Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 204: Hãy để em bảo vệ anh (1)




Trong sảnh chính, Đổng Nghi Tuyền nhìn thấy Tống Hân Nghiên xinh đẹp đứng ở nơi đó, ánh mắt ảm đạm của bà ta chợt sáng lên, đi nhanh vài bước đến trước mặt Tống Hân Nghiên, kích động nắm lấy tay cô: “Nghiên Nghiên, con đặc biệt tới tìm mẹ sao?”

Tống Hân Nghiên có chút không quen với Đổng Nghi Tuyền như vậy, cô vẫn luôn quen với một Đổng Nghi Tuyền cao cao tại thượng, cô lạnh lùng rút tay về, buông xuống bên cạnh rồi nói: “Không phải.”

Đổng Nghi Tuyền cúi đầu nhìn bàn tay đầy thất bại của mình, trong lòng bà ta dấy lên một trận mất mát: “Nghiên Nghiên, bây giờ con có thời gian không? Chúng ta có thể qua quán cà phê đằng kia để nói chuyện không?”

Tống Hân Nghiên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, cô gật gật đầu, đi vào quán cà phê trước, Đổng Nghi Tuyền nhìn bóng lưng dần xa cách của cô liền vội vàng đuổi theo.

Trong quán cà phê, Đổng Nghi Tuyền gọi một ly Mocha, Tống Hân Nghiên gọi một ly nước chanh. Khi phục vụ rời đi, Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài rực rỡ ánh mặt trời điểm vào từng bông hoa trắng, sáng đến chói mắt.

Đổng Nghi Tuyền cầm ly nước uống một hớp, cổ họng mới vơi đi cảm giác khô khát, bà ta nói: “Nghiên Nghiên, mẹ xin lỗi, trước đây mẹ vẫn luôn không nhận ra con, lại còn làm rất nhiều chuyện khiến con đau lòng, con có thể tha thứ cho mẹ không?”

Tống Hân Nghiên quay đầu lại nhìn bà ta, ánh mắt Đổng Nghi Tuyền cẩn thận đáp lại cô, không còn là cái dáng vẻ kiêu ngạo như lúc trước. Bàn tay cô ở trên đầu gối nắm chặt lấy nhau, những câu chữ mà cô thốt ra lại khiến trong lòng có thêm vài phần buồn bực: “Người ta đều nói mẹ con tâm linh tương thông, cho dù là hai người xa lạ đứng chung một chỗ cũng sẽ có thần giao cách cảm, nhưng bà lại nói không nhận ra tôi, thật sự là quá mỉa mai rồi.”

“Nghiên Nghiên, mẹ xin lỗi, ngay từ đầu mẹ thật sự không nhận ra con, con không giống mẹ, cũng không giống ba con lắm. Sau đó mẹ nghe nói con là con gái của Tống Chấn Nghiệp, mẹ mới cho người đi điều tra thì mới biết được, năm con bốn tuổi đã được bà ngoại đưa về nhà họ Tống, sau đó đổi tên thành Tống Hân Nghiên.” Đổng Nghi Tuyền vội vàng nói.

Tống Hân Nghiên cảm thấy khó chịu trong lòng, cô tức giận nói: “Bà không có đủ tư cách để nhắc đến bà ngoại, năm đó, bà không nói một lời nào mà đã rời đi, bà có biết bà ngoại đã lo lắng như thế nào không? Mỗi khi nghĩ đến bà liền rơi nước mắt, sau này mới bị đục thủy tinh thể, chính bà là người đã hại chết bà ngoại, tôi hận bà!”

Đổng Nghi Tuyền nhìn con gái đầy uất hận ở trước mặt. Trong lòng bà ta vô cùng khó chịu, bà ta nói: “Nghiên Nghiên, chuyện năm đó mẹ không biết nên giải thích với con như thế nào, mẹ và ba con ly hôn rồi mới phát hiện mình đã mang thai. Tới tháng thứ mười mẹ sinh ra con, con chưa đầy tháng, mẹ đã nhận được thư chấp nhận từ trường đại học Mỹ. Đó là cơ hội duy nhất của mẹ để trở mình, mẹ không thể bỏ lỡ, mẹ muốn đi ra nước ngoài để học tập, mẹ muốn khi mình trở về phải thật thành công, mẹ muốn làm cho những người có lỗi với mẹ trước đây phải nhìn với cặp mắt khác. ”



Tống Hân Nghiên nhìn bà ta. Trong ánh mắt đó, cô chỉ nhìn thấy được dã tâm cùng cừu hận, cô cảm thấy trong lòng thật chua chát. Bà ta vứt bỏ cô và bà ngoại chính là vì báo thù, như vậy ở trong lòng bà ta, bọn họ tính là gì? Là một trở ngại trên con đường thành công của bà ta? Cho nên bà ta mới không có chút do dự vứt bỏ bọn họ.

“Sở dĩ mẹ không nói lời nào đã rời đi như vậy là vì sợ sẽ luyến tiếc con, mẹ cứ nghĩ vài năm sau, khi mẹ trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn tách ra nữa. Nhưng mẹ đã sai, cuộc sống ở Mỹ không suôn sẻ như mẹ nghĩ. Những người nước ngoài khinh thường người Trung Quốc, mẹ tìm kiếm sự sống còn trong kẽ hở, rất khó để đứng vững gót chân, mẹ không dám trở lại. Mẹ còn chưa thành công thì trở về lấy cái gì cho con và bà ngoại được hạnh phúc?” Đổng Nghi Tuyền nhớ tới những ngày phấn đấu, giãy dụa ở Mỹ, trong lòng chua xót không thôi.

