Phùng Trinh Trinh vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, lại bị yêu cầu của Đổng Nghi Tuyền làm cho ngớ người, cô ta nói: “Dì, cháu không hiểu, bởi vì dì sợ chị ấy sẽ chịu thương tổn nên phải khiến chị ấy bị thương tổn trước sao, cái loại logic bản thân này là sai đấy.”
“Dì đã từng vứt bỏ con bé, đã khiến con bé bị thương tổn một lần rồi, dì không muốn nhìn con bé bị Thẩm Duệ tổn thương. Trinh Trinh, xem như dì coi cháu và đối đãi cháu như con gái ruột của dì nhiều năm như vậy, cháu giúp dì đi, để Hân Nghiên biết lạc đường mà quay lại.” Đổng Nghi Tuyền cầu xin.
Phùng Trinh Trinh ngơ ngẩn mà nhìn Đổng Nghi Tuyền. Giờ phút này, bà ta không còn là tổng giám đốc ngồi trên cao kia, mà là một người mẹ yêu con đầy lo lắng, cô ta nói: “Nhưng mà, cháu và Thẩm Duệ chỉ là diễn kịch, dù cháu có muốn giúp dì đi nữa thì cũng không giúp dì được đâu.”
“Vậy thì biến giả thành thật đi.” Đổng Nghi Tuyền cắn chặt răng nói.
Đáy lòng Phùng Trinh Trinh rung động: “Dì, vừa rồi dì cũng thấy mà, trong mắt Thẩm Duệ chỉ có mình Tống Hân Nghiên, biện pháp này không có tác dụng đâu.”
Đổng Nghi Tuyền nhìn chằm chằm cô ta: “Trinh Trinh, chỉ cần cháu nói cho dì biết, cháu có nguyện ý giúp dì hay không thôi?”
“Dì, giống như dì nói, mọi người đều sẽ phản đối bọn họ ở bên nhau, dì là mẹ ruột của chị Hân Nghiên, dì còn vứt bỏ chị ấy hơn hai mươi năm, đã từng làm tổn thương chị ấy một lần rồi, dì nên đứng phía sau chị ấy làm hậu phương vững chắc cho chị ấy, giành lại sự công nhận của chị ấy dành cho dì. Giờ dì cố vắt hết óc chia cách bọn họ như vậy, sẽ chỉ làm chị ấy càng thêm oán hận dì mà thôi. Dì, dì khôn khéo như vậy, sao có thể làm chuyện mua bán lỗ vốn thế này chứ?” Phùng Trinh Trinh vội mở miệng, từ khi biết Tống Hân Nghiên là con gái ruột của dì mình, cô ta càng muốn giúp đỡ họ ở bên nhau hơn.
Bởi vì cô ta biết, trong lòng dì chưa bao giờ quên được đứa con gái này. Trước kia là bởi vì dì không thể trở về, nhưng cuối cùng khi có thể quay lại rồi thì dì lại trở nên rụt rè.
Đổng Nghi Tuyền ngơ ngác nhìn Phùng Trinh Trinh, lời nói của cô ta không thể nghi ngờ đã đâm thẳng một nhát vào tim bà ta. Đúng vậy, Hân Nghiên vẫn chưa chịu nhận bà ta, nếu bà ta lại trăm phương nghìn kế chia rẽ cô và Thẩm Duệ, chỉ sợ bà sẽ hận chính mình suốt đời.
Thấy thái độ Đổng Nghi Tuyền có dấu hiệu mềm lại, Phùng Trinh Trinh tiếp tục nói: “Dì, thứ dì am hiểu nhất chẳng phải là bán đứng lòng người hay sao. Chờ chị Hân Nghiên nhận dì, mẹ con hai người tất sẽ giải quyết được những hiềm khích lúc trước. Đến lúc đó, một lời nói của dì sẽ bằng một trăm hành động ngay bây giờ của dì. Nếu chị Hân Nghiên thật sự bị Thẩm Duệ tổn thương, có dì luôn ở bên người chị ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn này, cháu nghĩ chị Hân Nghiên nhất định sẽ đứng vững trở lại một lần nữa. Ngược lại, hiện tại dì càng muốn chia rẽ bọn họ, bọn họ càng sẽ quấn nhau càng chặt thêm mà thôi, đến cuối cùng bọn họ vẫn không thể tách ra. Rồi chị Hân Nghiên ngay cả một người có thể dựa vào cũng không có, khi đó mới chính là chuyện thê thảm nhất dành cho chị ấy.”
