“Cô ấy không rảnh, có chuyện gì thì cứ nói với chú.” Lông mày của Thẩm Duệ nhíu thành một chữ Tứ Xuyên, ánh mắt anh nhìn Tống Hân Nghiên, hận không thể bóp chết cô.
“Nói với chú chỉ sợ không tiện lắm, chú Tư, truyền thông có biết quan hệ giữa hai người không, có muốn cháu tiết lộ với truyền thông hay không, đến lúc đó danh dự của chú Tư bị tổn hại, ngày mai cổ phiếu Thẩm thị chỉ sợ lại sẽ tuột dốc không phanh.” Đường Diệp Thần đứng trên lầu chi nhánh, vẻ mặt u ám.
Điện thoại di động của Tống Hân Nghiên bị rò rỉ nghiêm trọng, cô đương nhiên cũng nghe được những lời nói uy hiếp của Đường Diệp Thần, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm u của Thẩm Duệ, cô vội vàng nói: “Đường Diệp Thần, anh đừng làm bậy.”
“Căng thẳng? Đau lòng? Vậy thì mau ra ngoài gặp anh.” Đường Diệp Thần nghe ra sự khẩn trương trong giọng nói của cô, trong lòng anh rất không có tư vị. Anh ta hối hận, anh ta không nên ly hôn với cô, nếu không họ sẽ vĩnh viễn danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
“Cô ấy sẽ không đi, còn nữa, nếu cháu muốn tiết lộ với truyền thông như thế nào thì chú không biết nhưng chú ước gì cháu náo loạn để khắp thiên hạ đều biết cô ấy chính là người phụ nữ của Thẩm Duệ, để không còn ai dám ngấp nghé đến cô ấy nữa.” Thẩm Duệ ngông cuồng nói xong liền đưa tay cúp điện thoại.
Tống Hân Nghiên nhào tới đoạt lấy điện thoại di động, cô trừng mắt nhìn anh, đau đầu nói: “Thẩm Duệ, anh hồ đồ quá rồi đấy, Thẩm thị hiện tại còn chưa bình ổn, căn bản không chịu nổi thêm bất kỳ đả kích nào, nếu thật sự ở thời điểm mấu chốt này đem quan hệ của chúng ta tung tin ra ngoài, Thẩm thị nhất định sẽ càng thêm tồi tệ.”
“Thì sao?” Thẩm Duệ vẻ mặt âm trầm, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
“Em sẽ gặp anh ta, em sẽ thuyết phục anh ta không tiết lộ.” Tống Hân Nghiên không muốn anh vì cô mà có chút thương tổn gì, nhất là khi Thẩm thị đang ở trong mưa gió phiêu diêu.
Hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao ông cụ Thẩm liều chết cũng phải ngăn cản bọn họ ở bên nhau, bởi vì quan hệ của bọn họ chính là một quả bom hẹn giờ, có thể đem Thẩm Duệ nổ tan xương nát thịt.
Thẩm Duệ vô cùng tức giận, anh ra tay nhanh như chớp, túm lấy cổ tay cô, giận dữ nói: “Em là người phụ nữ của anh, không lẽ anh cứ trơ mắt nhìn em cầu xin tha thứ từ chồng cũ của em? Em để mặt mũi anh đi đâu?”
“Thẩm Duệ, em không cầu xin anh ta tha thứ. Ở đây, em dám phóng túng chính mình xuất hiện bên cạnh anh, là bởi vì trong này không ai biết thân phận của em. Nhưng trở lại Đồng Thành, quan hệ của chúng ta sẽ không thể phơi bày ra ngoài trước ánh sáng, bởi vì em là cháu dâu cũ của anh. Thanh danh của em không quan trọng, dù sao em cũng là một nhân vật nhỏ, không lâu sau tất cả mọi người sẽ quên em, nhưng anh thì không thể, em muốn bảo vệ anh, anh có hiểu rõ hay không?” Tống Hân Nghiên nói xong, dùng hết sức lực muốn rút tay mình ra, nhưng có thế nào cũng không rút ra được.
Thẩm Duệ tức giận nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở trong mắt em, anh chính là một người đàn ông nhu nhược vô năng như vậy sao, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được? Được rồi, em đi đi, nếu anh ta bảo em lên giường với anh ta, em vì bảo vệ anh cũng muốn lên giường với anh ta sao?”
Tống Hân Nghiên tức giận đến đau dạ dày, yêu nghiệt này ngay cả tự kiềm chế để bản thân bình tĩnh lại cũng không biết, tức giận đến mức cái gì cũng có thể nói ra, cô nói: “Anh không cần phải áp đặt cái suy nghĩ xấu xa đó lên từng người đâu.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên biết rõ, lời nói của Thẩm Duệ có vài phần đạo lý, ngày đó ở bên ngoài nhà họ Tống, nếu không phải Liên Mặc kịp thời chạy tới, chỉ sợ Đường Diệp Thần thực sự sẽ cưỡng bức cô ngay trên đường.
