“Nghiên Nghiên, mọi chuyện đã qua, cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, nếu như em không muốn nhận dì ấy, cũng đừng miễn cưỡng chính mình, anh chỉ muốn em vui vẻ, em biết không?” Thẩm Duệ đưa tay qua mặt bàn, cầm tay cô, nhẹ nhàng an ủi nói.
“Ừm, em sẽ không miễn cưỡng chính mình nữa.” Tống Hân Nghiên lấy lại nụ cười, bên cạnh cô đã có một Thẩm Duệ tốt như vậy, cho dù mọi người trong thiên hạ đều không cần cô, cô vẫn còn có anh, cho nên cô vẫn luôn cảm thấy thỏa mãn.
“Ăn cơm đi.”
......
Văn phòng Tổng Giám đốc Tập đoàn Khải Hồng.
Đường Diệp Thần ngồi trên ghế da màu đen, anh ta nhìn báo cáo trên máy tính về Thẩm thị, còn có cổ phiếu phiêu hồng của tập đoàn Khải Hồng và phiêu lục của Thẩm thị, nỗi phiền muộn trong lòng anh ta liền biến đi: “Thẩm Duệ, đây chỉ là khởi đầu, tôi sẽ dùng mọi cách để có thể lấy lại Thẩm thị, lấy lại tất cả thuộc về tôi.”
Cửa văn phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, anh ta thấy Đường Khải Hồng bước vào vội vàng đứng lên nói: “Ba.”
Đường Khải Hồng đi tới bên cạnh anh ta, bỗng nhiên tát vào mặt anh ta, ánh mắt ông ấy sắc bén trừng mắt nhìn anh ta: “Diệp Thần, con có biết con vừa làm ra chuyện tốt gì không? Trước khi con làm những việc này, con đã đến thông báo trước với ba chưa?”
Đường Diệp Thần che mặt, kinh ngạc nhìn Đường Khải Hồng, anh ta nói: “Ba, con làm như vậy không sai, chúng ta vẫn luôn bị Thẩm thị đè đầu cưỡi cổ, hiện tại rốt cuộc cũng có thể mặt mày hớn hở, ba không những khen con ngược lại còn đánh con, ba quá đáng rồi.”
Đường Khải Hồng trừng mắt nhìn anh ta: “Ngày hôm qua Thẩm thị vừa vạch trần vụ bê bối, hôm nay con liền bỏ đá xuống giếng, con gây ra động tĩnh lớn như vậy, ông nội con sẽ nghĩ như thế nào đây?
“Con mặc kệ ông ấy nghĩ như thế nào? Nếu ông nội thật sự quan tâm đến chúng ta, sẽ không để cho chúng ta ủy khuất đến như vậy.” Đường Diệp Thần phẫn nộ nói: “Thẩm thị vốn là của chúng ta, chú Tư cướp đi từ trong tay chúng ta, ông nội không nói một tiếng, hiện tại con muốn dùng tất cả những gì mình có để đoạt lại.”
“Bộ con nghĩ ba không biết trong lòng con đang suy nghĩ cái gì sao, Diệp Thần, hiện tại thời cơ chưa tới, ba không cho phép con làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến lợi ích của Thẩm thị, có nghe thấy không?” Đường Khải Hồng quát lớn.
“Tại sao?”
“Đừng hỏi tại sao, con hãy làm như những gì ba nói.” Đường Khải Hồng nói xong, phất tay áo rời đi. Ông ấy vừa đi tới cửa, cửa liền từ bên ngoài đẩy ra, người nọ thiếu chút nữa đụng vào trong ngực ông ấy, nhìn thấy là Đường Khải Hồng, anh ấy vội vàng đứng vững, kính cẩn nói: “Chủ tịch Đường.”
Đường Khải Hồng nhíu mày, khẽ mắng: “Vào phòng làm việc của cấp trên, cậu không biết gõ cửa sao? Chút quy tắc nơi làm việc này cũng không hiểu, công ty giữ cậu lại làm gì?”
Vẻ mặt thư ký hoảng hốt, vội vàng nói: “Chủ tịch Đường, tôi biết sai rồi, lần sau tôi nhất định sẽ không tái phạm nữa.”
Đường Khải Hồng nhìn anh ấy một cái, xoay người đi ra ngoài.
Thư ký vỗ vỗ trái tim đang đập mạnh rồi lại bước nhanh đến trước mặt Đường Diệp Thần, đưa phong thư trong tay qua: “Tổng giám đốc Đường, đây là thư đến từ thành phố C, xin ngài xem qua.”
Đường Diệp Thần hai má nóng bỏng đau đớn, anh ta đoạt lấy lá thư, phất phất tay, ý bảo thư ký đi ra ngoài. Thư ký thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Đường Diệp Thần ngồi xuống, anh ta mở phong bì ra, lấy ra một xấp ảnh, bức ảnh đầu tiên là Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên bước vào phòng khách sạn. Dường như có một cái gai mắc vào cổ họng, đến cả thở cũng trở nên đau đớn
Anh ta tiếp tục lật xuống, bức ảnh tiếp theo là ở chợ đêm, người đến người đi, Tống Hân Nghiên ngửa đầu hôn lên cằm Thẩm Duệ, trong lòng anh ta giống như bị người ta ném một ngọn lửa, đốt cháy đến tận xương tủy.
Càng lật càng khiến cho ngọn lửa trong lòng anh ta bùng cháy mạnh mẽ. Sau khi lật xem mấy tấm ảnh, cả người anh ta u ám đến đáng sợ, anh ta quét toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất, sau khi phát ra một tiếng va chạm lớn, trong phòng làm việc lại khôi phục sự yên tĩnh.
