà anh còn không về, vậy anh khác nào không đủ tư cách làm bạn trai em sao?”