Nhưng Thẩm thị bởi vì formaldehyde vượt quá tiêu chuẩn nên đã làm cho anh sứt đầu mẻ trán, cô làm sao còn có thể để cho anh bởi vì chuyện của cô mà một lần nữa đứng ở đầu ngọn sóng gió? Mặc dù những chuyện cô có thể làm rất nhỏ, có lẽ cũng không thể bảo vệ anh, nhưng cô vẫn muốn tận lực thử một lần.
“Anh áp đặt suy nghĩ xấu xa lên anh ta?” Thẩm Duệ tức đến phát điên, giọng điệu càng ngày càng lạnh nhạt: “Em đây là vì anh ta mà trở nên bất bình sao?”
“Em không có.” Tống Hân Nghiên biện minh trong bất lực: “Tại sao anh lại không thể tin em chứ?”
“Anh chỉ là không tin được nhân phẩm của anh ta!” Thẩm Duệ là người quyết đoán, anh không tin được nhân phẩm của Đường Diệp Thần, càng không cách nào có thể kết luận Tống Hân Nghiên đối với Đường Diệp Thần còn có tình cảm hay không. Bọn họ yêu nhau ba năm, kết hôn năm năm, bọn họ ở bên nhau suốt tám năm, ngay cả anh cũng chỉ có thể trông mà không thể đạt được.
Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn anh, cô nói: “Thẩm Duệ, em sẽ không để anh vì em mà bị tổn thương, đây là lời thề mà em dành riêng cho anh khi chúng ta đến với nhau, nếu anh bị tổn thương vì em, nhất định em sẽ rời khỏi anh mà không có chút do dự.”
Tống Hân Nghiên nói xong liền bước nhanh đến bên sô pha cầm lấy túi xách của mình, xoay người đi ra ngoài phòng làm việc, lướt qua anh, anh bỗng nhiên túm lấy cổ tay cô, cất lên giọng nói chua xót: “Em có biết không? Tại sao em vẫn không chịu dựa dẫm vào anh, cứ để mọi việc giao cho anh xử lý?”
“Bởi vì em không muốn làm cho anh mệt mỏi hơn, Thẩm Duệ, em yêu anh, nhìn thấy anh vì em mà chịu mệt mỏi, em nhất định sẽ không vui, chứ đừng nói đến hạnh phúc. Cho nên lần này, để cho em bảo vệ anh, có được không?” Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt của anh, nơi đó sâu không thấy đáy, giống như ẩn chứa phong ba bão táp, có thể cắn nuốt cô.
Trong lòng Thẩm Duệ cảm động không thôi, giây phút này, cô ở trong mắt anh đẹp biết bao, như vậy càng khiến anh thêm lo lắng. Anh vẫn luôn cảm thấy mình mạnh mẽ đến mức không gì không làm được, nhưng giây phút này, cô gái nhỏ này lại dùng sự cố chấp của mình, giúp anh nếm được mùi vị khi được bảo vệ là như thế nào.
Nhưng anh làm thế nào có thể sẵn sàng để cô đi gặp chồng cũ của cô? Anh là một người đàn ông, một người đàn ông yêu cô. Để người phụ nữ của mình dấn thân vào những nơi nguy hiểm, đó tuyệt không phải là chuyện Thẩm Duệ anh sẽ làm.
Anh cúi đầu xuống, dùng sức hôn lên môi cô, hai tay ôm chặt lấy cô, tựa như muốn đem cô cọ xát vào trong xương máu. Tống Hân Nghiên cả người đều run rẩy, biết anh thỏa thuận khiến cô rất vui vẻ, đưa tay ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, giống như đang xoa dịu anh vậy.
Một giây sau, cơ thể cô rơi vào trong chăn mềm mại, trên người bỗng nhiên nhẹ nhàng, cô mơ màng mở to hai mắt, lại nhìn thấy Thẩm Duệ xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ. Cô chống người ngồi dậy, trơ mắt nhìn anh đóng cửa, cô bỗng nhiên ý thức được cái gì đó liền vội vàng xông qua kéo cửa nhưng cửa đã bị anh khóa trái từ bên ngoài.
“Thẩm Duệ, anh mau thả em ra ngoài.” Tống Hân Nghiên dùng sức đập cửa, cô không ngờ yêu nghiệt này lại lừa gạt người khác, thừa dịp cô ý loạn tình mê, nhốt cô ở phòng nghỉ, anh muốn làm gì?
Thẩm Duệ cầm chìa khóa trong tay, anh vỗ vỗ cửa, giống như đang sờ đầu cô, anh nói: “Ngoan ngoãn chờ anh trở về.”
Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh dần xa, Tống Hân Nghiên vỗ cửa kịch liệt: “Thẩm Duệ, anh mau quay về đi, mở cửa ra cho em, Thẩm Duệ...”
Bên ngoài truyền đến một tiếng “cạch” đóng cửa, cả căn phòng đều chìm vào im lặng, cô suy sụp ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu, Thẩm Duệ đi gặp Đường Diệp Thần, liệu có thể xảy ra đại chiến thế giới hay không?