Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 19: 19: Thua Thì Cứ Tính Cho Tôi




Tống Hân Nghiên như bị người ta chọc trúng tử huyệt, cả người cứng đờ không dám lộn xộn. Không biết tại sao mà cô lại tin anh nói thật, không dám tiếp tục giãy giụa, sợ anh nói là làm.

Cơ thể trong lòng bỗng nhiên cứng đờ, Thẩm Duệ rũ mắt nhìn cô, mắt phượng xẹt qua một tia mất mát, cô nhóc này rất biết điều.

Tống Hân Nghiên thấy anh nhìn chằm chằm mình, sợ tới mức lập tức duỗi tay che miệng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ đề phòng, trừng anh.

Thẩm Duệ hài lòng buông ra cô, thấy cô trừng mắt với mình thì lắc đầu bật cười, duỗi tay dịu dàng xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Em ngồi ở đây một lát, bọn anh sẽ xong nhanh thôi.”

Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn anh, đỉnh đầu tê dại một trận. Cô nghiêng đầu, dưới ánh sáng đèn tường ấm áp, ngũ quan của anh dịu dàng hẳn đi, khóe môi ngậm ý cười, biểu hiện tâm trạng đang rất tốt.

Anh cúi người bấm đốt ngón tay giữa, lại cầm bài trên bàn lên, nói với ba người kia: "Tiếp tục đi."

Bạc Mộ Niên nhìn lướt qua gương mặt đỏ rực của Tống Hân Nghiên, cất giọng bình tĩnh: "Tiểu tứ, không giới thiệu em dâu một chút à?"

Bạc Mộ Niên là anh cả trong năm người bọn họ, nói chuyện rất có uy quyền.

Thẩm Duệ đánh ra một trương bài, tùy ý nói: "Không phải mấy người đều biết hết rồi hả?"

Tất Vân Đào nhích lại gần, không vui ồn ào: "Anh tư, anh đừng qua loa như vậy chứ, bọn em biết chị tư nhưng chị ấy lại không quen biết em. Chị tư, em tên là Tất Vân Đào, chị cứ gọi em là Tiểu Ngũ nhé.”

Tống Hân Nghiên bị tiếng chị tư của anh ta như ngồi trên đống lửa, lại thấy Thẩm Duệ biết bọn họ hiểu lầm nhưng không có ý định giải thích, cô vội đến mức suýt khóc: "Cái kia, tôi không phải…"

Cô còn chưa nói xong, trên eo bỗng nhiên nhiều thêm một bàn tay, trong lòng căng thẳng, lời vừa ra đến miệng đã tự động nuốt trở lại.

Cô vừa dừng lại, những người khác lần lượt tự giới thiệu.

“Bạc Mộ Niên."

"Quách Ngọc."

"Nhạc Kinh."

"Phụt…" Tống Hân Nghiên bật cười, thấy bọn họ đều nhìn về phía mình, cô bỗng cảm nhận được áp lực cực lớn. Cô vội vàng thu lại nụ cười, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng lại nhịn cười đến rút gân, kinh nguyệt? Không ngờ lại có người lấy tên như vậy, quá mắc cười.

"Chị tư, chị cười cái gì? Nói ra để mọi người cùng vui với." Tất Vân Đào ngồi trên tay vịn sô pha, lớn tiếng đặt câu hỏi, dù sao hiện tại người rảnh rỗi nhất chính là anh ta.

Tống Hân Nghiên cười lắc đầu, những người này đều là ông lớn trên thương trường, cô không đắc tội nổi. Bản thân lén cười thì được, nói ra vừa khiến đối phương không thể xuống đài, vừa tỏ vẻ bản thân quá để ý mấy thứ vụn vặt.

Cô cười rộ lên rất đẹp, mi mắt cong cong, mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại, cả người linh động hẳn lên. Thẩm Duệ không kiềm được nhìn cô, tâm tình cũng thả lỏng.

Bọn họ chơi vài lượt bài, điện thoại của Thẩm Duệ bỗng đổ chuông. Anh cầm di động, nhìn lướt qua tên người gọi tới, đưa bài cho Tống Hân Nghiên: "Em đánh tiếp giúp tôi."

Mọi người nhìn anh đầy ngạc nhiên, Thẩm Duệ có thói quen khi chơi bài sẽ không bao giờ nhờ ai chơi giùm, thế mà lúc này lại đưa bài cho Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên vội vã từ chối: "Cháu không..."

"Không sao, thua tính cho tôi, thắng tính cho em." Thẩm Duệ vỗ vai cô, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

Thẩm Duệ vừa đi, Tất Vân Đào lập tức xung phong nhận việc: "Chị tư, còn em nè, em làm quân sư cho chị, giết bọn họ không còn mảnh giáp."

Ba người kia không hề khách khí cười khẩy, mỗi lần bọn họ tụ hội, Tất Vân Đào chưa bao giờ thắng được. Nguyên nhân chính do số anh ta quá xui, cược đâu thua đó. Bọn họ làm anh trai thắng cũng chẳng vẻ vang gì, cuối cùng mới ra lệnh cấm anh ta chơi bài.