Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 212: Em không rời đi, tôi không từ bỏ (4)




Trong lòng Tống Hân Nghiên run lên, trực giác của cô mách bảo là tâm trạng của anh không tốt, nhưng vào lúc này cô không thể quan tâm cái gì khác, bởi vì...

“Anh buông em ra, em không thể nhịn được nữa.”

Thẩm Duệ sững sờ, sau đó lập tức nhận ra điều gì đó, anh đột nhiên buông tay ra, Tống Hân Nghiên ôm chặt bụng dưới vội vàng ra khỏi phòng làm việc, tiếng cười như sấm của anh vang lên từ phía sau, cô nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng như tôm luộc.

Từ nhà vệ sinh đi ra, vẻ mặt của Tống Hân Nghiên trở nên thoải mái hơn, nếu như Thẩm Duệ quay lại chậm một chút nữa thì cô nhất định sẽ xả ra ngay trong phòng mất. Cô rửa tay sạch sẽ, đi ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức nhìn thấy Thẩm Duệ đang dựa vào bức tường đối diện, một chân dựa vào tường, trên đôi môi mỏng đang ngầm một điếu thuốc, cơ thể anh bị khói bao vây, trông vô cùng đẹp trai.

Trái tim Tống Hân Nghiên rung động, cô chậm rãi bước đến gần anh, nhìn thấy bộ dáng anh hút thuốc tự dưng cô cảm thấy rất hấp dẫn. Nhưng hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, hút nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.

Cô vươn tay rút điếu thuốc trên môi mỏng của anh, khẽ cau mày: “Thẩm Duệ, anh có tâm sự gì sao?”

Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô, đôi mắt thâm thúy, anh đột nhiên nắm lấy gáy cô, đôi môi nóng bỏng của anh áp xuống, ngậm lấy môi cô, truyền làn khói thuốc giữa môi và răng truyền vào môi cô, để cô hoàn toàn bị nhiễm mùi hương của anh.

Trái tim Tống Hân Nghiên ngưng trệ, điếu thuốc giữa các ngón tay cô rơi xuống đất, sức nóng trên đôi môi đỏ mọng của anh như muốn làm cô tan chảy, khói từ môi anh làm cô bị sặc đến chảy cả nước mắt, đôi tay cô ấn vào ngực anh, liều mạng đẩy anh và kêu “ưm ưm”.

Thẩm Duệ không để cô thoát ra, anh dùng một tay ôm chặt eo cô rồi xoay người thật mạnh, lưng cô áp vào tường, sức lực trên môi anh dần trở nên kịch liệt và điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.

Tống Hân Nghiên cảm giác được trong cơ thể anh chất chứa một ham muốn độc chiếm mạnh mẽ, anh hung hăng như một con thú bị mắc kẹt khiến cô vô cùng sợ hãi. Cô không nghi ngờ gì là anh sẽ muốn cô ở đây. Cô khó khăn tránh khỏi môi anh: “Thẩm Duệ, anh... ư ...”

Tống Hân Nghiên mở to hai mắt, nhìn vẻ mặt u ám của Thẩm Duệ trước mặt, cả người ngây ra, đây là công ty, mặc dù hiện tại đã là giờ tan làm rồi, nhưng cũng không loại trừ khả năng sẽ có nhân viên tăng ca đi ngang qua đây.

Nhưng anh cứ liều lĩnh xông vào miệng cô, khiến cô không hề có suy nghĩ chuẩn bị gì cả, anh quả thực cả gan làm loạn quá rồi!

Đôi mắt đen của Thẩm Duệ khóa chặt hai mắt cô, đôi mắt phượng này cực kỳ quyến rũ, vốn dĩ đã hút hồn, giờ phút này đang động tình lại càng đẹp đến chấn động tâm hồn. Anh từ từ di chuyển, không cho cô bất cứ cơ hội nào để từ chối.