Đổng Nghi Tuyền lảo đảo lùi lại một bước, tối hôm qua khi bà ta biết Thẩm Duệ và Hân Nghiên ở bên nhau, đầu óc ngu muội của bà vẫn luôn nghĩ làm sao để tách bọn cô ra, làm thế nào để Hân Nghiên không phải chịu thương tổn, lại còn phớt lờ những gì Trinh Trinh nói.
Hân Nghiên ở bên Thẩm Duệ, họ đã phải đối mặt với rất nhiều áp lực từ mọi phía, thân là mẹ ruột của cô, dù cho không thể chúc phúc cho bọn cô, cũng không nên trở thành một trong những áp lực để cô phải chịu đựng.
“Trinh Trinh, dì muốn yên lặng một chút, bình tâm suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo đã.” Đổng Nghi Tuyền chầm chậm bước đến sảnh ngoài của khách sạn, Phùng Trinh Trinh nhìn bóng lưng bà ta, cô ta thở một hơi dài, chỉ mong dì có thể suy nghĩ lại, không nên mắc thêm một sai lầm lần nào nữa.
Chẳng qua nếu Tống Hân Nghiên là chị họ của cô, vậy thì Đường Diệp Thần chính là chồng của chị họ cô ta, thế mà lúc bọn họ còn chưa ly hôn cô ta đã chặn một chân. Cô ta che cái trán mình lại, trời ạ, đây là cái nghiệt duyên gì thế này?
…
Ăn xong cơm trưa, Thẩm Duệ thấy Tống Hân Nghiên tâm trạng không tốt nên chở cô ra ngoại ô. Xe đậu ở một bãi đất trống, Thẩm Duệ cởi dây an toàn ra, ý bảo muốn cô xuống xe.
Tống Hân Nghiên nhìn mặt đất bằng phẳng ngoài cửa sổ, cô kinh ngạc nhìn anh: “Chúng ta tới nơi này làm gì?”
“Tối hôm qua không phải anh đã đáp ứng em muốn mang em tới một chỗ sao? Chính là nơi này đây, xuống đi, chúng ta đi dạo một chút.” Thẩm Duệ mở cửa đi thẳng về phía trước, Tống Hân Nghiên thấy thế, đành phải cởi dây an toàn xuống xe.
Cô nhanh chân đuổi theo, một hồi nhìn thấy Thẩm Duệ ngừng trước hồ nước, nước trong ao hồ trong vắt đến nỗi thấy đáy, cô động tâm, cởi thẳng giày ra ngồi ở bên bờ, thò chân xuống đá nước, từng cơn bọt biển nổi lên theo từng cái đá của cô.
Thẩm Duệ đứng bên cạnh nhìn cô chơi đến cao hứng, trên mặt anh cũng lộ ra nụ cười: “Thích nơi này không?”
“Ừm, nước thật lạnh, anh muốn cởi giày ra thử không?” Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ như một đứa trẻ. Thẩm Duệ ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn khuôn mặt vốn ảm đạm của cô như sương mù trên mặt hồ bị gió thổi bay hết đi, anh nói: “Khu đất này anh mua rồi, anh tính chuyển căn biệt thự số Mười ban đầu về đây xây lại. Em có ý tưởng nào không, hoặc là nói em muốn tự mình thiết kế thế nào?”
“Em sao?” Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn anh, thấy anh gật đầu, cô lắc đầu như đánh trống: “Không được đâu, em chỉ mới học qua thiết kế nội thất, chưa có học thiết kế nhà cửa.”
“Có muốn học không?” Năm đó Thẩm Duệ chính là sinh viên hàng đầu của Khoa Kiến trúc, anh đương nhiên am hiểu thiết kế. Biệt thự số Mười là anh tự tay mình thiết kế, vì cứu vớt danh tiếng của Thẩm thị mà anh không thể không phá hủy. Nhưng anh cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi cùng cô thiết kế tổ ấm tương lai của bọn họ, đây mới là hạnh phúc thật sự.
Tống Hân Nghiên nghiêm túc nghĩ một lát, nhiều thêm một kỹ năng càng nhiều thêm một con đường, cô gật đầu nói: “Muốn!”
“Anh dạy cho em.” Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ lẳng lặng nhìn cô.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc cực kỳ: “Anh dạy em ư?”