Cũng vào thời điểm đó, bà ta đã gặp Peter, người cố vấn trong cuộc sống của bà ta. Là người đã dạy bà ta làm thế nào để sống sót trong công việc, hơn nữa còn thăng tiến vượt bậc.

“Cho dù bà thành công trở về thì thế nào? Bà vẫn không cho chúng tôi được hạnh phúc, bà ngoại đã trở về nơi suối vàng, đến chết tôi vẫn không thể nhìn thấy bà ngoại lại một lần nữa, còn tôi lại bị biến thành một kẻ đáng xấu hổ đã sao chép tác phẩm của người khác. Bà đi đến Mỹ, không phải vì chúng tôi, mà bởi vì chính mình.” Tống Hân Nghiên dần trở nên kích động, từng tiếng chỉ trích đâm thẳng vào trái tim Đổng Nghi Tuyền.

“Nghiên Nghiên, mẹ xin lỗi con...”

“Đừng nói hai chữ này nữa, bà không xứng!” Trong mắt Tống Hân Nghiên lóe lên nước mắt: “Được, cho dù bà đi Mỹ nhất thời không trở về được, tôi không trách bà, vậy bà trở về rồi thì làm được gì? Kể từ ngày bà về nước, tôi đã chờ ngày bà đến gặp tôi, nhưng bà thì không. Bà đã có bao giờ đi tìm chúng tôi khi đã quay lại chưa? Bà không hề, trước thì xuống tay tính kế tôi, ngay cả mắt cũng không chớp một cái. Bây giờ thì ở trước mặt tôi giả bộ đáng thương, đến nhận tôi, đây là có ý gì?”

“Nghiên Nghiên, chuyện này đúng là sơ suất của mẹ, sau khi mẹ về nước có quá nhiều chuyện phải xử lý, mẹ chưa kịp đi tìm bọn con, nếu như mẹ sớm đi tìm, mẹ nhất định sẽ không để mọi chuyện phát triển đến mức không thể xoay chuyển.” Đổng Nghi Tuyền áy náy nói.

Tống Hân Nghiên che mắt lại, cảm thấy rất không đành lòng, trước mặt một người phụ nữ vứt bỏ cô, tại sao cô lại phải rơi nước mắt?

“Bà không cần phải biện minh nữa, bà càng nói thêm lời nào thì chỉ càng làm đả thương tôi thôi.” Tống Hân Nghiên cầm lấy túi xách, đứng dậy rời đi. Cô bước nhanh đến nỗi hoàn toàn không nhìn thấy người phục vụ đang đi về phía mình, cho đến khi chất lỏng lạnh như băng hắt lên người cô, cô mới hoàn hồn lại.

Phục vụ vội vàng xin lỗi: “Quý khách, xin lỗi, xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi, tôi sẽ lấy cho cô khăn giấy.”

Tống Hân Nghiên xua tay, cúi đầu nhìn vết cà phê tối màu trên tà váy tím nhạt, cô bước nhanh ra khỏi quán cà phê. Đổng Nghi Tuyền kinh ngạc nhìn bóng lưng cô biến mất sau cửa, bà ta vội vàng cầm lấy túi xách đuổi theo.



Tống Hân Nghiên đi ra khỏi quán cà phê, tà váy vẫn còn nhỏ giọt xuống phía dưới, cô đau lòng đến sắp thở không nổi. Lời nói của Đổng Nghi Tuyền đã cho cô biết, nỗi nhớ thương mà cô ấp ủ bao năm nay chỉ là một trò cười, bà ta căn bản chưa bao giờ để cô ở trong lòng.

Khoảng thời gian bà ta về nước cho đến vụ việc sao chép, ước chừng cỡ hai tháng, nếu bà ta thật sự quan tâm đến cô, làm sao có thể không tra ra cô chính là con gái của bà ta?

Tống Hân Nghiên trong cơn hoảng hốt đi vào cửa xoay bằng thủy tinh, cô lại quên mất làm thế nào để đi ra ngoài, vẫn luôn đi theo một vòng tròn.

Thẩm Duệ ra ngoài khách sạn liền thấy cô xoay vòng trong cửa kính, vẻ mặt cô vỡ vụn, hốc mắt ửng đỏ, giống như là bị ủy khuất rất lớn. Trong lòng anh căng thẳng, vội vàng đi vào, kéo cô ra khỏi cửa xoay tròn: “Em đang làm gì vậy?”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Duệ, cô nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt eo anh: “Thẩm Duệ, anh đi đâu vậy? Anh có biết không tìm thấy anh, em đã sợ lắm không?”

Thẩm Duệ cố gắng xem nhẹ cái cảm giác ướt át mà ống quần truyền đến, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, bất đắc dĩ khẽ thở dài: “Em vẫn luôn xoay cửa, làm sao tìm được anh?”

“......” Tống Hân Nghiên không lên tiếng, trong lòng dấy lên từng đợt ủy khuất. Đã từng, cô đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng gặp lại mẹ, mẹ sẽ kích động ôm lấy cô, lần lượt kể lại nỗi nhớ nhung và áy náy của mẹ. Nhưng chưa lần nào cô sẽ nghĩ nó lại kết thúc như vậy.

Đổng Nghi Tuyền không nhận ra cô, thật sự là trêu ngươi mà.

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Hân Nghiên ở trong lòng anh lắc đầu, giọng mũi rất nặng, cô nói: “Em không sao, chúng ta đi ăn cơm đi, em đói quá.”