Đường Diệp Thần đứng trong một căn phòng đầy mớ hỗn độn, hai tay anh ta chống trên mép bàn, thở hổn hển. Vì sao, vì sao cô lại ở cùng một chỗ với Thẩm Duệ? Anh ta có thể cho bất cứ thứ gì mà người đàn ông đó có thể cho cô. Thứ mà người đàn ông đó không thể cho cô thì anh ta cũng có thể cho, tại sao cô lại chọn Thẩm Duệ?
Đường Diệp Thần ghen tị đến phát điên, anh ta ấn vào đường dây nội bộ, lạnh lùng dặn dò: “Lập tức đặt vé máy bay đến thành phố C sớm nhất cho tôi.”
Thư ký nơm nớp lo sợ nói: “Tổng giám đốc Đường, buổi chiều có hội nghị ngài không thể vắng mặt, có thể đợi sau khi kết thúc hội nghị được không?”
“Tôi nói lập tức đặt vé máy bay đến thành phố C sớm nhất cho tôi, nói nhảm thêm một câu nữa thì liệu hồn mà đến phòng nhân sự nghỉ việc.” Đường Diệp Thần cúp máy đường dây nội bộ, tức giận đá một cước qua, màn hình máy tính bị anh ta đá bay, hoàn toàn lìa đời.
......
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Duệ trực tiếp dẫn Tống Hân Nghiên về chi nhánh. Anh còn có rất nhiều việc phải xử lý nhưng cũng không yên tâm khi để cô một mình ở trong khách sạn nên liền dứt khoát mang cô theo bên người.
Tống Hân Nghiên cùng anh vào phòng làm việc, cô nhỏ giọng nói: “Thẩm Duệ, anh mang em tới đây, lỡ bị người ta nói xấu thì sao?”
Thẩm Duệ quay đầu nhìn cô chằm chằm: “Ai dám nói nhảm nhí gì chứ? Nam nữ chúng ta chưa lập gia đình, không muốn người ta yêu đương sao?”
Hai má Tống Hân Nghiên đỏ lên: “Hình như là như vậy, nhưng lỡ bị ba anh biết...”
“Không cần phải lo, hơn nữa, ông ta biết thì sao? Ông ta tự tay đưa anh lên giường em, ông ta có thể đổ lỗi cho chúng ta không?” Thẩm Duệ đứng trước mặt cô, bờ môi mỏng dán vào bên tai cô nói: “Đêm đó nếu ông ta không chuốc thuốc anh, có lẽ anh còn có thể kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, cho nên ông ta chính là bà mối của chúng ta.”
“......” Hai má Tống Hân Nghiên ửng đỏ cả lên, cô vội vàng lui về phía sau, vành tai vẫn còn lưu lại hơi thở nóng bỏng của anh, cô xoa xoa lỗ tai, đẩy lồng ngực anh, nói: “Mau đi làm đi, thiệt là không đứng đắn mà.”
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên môi nhợt nhạt: “Nếu nhìn thấy em mà anh vẫn đứng đắn, vậy anh không phải là đàn ông nữa.”
“......” Tống Hân Nghiên không thèm để ý tới anh, xoay người đi đến bên sô pha ngồi xuống. Cô lấy máy tính ra khỏi túi xách, bắt đầu thiết kế bản thiết kế trang trí của công viên số 10.
Thẩm Duệ đi tới bàn làm việc ngồi xuống, nhìn vẻ mặt cô chuyên chú làm việc, đáy mắt anh càng lộ ra ý cười. Trong phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Nghiêm Thành đi vào. Nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngồi trên sô pha, anh ta gật đầu với cô, Tống Hân Nghiên đáp lại anh ta bằng nụ cười.
Thẩm Duệ thấy thế liền cảm thấy không thoải mái trong lòng, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Thành, Nghiêm Thành vội vàng đi qua, bắt đầu báo cáo hành trình buổi chiều, cùng với tiến độ xử lý bên quan hệ công chúng.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã tìm ra danh tính của kẻ gây rối ném trứng thối vào anh ở sân bay ngày hôm qua, một năm trước, bọn họ quả thật đã mua căn phòng tinh phẩm do Thẩm thị đưa ra, nhưng con gái của bọn họ không phải qua đời vì bệnh bạch cầu, mà là viêm phổi dẫn đến sốt cao không hạ, co giật mà chết.” Nghiêm Thành báo cáo.
Thẩm Duệ híp đôi mắt phượng, thấy Tống Hân Nghiên nhìn về phía anh, anh khẽ nháy mắt với cô, sau đó nghiêm trang nói: “Lấy được báo cáo tử vong của đối phương chưa?”
Tống Hân Nghiên hiểu được anh đang ám chỉ điều gì, trong lòng cô liền quay cuồng, vội vàng cúi đầu xuống, chợt nghe Nghiêm Thành nói: “Lấy được rồi, tôi đã giao cho cơ quan chức năng giám định thật giả, nhưng bọn họ cứ một mực khẳng định là do mua nhà của chúng ta nên mới như vậy. ”
“Bọn họ đơn giản là muốn thừa dịp hỗn loạn để kiếm chút tiền, chờ báo cáo tử vong được đưa ra, bọn họ sẽ tự động biến mất, không cần để ý tới. Nhân tiện, chuyện tôi kêu anh điều tra thế nào rồi?” Ngày hôm qua trong cơn tức giận, Thẩm Duệ nhất thời không thể bình tĩnh lại. Chuyện hôm nay của tập đoàn Khải Hồng nói cho anh biết một đạo lý, hiện tại Thẩm thị và Nghiệp Chi Phong là người trên cùng một con thuyền, thuyền bị lật, bọn họ đều không gặp được chỗ tốt, ngược lại làm cho ngư ông đắc lợi.