“Đúng vậy, anh dạy cho em.” Lúc Thẩm Duệ còn ở nước ngoài đã từng làm qua rất nhiều việc, chạy việc vặt cho các nhà thiết kế trang sức, làm việc nhà cho kiến trúc sư, còn đi khiêng bê tông sắt thép, thậm chí còn đi phục vụ bưng bê chén đĩa cho người ta.
Vì để trang trải học phí và chi phí sinh hoạt, cũng như chi phí tìm kiếm em gái, miễn là có thời gian rảnh rỗi, anh đều đi làm thêm. Sau anh lại phát hiện, thà có một công việc tốt tiền tới nhanh còn hơn là làm toàn thời gian, vì vậy anh đã bán bản thảo thiết kế của mình để lấy tiền. Chính là bởi vì như vậy mà anh mới có thể được Jason nhìn trúng, tiến vào công ty, một bước leo thẳng lên trên.
Nếu không phải cái tên Jason kia biến thái nam nữ đều ăn, còn luôn luôn thèm nhỏ dãi nam sắc của anh, anh cũng sẽ không thẹn quá thành giận, đem anh ta đuổi cùng giết tận.
Tống Hân Nghiên vẫn giữ chặt thái độ hoài nghi đó: “Anh là tổng giám đốc mà, anh biết sao?”
“Ai nói anh không thể? Chuyện anh biết nhiều đến mức có thể làm em hoa cả mắt, về sau em sẽ biết thêm.” Thẩm Duệ bị cô xem thường, trong lòng anh có hơi không vui, chẳng lẽ tổng giám đốc chỉ biết ra lệnh thôi sao?
Tống Hân Nghiên nhìn anh đầy sùng bái: “Đại thần, nói ra không bằng thử dọa em đi.”
Thẩm Duệ đưa tay xoa đầu cô: “Nước lạnh lắm, mau mang giày đàng hoàng lại đi, chúng ta tới trước nhìn.”
“Ồ.” Tống Hân Nghiên nhấc chân lên, Thẩm Duệ nửa quỳ trước mặt cô, anh cũng không ngại bùn đất sẽ làm dơ quần mình mà đặt chân cô lên đầu gối mình. Bàn chân của cô nhỏ nhắn xinh xắn, nước da lại trắng, trên mu bàn chân có có dấu vết bị ánh nắng phơi đen.
Tống Hân Nghiên thấy nước trên chân cô thấm hết vào quần anh, cô nhanh chóng dời chân đi, co chân lại nói: “Em phơi chân một chút rồi khô ngay thôi.”
Thẩm Duệ cầm mắt cá chân của cô, hạ giọng trách mắng: “Đừng lộn xộn.” Nói rồi anh lấy một chiếc khăn tay từ túi quần ra rồi giũ một cái, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên chân cô, anh nói: “Cảm lạnh bắt đầu từ lòng bàn chân, vừa rồi em còn ngâm trong nước lạnh, không lau khô thì chân rất dễ bị thương.”
Tống Hân Nghiên thấy anh vớ tay đi lấy giày, cô giành trước một bước cầm lấy rồi tròng vào chân. Anh ở vị trí cao như vậy, làm sao cô dám để vì cô mà phục vụ chứ? Cô mang giày vào, lấy luôn chiếc khăn tay trong tay anh, cúi xuống rửa sạch bên hồ, cô nói: “Khăn tay tặng em nha.”
“Làm tín vật đính hôn à?” Thẩm Duệ tùy ý bỏ hai tay vào túi quần, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười.
Hai má Tống Hân Nghiên đỏ bừng: “Không phải, tín vật đính hôn cũng phải đáng giá chứ, ví dụ như chiếc thẻ đen chẳng hạn.”
“Cô nhóc tham tiền này.” Thẩm Duệ trêu ghẹo cô, kể từ khi anh đưa thẻ đen cho cô, cô chưa quẹt thẻ lần nào, mỗi lần nhớ tới đều khiến anh phải buồn bực. Tìm một bạn gái không thích tiêu tiền, ngay cả động lực kiếm tiền cũng trở nên nhàm chán.
Tống Hân Nghiên đặt khăn tay lên gương chiếu hậu, sau đó bước lại chỗ anh cùng anh tới trước nhìn xem. Đi được một đoạn đường thì điện thoại chợt vang lên, anh cầm điện thoại nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Thẩm, tìm được manh mối của cô Lục rồi.”