Tống Hân Nghiên nhìn anh, đôi mắt phượng của người đàn ông nhuốm màu dục vọng, nhưng vẻ mặt anh bình tĩnh như thể bọn họ chỉ đang ôm nhau, bọn họ thậm chí không có quần áo xộc xệch, chỉ có nhịp thở rối loạn, điều này chứng tỏ thời khắc này đang nước sôi lửa bỏng.

... ...

Trong phòng riêng của nhà hàng bảy sao, Tống Hân Nghiên ngồi cạnh Thẩm Duệ, ngồi đối diện với họ là Bạc Mộ Niên và Hàn Mỹ Hân. Hàn Mỹ Hân chống cằm mỉm cười: “Phụ nữ có tình yêu thật sự rất khác biệt, trên người toát ra hương thơm yêu đương ngọt ngào, Tổng giám đốc Thẩm, anh phải đối xử tốt với Hân Nghiên của chúng tôi, nếu anh dám bắt nạt cậu ấy, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”

Tống Hân Nghiên cảm giác được ánh mắt của Thẩm Duệ nhìn lại, trong lòng cô không được tự nhiên, nhớ tới cảnh vừa rồi ở bên ngoài nhà vệ sinh của công ty, cảnh tượng anh bắt nạt cô, mặt cô không kìm được mà đỏ lên.

Thẩm Duệ nghe vậy, cũng không ghét lời cảnh cáo của Hàn Mỹ Hân, anh duỗi tay ôm eo cô, liếc mắt nhìn cô cười, nói: “Tôi thương cô ấy còn không hết, làm sao có thể bắt nạt cô ấy? Không tin cô có thể hỏi cô ấy, tôi có bắt nạt cô ấy không?”

Hai má Tống Hân Nghiên ửng hồng, cô liếc xéo anh, chạm vào sự mập mờ trong đáy mắt anh, cô hoảng sợ quay mặt đi chỗ khác, nhìn Hàn Mỹ Hân đối diện và nói: “Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, không có bắt nạt tớ.”

“Nhìn xem, nhanh như vậy đã bênh vực người của mình, tớ muốn ghen tị quá.” Hàn Mỹ Hân cố tình hù dọa nghiêm mặt nhìn cô: “Ôi chao, có câu nói là gì nhỉ, người không có nhân tính vẫn có tình cảm, Bạc Mộ Niên, tôi bị bỏ rơi rồi.”

Hàn Mỹ Hân thấy bạn thân của mình thật là vui, nên lúc làm nũng với Bạc Mộ Niên mà không chút ngại ngần mà ôm lấy cánh tay anh ta. Trái tim Bạc Mộ Niên run lên, anh ta nghiêng đầu nhìn cô ấy, cô gái trước mặt tràn đầy ý cười trên lông mày và khóe mắt, đẹp không gì sánh bằng, làm tim của anh ta rung động lên.

Khi bọn họ ở bên nhau, anh ta thường là người chủ động, nếu anh ta không chủ động ôm cô ấy thì họ có thể chỉ là hai người xa lạ không liên quan. Từ trước đến nay anh ta không bao giờ thích những người phụ nữ quá đeo bám, nhưng sự biết điều của cô ấy khiến anh ta rất khó chịu.

Anh ta là Bạc Mộ Niên, phụ nữ muốn leo lên giường anh ta có thể xếp hàng vây quanh Đồng Thành vài vòng, anh ta chỉ định cô ấy làm vợ, nhưng cô ấy trên ngoại trừ thỉnh thoảng mới chủ động đáp lại anh ta ở trên giường, còn trong cuộc sống hằng ngày thì coi anh ta như người xa lạ.

Điều này khiến anh ta cảm thấy mình vừa cưới một con búp bê bơm hơi về.

Lúc này, cô ấy vô tình ôm lấy cánh tay anh ta làm nũng, một con chim nép vào vòng tay anh ta, khiến cho trái tim bình ổn của anh ta chợt gợn sóng: “Không sao, tôi muốn em.”